“Hoàng thượng, Thịnh Vũ tướng quân ở biên giới Nam Giao đang trên đường về kinh”
Lý công công cung kính thông báo với Tôn Diệm, cả người mơ hồ còn có chút run rẩy.
“A?”
“Tôn Bắc trở về?”
Tôn Diệm nhướng mày nhìn về phía Lý công công, tấu chương trong tay đã sớm bị vò nát.
“Vâng, hoàng thượng. Thịnh Vũ tướng quân dẫn theo quân binh quay trở về kinh thành, đã đi ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ”
Lý Tú biết Hoàng thượng của hắn vô cùng chán ghét vị đệ đệ cùng phụ khác mẫu kua của mình, nhiều lần có ý định đày đến biên giới Nam Giao cả đời không được quay về.
“Được rồi, cho người chuẩn bị yến tiệc linh đình chiêu đãi Tôn Bắc đi, ngươi đến Vĩnh Thọ cung báo với mẫu hậu”
Lý công công “vâng” một tiếng rồi lui xuống, trong lòng có chút mỉa mai.
Thịnh Vũ tướng quân cũng chỉ là là dưỡng tử của Lạp Thái hậu, so với Hoàng thượng còn thân thiết hơn nhiều.
......
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, quan dân bách tính đang tụ tập đông như trẩy hội.
Thịnh Vũ Đại Tướng quân vang danh thiên hạ là chiến thần của Đại Chu, chiến công hiển hách lại đầy bụng kinh luân.
Canh năm vừa điểm, dân chúng đã chen lấn xô đẩy chỉ mong được nhìn thấy vị tướng quân vang danh trong truyền thuyết kia.
Nam tử mặc chiến bào cưỡi ngựa dẫn đầu, dung mạo đẹp như tượng tạc, ngũ quan sắc nét, mi mục như hoạ, câu hồn đoạt phách.
Mấy vị quý nữ thế gia, kim chi ngọc diệp đã sớm bị dung mạo của vị chiến thần kia làm cho thần hồn điên đảo, chỉ thiếu muốn nhào đến chỗ chàng.
“Thịnh Vũ tướng quân!”
“Tướng quân a!”
“Tướng quân! Tướng quân!”
Tôn Bắc ôn hoà nhìn bọn họ cười một tiếng, nhưng ý cười lại không lan đến đáy mắt. Chỉ là như vậy thôi cũng đã câu hồn không biết hao nhiêu thiếu nữ trong kinh thành.
Tôn Bắc nhìn hoàng cung nguy nga trước mắt, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót.
Tình nhi đã không còn nữa rồi.
“Thịnh Vũ Tướng quân”
Mạc Thái uý cười hiền dẫn đầu đám quan văn trong triều tiến tới chào hỏi Tôn Bắc. Trong lòng âm thầm nghĩ ngợi, Thịnh Vũ Đại tướng quân trước đây là học trò của ông, thường xuyên qua lại phủ Thái uý, cũng không còn xa lạ với nữ nhi nhà mình, nếu như có thể để cho nữ nhi nhà mình gả vào phủ Tướng quân cũng thực tốt.
“Tướng quân gia, Hoàng thượng cho mời đến Thuỳ Tư điện”
Lý công công mỉm cười thông báo, ánh mắt khi nhìn qua Tôn Bắc lại có chút kì lạ, nhưng rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ như trước.
“Vậy không nên để Hoàng thượng đợi lâu”
Tôn Bắc gật đầu đã biết, đi theo Lý công công đến điện Thuỳ Tư. Dọc đường đi liền tiếp chuyện với Mạc Kính Viễn.
“Sư phụ, A Nhã vẫn khoẻ chứ?”
Mạc Thái uý nghe đến tên nữ nhi nhà mình, đáy mắt xẹt qua tia buồn bã.
“Cũng không được tốt cho lắm. Lần trước A Nhã không may bị rơi xuống hồ, khi tỉnh lại cũng chẳng nhớ bản thân là ai”
“Vậy chốc nữa con đi thăm A Nhã”
Rất nhanh đến chỗ rẽ liền nói lời tạm biệt với Mạc Kính Viễn, bản thân đi về hướng Điện Thuỳ Tư.
Tôn Bắc tất nhiên hiểu suy tính trong lòng Mạc Thái uý, nhưng mà trong lòng hắn vẫn còn hình bóng của Phương Tình.
Vả lại...Mạc Vi Nhã mới có thập hữu tam, còn nhỏ như vậy.
.......
“Hoàng thượng, nô tài đã cho người đưa Mạc Thái uý và các đại nhân khác đến Yến Tỉ điện, Liên phi nương nương đang đón tiếp các vị mệnh phụ phu nhân”
Tô Tổng quản hạ thấp người báo lại, cả người có chút nặng nề.
Đứng trong điện Thuỳ Tư không sớm thì muộn cũng bị áp lực đến chết mất.
Nhắc đến Mặc Liên, ánh mắt Tôn Diệm dịu ra không ít, hiện tại để cho nàng đón tiếp các vị mệnh phụ phu nhân sớm một chút, sau này cũng sẽ đỡ lo ngại.
“Hoàng thượng, Thịnh Vũ Đại Tướng quân đến!”
Tô Tổng quản thức thời lưu xuống, ánh mắt có hơi nuối tiếc. Vốn tưởng hoàn thành tốt công việc như vậy, hoàng thượng cũng sẽ ban cho hắn ít bạc cơ chứ.
“Hoàng huynh, lâu rồi không gặp”
Tôn Bắc chậm rãi đi vào Điện Thuỳ Tư, ánh mắt thâm trầm nhìn nam nhân khoác long bào ngồi trên long ỷ.
Tôn Diệm nhìn nam nhân mặc chiến bào uy nghiêm bước vào đại điện, hai tay vô thức nắm chặt. Chỉ là vì sao đã qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn vô thức cảm thấy sợ hãi trước uy thế Tôn Bắc như thế.
“Quả nhiên là đã lâu không gặp, hoàng đệ”
Tôn Bắc nhíu mày nhìn cung điện xa hoa, trong lòng dâng lên một cỗ chán ghét. Bách tính muôn dân còn sống trong lầm than, nghèo khổ, hắn thân là quân vương một nước lại chỉ biết ăn chơi hưởng lạc?
“Hoàng đệ cấp tốc hồi kinh như vậy, phải chăng là có chuyện gì quan trọng sao?”
“Tôn Diệm, ngươi thất hứa”
Tôn Bắc nhìn thẳng vào Tôn Diệm, ánh mắt sắc lẹm, nghiến răng nói ra từng chữ.
“Trẫm thất hứa?”
“Trẫm có hứa gì với đệ sao?”
Tôn Diệm hờ hững nhìn Tôn Bắc, đáy mắt xẹt qua tia nghi hoặc.
Thất hứa?
“Tôn Diệm, ngươi đã thề sẽ bảo hộ thật tốt cho A Tình, vậy tại sao nàng lại chết?”
Tôn Bắc gần như gào lên với vị hoàng huynh kia của mình, hai tay nắm chặt thành quyền.
Khốn kiếp!
“Đệ nghĩ ta hại chết Phương Tình?”
Tôn Diệm nhếch môi mỏng tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, nụ cười có chút mỉa mai.
“Nàng ta cũng là do bệnh mà chết, ngươi lại đến đây náo loạn với ta?”
“Tôn Bắc, nàng ta có chết, âu cũng là do số mệnh của nàng ta, liên quan gì tới trẫm?”
“Hơn nữa, năm xưa....chẳng phải chính ngươi là người gián tiếp đẩy nàng ta vào chốn cung cấm này sao?”
*Chú thích:
1. Đầy bụng kinh luân: đa mưu túc trí
2. Mi mục như hoa: ánh mắt lông mày như trong tranh.
3. Thập hữu tam: mười ba tuổi.