“Bên Tư Giao thế nào rồi?”
Mạc Vi Nhã nhàn nhã ngồi thưởng trà cùng Lục Đình, xung quanh là các mĩ nhân sắc nước hương trời gảy đàn ca hát. Hôm nay vốn dĩ trong cung có yến tiệc, nhưng phía bên cung của Uyển tần lại xảy ra loại chuyện kia, khiến cho Tôn Diệm vô cùng tức giận, đày nàng ta vào lãnh cung, cả đời không được phép ra ngoài. Một nữ nhân xinh đẹp như vậy, cuối cùng lại bị lưu đày tuổi xuân ở nơi cô đơn, lạnh lẽo kia.
“Hồi tiểu thư, bên Tư Giao nói đã làm theo kế hoạch, Mặc Thịnh vô cùng tin tưởng mà tiểu thư đề ra. Chỉ còn chờ đến mồng 5 tháng sau mà thôi”
A Mục đứng bên cạnh thận trọng thông báo. Lục Đình trước giờ vẫn một mực chung thủy im lặng, đột nhiên lên tiếng, ánh mắt xa xăm nhìn vào tách trà trong tay.
“Chúng ta còn phải tìm cách khiến cho Hoàng thượng nghi ngờ Mặc Thịnh có mưu đồ tạo phản, dựa vào Mặc Liên còn đang tại vị trung cung kia, nào cho phép có những tin đồn xấu về gia tộc nàng ta cơ chứ?! Vậy thì trước tiên phải tìm bằng chứng chứng minh Mặc Liên hãm hại Ninh Tịnh Hương, A Uyên...và cả chuyện của Phương Hậu lúc trước! Khiến cho Hoàng thượng đề phòng nàng ta, sau đó cho người đi thu thập thông tin, vô tình lộ ra kế hoạch của Mặc gia!”
Mạc Vi Nhã trầm ngâm nghe Lục Đình nói hết, khiến cho Tôn Diệm phòng bị với Mặc Liên? Hắn si mê nữ nhân đó như vậy, có thể chấp nhận bất kì tin xấu nào về nàng ta sao? Chỉ sợ còn chưa kịp tạo tin đồn thì bọn họ đã rơi đầu rồi cũng nên.
“Lục Đình, kế hoạch của ngươi tuy nghe có vẻ hoàn hảo, nhưng lẽ nào dễ thực hiện đến vậy? Muốn Tôn Diệm phòng bị Mặc Liên sao? Hắn tin tưởng nàng ta đến vậy, đến cả cái chết của Phương Hậu còn không khiến lòng tin của hắn đối với Mặc Liên bị lung lay, vậy thì chuyện của Hinh Qúy phi và Uyển tần có là gì cơ chứ?”
Vi Nhã khẽ đặt tách trà xuống bàn, phượng mâu xinh đẹp liếc nhìn Lục Đình. Thực ra kế hoạch này của nàng ấy cũng không đến mức bất khả thi, chỉ là không biết hiệu quả có cao hay không mà thôi. Nhưng dù gì cũng đáng để thử. Bằng mọi cách, phải hạ bệ Mặc Liên, trừ khử Mặc gia, trả thù cho trăm mạng Phương gia, hài tử của nàng còn có biết bao người đã chết oan ức dưới tay bọn họ cơ chứ. Còn Tôn Diệm, hắn trước tiên cứ tận hưởng đi đã.
“A Mục, ngươi cho người vào cung loan tin về Mặc Liên, càng nhiều tin càng tốt, hơn nữa phải nhanh chóng tìm ra hũ đựng cổ trùng của nàng ta, không thể có thêm một người vô tội nữa rơi đầu được”
A Mục cung kính cúi đầu rồi nhanh chóng lui ra ngoài, chừa ra không gian riêng cho Lục Đình và Mạc Vi Nhã. Bây giờ tin đồn Mặc Liên hãm hại Hinh quý phi, Uyển tần vẫn không đủ để khiến cho Hoàng thượng nảy sinh nghi ngờ với nàng ta. Hoặc là tìm lại những người đã bị nàng ta hãm hại, hoặc là tự nghĩ ra mà thôi.
A Mục nhanh chóng đi đến tửu lâu gần Mạc phủ thăm dò tin tức gần đây. Kế hoạch Tôn Hiên định vạch trần bè phái của Mặc Thịnh, Mạc Vi Nhã đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Bây giờ Tôn Hiên đã có được binh phù trong tay, thêm đội quân vững mạnh của nước Phổ do Tư Giao dẫn dắt, bây giờ cho dù có cướp ngôi đoạt vị, cũng không ai nói được gì.
Sắp tới còn có một trận chiến quan trọng, Mạc Vi Nhã lợi dụng mối quan hệ tốt giữa mình và Ninh Tịnh Hương để đưa một nhà Mạc gia sang nước Định lánh nạn. Lỡ như kế hoạch này thất bại, Mạc gia bị truy sát, chính vì vậy Mạc Vi Nhã đã tính sẵn đường lùi cho cả gia tộc.
Chỉ là....mong kế hoạch này sẽ thành công.
“Nhã tỷ đừng quá lo lắng, kế hoạch của chúng ta rồi sẽ thành công thôi”
Lục Đình mỉm cười xinh đẹp nhìn nữ nhân đối diện, dịu dàng nắm lấy tay nàng. Tất cả công sức của nàng và Nhã tỷ không thể cứ thế đổ sông đổ bể được.
“Được, chúng ta cùng chờ kết quả”
...........
“Hoàng thượng, trong cung càng lúc càng nhiều tin đồn xấu về Hoàng hậu nương nương, người có....”
Lý Tú e dè nhìn nam nhân tuấn mĩ, đẹp như tượng tạc đang ngồi trên long ỷ, nói nhỏ. Dạo này trong cung cũng thật kì quái, tất cả tin đồn xấu đều cùng lúc đổ lên đầu Hoàng hậu nương nương, lão cũng nhân cơ hội này cho người lan tin đồn nhiều hơn đến tai Hoàng thượng. Hừ, lão cũng phải đòi lại công đạo cho Phương Hậu trước đây.
Tốc độ làm việc của A Mục cũng thật nhanh, chỉ trong vài ngày tin đồn xấu về nàng ta đã lan tận đến Túy Kim Cúc mà Thái hậu đang cúng bái thần Phật. Hoàng thượng cũng đã rất lâu không ngự giá đến tẩm cung của nàng ta, mà hũ đựng cổ trùng được chôn ở dưới gốc mai cung Lệ phi cũng không cánh mà bay, mà Lệ phi kia lại càng được thánh thượng sủng ái hơn trước đây, lại còn hoài long thai. Hoàng thượng bây giờ mỗi đêm đều là nghỉ lại ở cung của Lệ phi và Đức phi.
Người của Mạc Vi Nhã ở trong cung nơi nào cũng có, tất cả tin tức nội bộ trong cung nàng cũng có thể nắm gọn trong lòng bàn tay.
“Ngươi lui ra trước đi”
Tôn Diệm nhíu mi nhìn Lý Tú, chút tâm tư đó sao hắn lại không hiểu cơ chứ. Hậu cung này, tàn khốc như thế nào, hắn tất nhiên hiểu. Hắn cũng biết những gì hắn và Mặc Liên gây ra cho Phương Tình là không thể tha thứ, nhưng hắn tất nhiên không hề biết Mặc Liên sau lưng hắn đã làm ra những loại chuyện gì.
“Sơ Ảnh, ngươi trước hết cho người đi tìm hiểu về mấy cái tin đồn về Hoàng hậu, sau đó nhanh chóng thông báo lại cho ta đi”
Sơ Ảnh là hộ vệ cận thân của Tôn Diệm, đã cùng hắn trải qua biết bao giông bão. Hắn biết....Tôn Diệm đã bắt đầu phòng bị nữ nhân kia rồi.