“Phương Tình, ngươi cũng chỉ là vật trao đổi giữa ta và phụ thân ngươi, sinh tử của ngươi, là do trẫm định đoạt”
Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn. Hổ dữ cũng không ăn thịt con, phu thê kết tóc chung chăn gối lâu năm như vậy, hắn cũng nhẫn tâm sao?
Tôn Diệm liếc mắt thấy than Hồng La đang được đưa vào tẩm điện, ánh mắt loé lên tia ngoan độc.
“Phương Tình, nếu như ngươi muốn An Viên chết có chốn dung thân thì lập tức đi trên đống than Hồng La đó. Còn nếu không....ngươi tự biết hậu quả”
Mặc Liên ngồi trong lòng hắn đến là vui vẻ, nhẹ nhàng thủ thỉ.
“Diệm a~ tỷ tỷ cũng không có cố tình, chàng đừng tức giận như vậy”
Phương Tình nắm chặt hai tay thành quyền. Bây giờ Phương gia quyền thế ngập trời cũng đã sớm là cái vỏ rỗng, nàng cũng chỉ là Hoàng hậu hữu danh vô thực, bây giờ bản thân cũng không lo liệu xong, làm sao còn có thể lo cho tang lễ của Viên Viên?
“Có phải nếu như ta đi, ngươi sẽ lo liệu hậu sự cho Viên Viên?”
“Phải, lời của trẫm còn có thể không đáng tin sao”
Tôn Diệm nhếch môi nhìn nàng, ngón tay thon dài vuốt ve mu bàn tay của Mặc Liên.
“Được”
Nàng đồng ý.
Chẳng phải cũng chỉ là đi trên than thôi sao?
Vì con, nàng làm được.
“Tốt, tốt, Lý Tú, ngươi cho người đem than Hồng La đến”
Lý Tú cúi đầu tuân mệnh. Chuyện của gia đình Đế vương, ông quản không nổi.
......
“Hoàng hậu nương nương...mời...”
Lý công công cúi gằm mặt xuống đất, không dám nhìn thẳng vào nàng.
Phương Tình nắm chặt mép váy, từ từ bước lên đống than đã được đốt nóng, hai mắt nhắm nghiền.
Cảm giác đau xót xộc lên thẳng đại não. Đau chứ, xót chứ, bỏng chứ, nhưng hài tử của nàng còn đang nằm ở kia, nàng đâu thể bỏ mặc?
Tôn Diệm ôm lấy eo Mặc Liên đứng đằng sau xem kịch, cất giọng cười lớn.
Đám cung nhân xót xa nhìn nàng. Đôi chân trắng nõn vì chạy trần đã trày xước một mảng, bây giờ lại phải đi trên than nóng như vậy, có ai mà chịu được?
Phương Tình cắn chặt môi lại, nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống, toàn thân kịch liệt run rẩy.
Tiết trời rét lạnh, y phục của nàng lại mỏng tang, lạnh thấu xương thấu thịt. Tôn Diệm quả nhiên biết tra tấn người khác.
Ngay khi vừa đặt chân xuống nền tuyết lạnh lẽo, Phương Tình thân tàn ma dại mà gục xuống nền tuyết lạnh lẽo, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm tên của An Viên.
“Lý Tú, truyền chỉ của trẫm, An Viên công chúa thân thể suy nhược, sinh bệnh lâu ngày, nay an táng ở Nam Giao”
Lý công công tuân chỉ lui xuống, cho người đỡ lấy xác của An Viên đem đi.
A Nguyệt và A Vũ lúc này mới dám chạy đến bên Phương Tình đỡ lấy nàng.
“Nương nương, về thôi”
.........
Khi nàng quay về cung liền nhiễm phong hàn, thái y yêu cầu tĩnh dưỡng hơn một tháng, hậu sự của An Viên là do một tay Đức phi đảm nhiệm, nàng cũng có thể an tâm.
Hơn một tháng bầu bạn với thuốc thang, Phương Tình gầy đi trông thấy, cả người hốc hác xanh xao, khí huyết hư hàn.
Kể từ ngày An Viên mất, nàng chưa một lần có giấc ngủ ngon, đêm đến đều là mơ thấy cảnh tượng An Viên nằm ngoài tiết trời lạnh giá, bị đám thị vệ đó đánh đến da thịt lẫn lộn, hay hình ảnh Tôn Hiên bị trói một bên cưỡng ép xem nàng bị ngoại nam làm nhục.
Thân thể Phương Tình đã sớm mệt mỏi quá mức, thần kinh luôn luôn bao trùm trong trạng thái căng thẳng, nếu không có thái y giúp nàng điều dưỡng thân thể thật tốt, Phương Tình sẽ giống như dây cung bị kéo căng cực hạn, không lâu sẽ đứt đoạn và ngã gục.
Chỉ là không ngờ sau đó, tin dữ lại ập lên đầu nàng một lần nữa.
“Hoàng hậu nương nương, Từ Ninh cung cháy rồi, Đại Hoàng tử và Thái hậu....đều ở trong đó”