Tôn Diệm chẳng còn tâm trí để tâm đến lời của Tôn Hiên, hắn choạng vạng ngã xuống trường kỉ, ánh mắt thất thần nhìn về phía xa.
Là do hắn. Tất cả mọi thứ đều do hắn mà ra!
Hắn cứ từng bước từng bước gián tiếp hại chết những người mà hắn yêu thương. Phương Tình, An Viên, mẫu hậu, và bây giờ...hài tử của Nghiễn Kiều.
Nếu như năm đó hắn không ruồng bỏ Phương Tình mà chìm trong ái tình với Mặc Liên.
Nếu như năm đó hắn không một tay ép chết nữ nhi của mình.
Nếu như năm đó hắn không bị Mặc Thịnh xúi giục để Nghiễn Kiều thành thân với Lương Bác Văn.
Nếu như hắn không bị danh vọng và hoàng vị che mù con mắt.
Nếu như...
Nhưng trên thế gian này nào có tồn tại nếu như? Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Và hắn...cũng đang phải chịu báo ứng mà hắn đáng phải chịu.
Mọi tội lỗi mà Tôn Diệm gây ra đều không có cách nào tẩy sạch, dù hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà. Dù làm thế nào đi chăng nữa, tội ác mà hắn gây ra trước đây, cũng không cách nào xoá bỏ.
Tôn Hiên đứng bên cạnh Tôn Diệm, ra hiệu cho thị vệ lui ra ngoài. Đồng tử hắn xoáy sâu vào Tôn Diệm, đáy mắt nổi lên tia mỉa mai cùng đau xót.
Mẫu hậu có thấy không? Phu quân của người đang phải trả giá cho những gì mà hắn ta đã gây ra cho Phương thị, cho người và cả An Viên!
Làm sao mà ta có thể quên được ánh mắt tuyệt vọng và đau khổ của mẫu hậu khi người bị cưỡng gian cơ chứ?
Làm sao ta có thể quên cái xác lạnh băng của An Viên khi bị chính phụ thân ruột thịt của mình ép chết cơ chứ?
Làm sao mà ta có thể quên được ánh mắt tuyệt tình của phụ thân khi thẳng thằng đày ta đến biên giới cơ chứ?
Làm sao mà ta có thể quên được đây!
Từng mảnh kí ức đau thương hiện lên, những gì mà mẫu hậu và An Viên phải chịu, Tôn Diệm lão ta nhất định phải chịu gấp bội!
“A Hiên, ta không sao, con mau đi xem Mạc tiểu thư. Chúng ta không thể chậm trễ thêm nữa!”
“Phụ hoàng, người còn không mau xem lại tình cảnh của chúng ta bây giờ? Tất cả quyền lực bây giờ đều thuộc về Mặc thị! Quân của ta cũng đã phải chịu tổn thất nặng nề, vậy thì làm sao có thể đánh bại được đám người của Mặc Thịnh đây? Bây giờ xung quanh nơi này, khắp nơi đều có người của Tôn Vĩnh đi tuần tra, chỉ cần đi sai một bước thôi, mọi công lao đều sẽ đổ sông đổ bể! Lúc đó người sẽ tính sao đây?”
“Phụ hoàng cũng không phải lo về Nhã tỷ, đã có Cẩm Đào ở bên cạnh lo liệu, tỷ ấy sẽ hồi phục trí nhớ sớm thôi. Người cứ từ từ mà suy nghĩ đi, nhi thần cáo lui.”
Tôn Hiên lạnh lùng xoay người rời khỏi, hoàn toàn không muốn nghe những gì mà Tôn Diệm sẽ nói. Kiên trì đợi thêm 3 năm nữa, mọi thứ sẽ hoàn toàn nằm trong tay hắn. Đến lúc đó, tất cả những kẻ đã gây ra tổn thương cho những người mà hắn yêu thương, đừng hòng sống yên ổn!
“Điện hạ!”
“Trước cứ quay về doanh trại Thiên Tây, sau đó triệu tập bọn người Hồng Mãnh đến báo cáo.”
“Rõ!”
Mọi thứ vốn dĩ đều đã nằm sẵn trong kế hoạch của hắn và Nhã tỷ, nếu như không phải Lương Bác Văn suýt chút nữa giết chết Vi Nhã, vậy thì có khi bây giờ Lương gia và Mặc gia đã bị tru di rồi!
Nhưng có khi như này lại tốt, cứ cho đám người Mặc gia đó tận hưởng vinh hoa phú quý, sau đó hắn sẽ lấy lại tất cả những gì nên thuộc về hắn!
Tôn Hiên hắn là đích trưởng tử, là hoàng tử do trung cung hoàng hậu sinh ra. Giang sơn Đại Chu vốn phải thuộc về hắn!
_______________
“Cô nương, có thể cho ta chút nước không?”
Mạc Vi Nhã dè dặt nhìn Cẩm Đào, nàng được đám người này chăm lo đến từng kẽ tóc, nhưng mà dù có dùng các loại thảo dược quý hiếm, nàng vẫn chẳng nhớ ra gì hết.
Nhưng vị thần y kia cũng đã nói, nàng phúc lớn mệnh lớn, ắt sẽ nhớ lại sớm thôi.
“A được, tỉ cứ gọi muội là Cẩm Cẩm, trước đây tỉ hay gọi muội như vậy. Tên hỗn đản kia là Phúc Lâm, còn cô nương hung dữ kia là Nguyệt Nha. Bọn muội đều là người của điện hạ- cũng chính là nam nhân sáng nay ghé qua.”
Mạc Vi Nhã nghe Cẩm Đào giải thích, cũng ngơ ngác đoán ra. Nàng chắc hẳn có mối quan hệ vô cùng thân thiết với những người này đi. Mặc dù đã quên đi mọi thứ, nhưng khi đối diện với bọn họ, nàng không hề cảm nhận thấy có chút bài xích hay xa cách.
Nhưng đối với nam nhân tên Tôn Diệm, nàng lại cảm thấy có chút kì quặc. Giống như là...cố gắng tránh xa hắn, càng xa càng tốt. Rốt cuộc trước đây nàng và hắn đã từng xảy ra mâu thuẫn gì sao?
“Đa tạ...cô...a...Cẩm Cẩm.”
Cẩm Đào ngồi xuống tâm sự cùng Mạc Vi Nhã, nhưng từ đầu đến cuối đều không đề cập đến kế hoạch lật đổ Mặc thị. Người bệnh vừa tỉnh lại, làm sao có thể khiến bọ họ lao tâm vì những chuyện kia chứ? Nhất là khi đối phương đã không còn chút kí ức nào.
Nàng thấy rằng cách tốt nhất chính là để cho Mạc Vi Nhã tự nhớ lại tất cả. Dù chậm hay nhanh, nhưng vẫn còn tốt hơn là ép bắt bọn họ phải nhớ ra.
“Cẩm Cẩm, ta vẫn còn chuyện thắc mắc. Mối quan hệ giữa ta và...”
“Cẩm Đào tỉ tỉ, điện hạ ra lệnh cho tỉ trong một canh giờ nhanh chóng chuẩn bị đưa Mạc tiểu thư đến doanh trại Thiên Tây, một nửa người của ta cùng điện hạ đã sớm rời đi. Nơi này đã không còn an toàn nữa, những người trong thôn khi sáng rời khỏi đây từ cửa chính đều đã mất tích!”
“Được, ta biết rồi. Nguyệt Nha, Phúc Lâm, hai người mau chuẩn bị kĩ lưỡng đồ nguỵ trang, chốc nữa chúng ta sẽ rút lui theo cửa sau phía đông của thôn này, men theo đường biên giới Ninh quốc, chỉ cần đến đó thì lập tức tản ra theo các hướng khác để đi Thiên Tây.”
“Rõ!”
“Có chuyện gì cấp bách sao?”
“Phải, tỉ mau theo ta, chúng ta sẽ đi Thiên Tây.”