Mạc Vi Nhã cũng đã dần quen với cuộc sống Thiên Tây, Tôn Hiên sau khi chắc chắn Mạc Vi Nhã đã không còn nguy hại gì mới an tâm rời đi. Dù sao thì hắn cũng còn nhiều chuyện cấp bách ở Đại Chu, bây giờ triều đình đã hoàn toàn thuộc về cha con Mặc Thịnh, hắn càng phải hoạt động cẩn trọng hơn.
“Các ngươi phải hết sức cẩn trọng chú ý đến thân thể của Nhã tỷ, nếu để ta phát hiện ra bất kì sơ xuất nào, các ngươi cũng đừng hòng được sống sót. Nhã tỷ, tỷ cứ yên tâm tĩnh dưỡng ở đây. Nếu có thời gian, đệ nhất định sẽ đến thăm tỷ.”
“ Ta biết rồi mà, đệ đừng quá lo lắng. Cũng đã đến lúc xuất phát rồi, mau đi đi.”
“Được.” . Đam Mỹ Sắc
Tôn Hiên từ trước đến giờ vẫn luôn coi Mạc Vi Nhã là tỷ tỷ ruột thịt của mình, nên khi biết nàng xảy ra chuyện, hắn đã chẳng thể giữ nổi bình tĩnh mà muốn xông đến giết chết Mặc Thịnh và Lương Bác Văn. Trước đây hắn đã mất đi An Viên rồi, bây giờ không thể nào đánh mất Mạc Vi Nhã. Cho dù có phải làm ra chuyện gì đi chăng nữa, hắn cũng chỉ mong vị tỷ tỷ mà hắn kính trọng nhất sẽ có một cuộc đời bình an hạnh phúc.
Sau khi dặn dò Mạc Vi Nhã những chuyện quan trọng một lần nữa, hắn mới dứt khoát xoay người rời đi. Đoàn người đã rất nhanh chóng biến mất sau cửa thôn, Mạc Vi Nhã hơi thất thần nhìn về phía xa, bất ngờ va phải nam nhân đứng đằng sau.
Tôn Diệm quay đầu nhìn Mạc Vi Nhã, cẩn trọng nắm lấy tay nàng quay trở về căn nhà nhỏ bé cách đó không xa.Thôn Hoài Phúc là nơi mà đích thân bệ hạ Ninh Quốc lựa chọn, nơi đây phong cảnh hữu tình, lại vô cùng bình yên, mang đến cảm giác thanh thản, nhẹ nhàng, cũng rất phù hợp để dưỡng bệnh. Người dân trong thôn không nhiều, sau khi biết Mạc Vi Nhã và Tôn Diệm sẽ ở lại đây một khoảng thời gian thì cao hứng vô cùng. Dù sao Mạc Vi Nhã xinh đẹp như vậy, ai cũng rất yêu quý nàng.
...........................
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua, tuy vẫn còn nhiều người phản đối để cho Mặc Liên buông rèm nhiếp chính, nhưng bọn họ không thể không thừa nhận nàng ta làm việc vô cùng tốt, dứt khoát nhanh gọn. Mặc Thịnh tuy vô cùng chướng mắt với nữ nhi của mình, nhưng cũng chẳng thể làm gì. Nếu bây giờ lão một tay che trời sẽ không ít người ý kiến, dị nghị. Nhưng nếu cứ để chuyện này tái diễn, vậy thì chẳng phải mọi công sức của hắn sẽ đều đổ sông đổ bể hay sao?
Mặc Liên tất nhiên hiểu rõ tâm tư của phụ thân mình, nàng ta chỉ mong sao 3 năm hãy nhanh chóng trôi qua một chút. Đến lúc đó Tôn Vĩnh quay về, có thể đường đường chính chính kế thừa đại thống. Mà nàng ta cũng không cần phải khổ cực như bây giờ, lúc đó chỉ cần làm Thái hậu an nhàn hưởng thụ vinh hoa phú quý, người người kính ngưỡng.
Tôn Hiên nghe lời của ám vệ báo lại cũng chẳng để lộ bất kì biểu cảm nào. Ánh mắt sắc bén liếc nhìn bức họa được treo đối diện. Tuy hắn căm hận Mặc Liên đến tận xương tủy, nhưng quả thực nàng ta xử lý chuyện triều chính vô cùng tốt.
Từ một nữ nhân xuất thân là thông phòng cho đến khi trở thành “Thái hậu” buông rèm nhiếp chính, ắt không thể coi thường. Nhưng cho dù tài giỏi đến mấy thì cũng thể nào xóa sạch những tội lỗi đáng ghê tởm của nàng ta trong quá khứ.
Mọi thứ mà nàng ta có được bây giờ, đều là cướp đoạt từ tay mẫu thân hắn! Cứ mỗi khi nhớ đến ánh mắt thê lương và bất lực của mẫu hậu năm ấy, ngọn lửa báo thù trong Tôn Hiên lại cháy rực lên, chỉ hận không thể ngay lập tức lao đến xé xác Mặc Liên ra thành từng mảnh.
“Điện hạ, chúng ta phải làm gì đây? Nếu cứ để tình hình này, e là...”
“Ngươi không cần quá lo lắng, mau đi gọi Cẩm Đào vào đây, ta có chuyện muốn nói với nàng ấy.”
Tên ám vệ kia nhanh chóng lui ra ngoài tìm kiếm Cẩm Đào. Trên đường lại vô tình đụng trúng Trầm Y Thư- hay đúng hơn nên gọi là Tần vương phi. Sau tang lễ của Tôn Diệm và Lạp Nhã Thái hậu 5 tháng, Mặc Liên nhanh chóng cho cử hành đại hôn của Tôn Hiên và Trầm Y Thư. Một phần cũng là để nghe ngóng chuyện của Tôn Hiên và giám sát chàng.
Những cảm xúc trước đây của Tôn Hiên dành cho Trầm Y Thư cũng đã không còn, trên dưới phủ Tần vương đều biết vương phi thất sủng. Tuy đã thành thân được 2 tháng nhưng hai người vẫn chưa một lần động phòng hoa trúc. Mà vương gia lại luôn lấy lý do để trốn tránh đến tẩm điện của vương phi, chỉ quanh quẩn ở trong thư phòng.
Mà quan trọng hơn cả, thư phòng của Tôn Hiên chính là ngay sát bên cạnh tẩm điện của Cẩm Đào. Tuy nàng thường xuyên phải ra ngoài làm nhiệm vụ nhưng cũng không thể nào khiến cho Trầm Y Thư ngừng ghen tức.
Cẩm Đào là cái gai trong mắt của Trầm Y Thư, cũng là cái gai trong mắt của tất cả người nhà Trầm gia, ngoại trừ đại tiểu thư Trầm Tuyết Nghiên và nhị tiểu thư Trầm Y Văn. Nhìn Trầm Y Thư ngày đêm phải chịu sự xa cách của phu quân khiến tỷ muội hai người bọn họ vô cùng sung sướng, thỏa mãn a.