Ma Hậu Yêu Cơ Phục Thù

Chương 43: Chương 43




Tôn Hiên và Cẩm Đào vừa hay dừng trước vi trường Hưng Kiến thì gặp được người của Nguyệt Nha và Phúc Lâm đang đi đến.

“Điện hạ!”

Cẩm Đào chỉ tay về phía đoàn quân của Nguyệt Nha và Phúc Lâm đi tới, nỗi bất an trong lòng đã phần nào vơi đi. Nhưng chẳng mấy chốc nàng đã nhìn ra sự kì lạ trong mắt từng người.

“Nha Nha, Lục Đình đâu?”

Nguyệt Nha cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa, đau lòng ôm từ trên Xích Thố một bao đựng lớn, từ từ đặt xuống rồi mở ra trước mặt tất cả.

Lục Đình nhắm mắt nằm bên trong, từ khoé môi vẫn còn đọng lại dòng chất lỏng đỏ thẫm. Y phục của nàng đã sớm bị nhuốm đỏ bởi máu tanh, từng mũi tên sắc nhọn ghim sâu vào trong người nàng.

Cẩm Đào loạng choạng đứng không vững, sợ hãi lui về sau, lại ngã vào vòng ngực vững chãi của Tôn Hiên. Từng giọt lệ nóng hổi rơi xuống, ướt đẫm cả một mảng áo của Tôn Hiên.

Cẩm Đào im lặng khóc, không chịu nổi sự đả kích này.

Chẳng phải đã hứa rằng tất cả phải bình an quay về hay sao? Vì sao nàng ấy lại bỏ bọn họ mà đi như vậy?

Lục Đình, ngươi có còn lương tâm không?

Tôn Hiên không biết nên an ủi Cẩm Đào làm sao, nhẹ nhàng ôm lấy nàng vào lòng.

“Ngươi đừng khóc nữa, Lục Đình sẽ không muốn vậy đâu”

Tôn Hiên cũng không phải là một con người sắt đá, hắn sao có thể trơ mắt nhìn Lục Đình phải oan ức bỏ mạng như vậy đây?

“Là người của ai?”

Tiếng của Tôn Triết từ sau vang lên, giọng nói run rẩy như không thể tin vào được mắt mình.

Nữ nhân đang nằm trên nền đất lạnh lẽo kia, ấy vậy mà lại là Đình nhi sao?

Ông trời có phải đang trêu trọc hắn không? Cớ sao lại đối xử với hắn như vậy cơ chứ!

“Triết”

Tôn Hiên bất lực nhìn về phía đệ đệ của mình, hắn biết bây giờ Tôn Triết đang đau khổ biết bao, nhưng hắn đâu thể làm gì cho đệ ấy.

“Là người của Dã quốc, Dã Bạch”

Phúc Lâm cố gắng giữ lấy bình tĩnh trả lời Tôn Triết, trong lòng lửa hận đã sớm trào dâng.

“Dã quốc?”

Cẩn Đào lúc này đã bình ổn lại cảm xúc, nghi hoặc nhìn Phúc Lâm. Nàng cũng thật sự không ngờ rằng, chỉ để có được ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia mà Mặc Thịnh và Lương Bác Văn không ngại mưu tính cả sang những nước kề cận xung quanh.

“Ha, ta thật sự đã quá coi thường Mặc Thịnh rồi. Hắn cả gan chia bè kết phái, lật đổ hoàng vị, lại dám cấu kết với người của Nam Đại và Dã quốc!”

Dã tâm của hắn ta cũng không nhỏ. Chỉ e sau khi chiếm được Đại Chu thì sẽ tiến hành xâm chiến các nước xung quanh, cắn ngược lại Nam Đại và Dã quốc.

Tôn Hiên cười lạnh nhìn xác của Lục Đình. Hắn không thể khiến cho người chết sống lại, nhưng hắn nhất định sẽ khiến cho những kẻ hại chết nàng ấy phải chịu những đau đớn, thương tổn mà nàng ấy phải chịu!

Có lẽ đó là tất cả những gì hắn có thể làm cho Tôn Triết.

Hắn và Tôn Triết trước nay vốn chẳng thân thiết, thế nhưng chỉ qua một khoảng thời gian ngắn, hắn cuối cùng cũng hiểu con người của đệ ấy.

Khó khăn biết mấy hạnh phúc mới chớm nở, vậy mà lại bị trận chiến đẫm máu này giẫm nát.

Giẫm nát hi vọng cũng là một đao giết chết trái tim của Tôn Triết.

Người vẫn luôn ở đây, nhưng tâm trí đã chẳng còn ở đây nữa rồi.

“Nguyệt Nha, ngươi có giữ xác của Dã Bạch không?”

Tôn Triết quay người hỏi Nguyệt Nha, hai tay run rẩy giữ chặt lấy trường kiếm.

“Sao vậy?”

Nguyệt Nha ra dấu cho người ném một bao lớn khác xuống. Nàng khẽ cúi người mở bao ra, mùi hôi thối bên trong bốc lên nồng nặc, khiến cho mọi người gần xa đều khó chịu lui về sau.

Tôn Triết im lặng nhìn kẻ đang nằm trong đó, tức giận ghim một nhát kiếm vào thẳng tim gã ta. Chàng biết Dã Bạch đã chết, nhưng hắn dẫu có chết hàng ngàn lần, vạn lần nữa cũng không thể bù đắp cho đau đớn của Đình nhi.

Tôn Triết như một kẻ điên hết lần này đến lần khác dứt khoát dùng kiếm ghim thẳng vào xác Dã Bạch. Máu tanh lênh láng khắp nơi, chỉ khi Tư Giao xông đến ngăn cản mới có thể khiến hắn bình ổn tâm trí.

“Ngươi đừng như vậy nữa! Bây giờ Mạc tiểu thư và bệ hạ đang sống chết không rõ, ngươi dù cho có tiếp tục dày vò cái xác vô hồn đó của Dã Bạch thì cũng đâu để làm gì chứ!”

Lời nói của Tư Giao khiến Tôn Hiên và tất cả mọi người xung quanh vô cùng sửng sốt, bất an hỏi ngược lại nàng.

“Ngươi nói vậy là có ý gì?”

Chẳng phải Nhã tỷ đã báo hắn rằng khi đến vi trường phải lập tức tiến vào bắt giữ người của Mặc thị sao?

“Mạc tiểu thư và bệ hạ đã bị đám người của Mặc Thịnh và Lương Bác Văn mai phục, đã muộn vậy rồi mà hai người bọn họ còn chưa trở ra! A Huyên cùng người nhà Mạc gia đã sớm di rời đến biên giới Ninh quốc và Đại Chu trú ẩn rồi. Người của Mặc Liên cũng đã sớm bao vây toàn bộ vi trường, không gì có thể qua được mắt của nàng ta!”

Cẩm Đào hốt hoảng đề phòng nhìn xung quanh. Quả nhiên là có điều bất thường ở đây, nếu như bây giờ bọn họ trực tiếp tấn công vào sẽ gây ra rất nhiều phiền phức. Thế nhưng nếu không nhanh chóng tìm kiếm Mạc tiểu thư và Tôn Diệm, thì chuyện sẽ ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Nếu hai người họ có xảy ra mệnh hệ gì thì kế hoạch này chẳng phải coi như đổ hết xuống sông sao?

“Điện hạ, bây giờ chúng ta không thể trực tiếp xông vào tấn công, phải chia nhỏ thành ba bên thôi!”

Tôn Hiên cũng vốn có suy nghĩ giống Cẩm Đào, gật đầu nhìn nàng. Quả thực những gì nàng ấy nói là không sai, thế nhưng phải làm sao để qua mắt được người của Mặc Liên và tìm kiếm Nhã tỷ cùng phụ hoàng đây?

Người duy nhất biết được nơi của Mạc Vi Nhã và Tôn Diệm là A Mục thì không có ở đây, chẳng lẽ bọn hắn phải tìm kiếm khắp cả vi trường rộng lớn này?

“Bây giờ người của ta và Cẩm Đào sẽ tìm kiếm Vi Nhã và bệ hạ ở phía Đông, Nguyệt Nha và Phúc Lâm sẽ phụ trách tìm kiếm ở phía Tây. Tư Giao và Tôn Triết sẽ ở lại đây viện trợ. Nếu thấy pháo nổ, nhất định phải nhanh chóng đi đến nơi có pháo đó, tất cả đã rõ chưa?”

Tôn Hiên gằn từng chữ rõ ràng, hô lớn vực lại toàn bộ tinh thần của binh sĩ.

“Rõ!”

Rất nhanh chóng tất cả đã che thành ba hướng khác nhau rồi tiến sâu vào trong rừng. Trời sớm đã tối, tiết trời lạnh giá, trên trời đột nhiên ầm ầm tiếng sấm vang dội.

Sắp đổ mưa rồi, ông trời là đang muốn ngăn cản kế hoạch của bọn họ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.