Ma Hoàn Lãnh Nhân

Chương 55: Chương 55: Hắc Bạch Diêm La






Đúng như Bình Nhi dự đoán, khi ngọn hỏa đài được thắp lên trên đỉnh đài phong thần, võ lâm đăng cơ thì như một tin lệnh được phát ra cho mọi hương đàn trực thuộc Tổng đàn võ lâm truy đuổi theo nhóm Tôn Quách và Bình Nhi.

Hơn năm mươi nhân mã thuộc hương đàn trấn Thiểm Tây được huy động án ngữ con độc đạo duy nhất băng qua trấn. Đuốc được đốt sáng xé toạc cả không gian thăm thẳm.

Tôn Quách e dè nhìn qua Bình Nhi :

- Chúng ta tính sao?

- Chỉ còn một con đường phía trước mà thôi.

- Vậy là chúng ta không được lùi?

- Không được lùi.

- Được.

Tôn Quách nhìn lại đại sư Đại Trí, nói :

- Đại sư hộ tống Nghiêm Lệ Hoa tỷ tỷ và Khán Như, để bọn giáo đầu thô thiển cho vãn bối.

Đại Trí thiền sư hóm hỉnh nói :

- Minh chủ tất phải đi tiên phong rồi.

Tôn Quách gãi đầu :

- Vãn bối hổng ham chức vị Minh chủ chút nào.

Tôn Quách trao dây cương qua tay Bình Nhi :

- Thánh Cô... Tôn Quách mở đường đây.

- Tôn thiếu hiệp cẩn trọng. Họ rất đông.

- Tại hạ đâu đánh hết, chỉ mở đường thôi.

Đại Trí thiền sư lên ghế xà ích :

- A di đà Phật... Hai chú sãi nhỏ của lão nạp sẽ giúp Minh chủ.

Tôn Quách lưỡng lự...

Đại Trí thiền sư mỉm cười :

- Thiếu hiệp yên tâm. Võ công của hai chú sãi nhỏ ở Thiên Long tự không xoàng xĩnh làm vướng tay vướng chân thiếu hiệp đâu.

- Thế thì được.

Tôn Quách vừa toan dụng Miêu Hành cước cất mình qua đầu đội tuấn mã thì Giác Giới, Giác Chánh với thuật pháp “Lưu Thủy Hành Vân” như đôi tiên đồng băng lên trước.

Tôn Quách hối hả dụng Miêu Hành cước lướt theo vừa với :

- Hê... Cái gì cũng phải chờ Minh chủ chứ.

Ba người đồng loạt băng đến phía trước đoàn tuấn mã án đường, dẫn đầu chính là Bắc Thần Đông Lĩnh.

Vừa chạm mặt Bắc Thần Đông Lĩnh, Tôn Quách phấn khích reo lên :

- A... Chúng ta gặp người thân rồi.

Tôn Quách ôm quyền xá Bắc Thần Đông Lĩnh :

- Tiền bối chắc không quên vãn bối chứ?

- Tôn Quách thiếu gia.

- Chính tiểu bối đây. Tiểu bối tưởng đâu ai xa lạ, hóa ra là tiền bối. Tại võ đài khảo chứng võ công lần trước, tiểu bối vô cùng cảm kích tiền bối đại hiệp.

Hôm nay tiền bối chắc không nỡ làm khó dễ vãn bối trong lúc bôn ba phải không?

Đông Lĩnh lạnh nhạt lắc đầu :

- Thời thế đã khác rồi. Minh chủ võ lâm Đại Chu Thiên đã phát hỏa lịnh, lão phu không thể chống lịnh Minh chủ.

- Hê... Tiểu bối cũng là Minh chủ vậy.

- Tôn công tử giờ đã là tội nhân của võ lâm Tổng đàn. Nếu Tôn công tử muốn sống thì hãy quỳ xuống giao mình cho lão để lão dẫn giải về võ lâm Tổng đàn.

Tôn Quách tròn mắt :

- Đã thoát khỏi chỗ ôn dịch đó, nay lại quay về ư?

Tôn Quách khoát tay :

- Không đâu.

- Công tử không chịu nghe lịnh thì lão phu đành thất lễ.

Tôn Quách thét lên :

- Mở đường!

Cùng với tiếng quát của Tôn Quách thì cỗ xe song mã do Bình Nhi giữ cương cũng lướt tới.

Không một chút chần chờ thêm nữa. Tôn Quách dụng thuật Miêu Hành cước áp thẳng tới Bắc Thần Đông Lĩnh, thi triển luôn những tuyệt kỹ Miêu Chưởng đã thụ học từ Thần Cái Trình Tử Quang. Chỉ trong chớp mắt, mặc dù Đông Lĩnh dụng trùy đao nhưng vẫn bị Tôn Quách dồn ép về hẳn một hướng.

Trong tình thế bức bách chẳng đặng đừng, Tôn Quách đành giở hết tất cả tuyệt học đã thụ giáo của Trình Tử Quang, thậm chí dụng luôn cả những tuyệt thức chỉ pháp của Cát Thiên Phong, phối hợp thành một thứ võ công tạp nham, hỗn độn, khiến cho Đông Lĩnh phải lúng túng, chỉ biết đỡ mà không sao phản kích được.

Bắc Thần Đông Lĩnh bị dồn hẳn về một phía, cách xa bọn giáo đầu dưới trướng lão. Tôn Quách vừa thi triển võ công vừa nói :

- Hồi đó quỷ chủ Hào Bân còn không thắng nổi tiểu gia thì lão đâu thắng được ta.

Đông Lĩnh nghe nói tức uất đến dỏ mặt. Lão toan mở miệng thét lớn, dụng một thức công tối hiểm phản kích, nhưng miệng lão vừa mở ra thì hứng trọn một chưởng thế của Tôn Quách.

Bộp...

Đông Lĩnh ngả ngửa ra sau. Tôn Quách dừng bộ, chỉ Đông Lĩnh :

- Lão đã thua. Nếu còn vận công thì kinh mạch sẽ vỡ nát mà chết.

Đông Lĩnh ngơ ngác :

- Sao...

- Tiểu gia đã tống vào lục phủ ngũ tạng của lão một hoàn Thất Đoạn Cốt.

Tôn Quách vừa nói vừa chìa quyển bí thư Độc kinh đến trước mắt Bắc Thần Đông Lĩnh.

- Lão đừng có vọng động mà chết đó. Những lời tiểu gia nói xuất phát từ quyển Độc kinh của Độc Vương sư phụ Tây Môn Kình.

Bắc Thần Đông Lĩnh biến sắc, ngồi thừ ra bất động.

Tôn Quách cười khẩy, trở bộ quay trở lại. Lúc bấy giờ bọn giáo đầu đã bị hai chú sãi Thiên Long tự giở những tuyệt công tuyệt thức của Đại Trí thiền sư đánh cho thất điên bát đảo.

Bình Nhi thản nhiên giật cương cho đôi tuấn mã tiếp tục kéo cỗ xe băng lên phía trước.

Tôn Quách thét lớn :

- Chúng ta đi.

Cỗ xe song mã vượt qua cửa ải đầu tiên thuộc trấn Thiểm Tây chẳng mấy khó khăn gì.

Hai chú sãi Thiên Long tự chỉ lắc vai đã băng mình lướt lên ngồi trên nóc khoang xe.

Tôn Quách xoa tay, phấn khích nói :

- Cao thủ Tổng đàn võ lâm xem ra chỉ là lũ hữu danh vô thực, chẳng có bản lĩnh gì. Đại sư thấy tiểu bối thế nào, đáng mặt Võ lâm Minh chủ chứ?

- A di đà Phật... Rất đáng mặt.

Đại Trí mỉm cười, nói tiếp :

- Tôn thiếu hiệp dùng võ công chi mà khiến lão Bắc Thần Đông Lĩnh vốn tự kiêu tự đắc phải ngồi thừ ra vậy?

- A... Đâu có gì khó để đối phó với lão. Tiểu bối dùng một cục đất sét thảy vào miệng lão trong lúc lão toan phản kích, thế là xong.

Đại Trí thiền sư nhíu mày :

- Cái gì, chỉ một cục đất sét thôi?

- Không không... Còn phải cho lão đại hiệp ngụy quân tử đó nhìn qua quyển Độc kinh của lão tiền bối Tây Môn Kình.

- A di đà Phật... Tôn công tử quả là túc trí đa mưu.

Tôn Quách chưa kịp đáp lời khách sáo với Đại Trí thiền sư thì tiếng hỏa điểu rúc lên trên không trung.

Tiếng chim kêu nghe lồng lộng buộc Tôn Quách lẫn Đại Trí phải nhìn lên bầu trời.

Tú Tú nghe tiếng hỏa điểu liền vén rèm, khẩn trương nói :

- Tiểu huynh... Hỏa điểu cảnh báo có cao thủ kỳ tuyệt đang rượt theo chúng ta. Có thể là Đại Chu Thiên, mau thúc ngựa chạy nhanh lên.

- Đại Chu Thiên à?

Vừa nói, Tôn Quách và ra roi đánh vào mông đôi tuấn mã.

- Hai con rùa, nhanh chân lên.

Đại Trí thiền sư lo lắng quay lại hỏi Tú Tú :

- Tiểu nữ có thể hiểu được tiếng chim kêu à?

Nàng gật đầu :

- Tiếng chim vừa rồi là của hỏa điểu, con linh ưng đã tong sống với tiểu nữ mà.

- A di đà Phật. Thế thì đúng rồi.

Đại Trí thiền sư nhìn Tôn Quách :

- Tôn thiếu hiệp hãy cùng mọi người đi tiếp, lão nạp ở lại đoạn hậu.

Tôn Quách lắc đầu :

- Không... Chúng ta cứ đi tiếp. Vừa đánh vừa chạy, không để mất thêm người nào nữa.

Tú Tú nhìn Tôn Quách :

- Tôn huynh nói như một Minh chủ ban phát mệnh lệnh.

- Thì Chu Thiên chưa đăng cơ, Tôn Quách vẫn còn là Minh chủ mà.

Tôn Quách ra roi thúc đôi tuấn mã phi nhanh hơn, mặc dù đã nghe được tiếng thở phì phò của chúng.

Y vừa thúc ngựa vừa nói :

- Biết đâu chừng hỏa điểu ban đêm không nhìn được, trông gà hóa cuốc thì sao.

Tú Tú sa sầm mặt :

- Linh vật của Hỏa Điểu đảo không tầm thường như huynh tưởng đâu.

Một luồng gió cuồng nộ ập tới. Hai chú sãi Giác Giới và Giác Chánh đang ngồi trên nóc khoang xe bị hất xuống đất. Cả hai đồng loạt thốt lên :

- Ôi cha!

Tôn Quách và Đại Trí thiền sư còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì hai người vận y đen trắng băng ngựa ngay trên đầu mọi người. Khinh thuật của hai người đó thật thần kỳ quán tuyệt, và thủ pháp lại xuất quỷ nhập thần.

Họ vừa trụ bộ trước đầu đôi tuấn mã thì cặp câu liêm đã lia ngang, tiện đứt yết hầu ngựa rồi.

Đôi tuấn mã đang kéo cỗ xe chỉ kịp khụy hai vó trước mà không thể thốt ra tiếng hí giãy chết.

Tôn Quách nhanh tay hơn mọi người, phi chân xuống đỡ lấy cán xe không cho nó lật ngang.

Y chỉ kịp thở phào một tiếng khi cỗ xe đã dừng hẳn lại.

Đại Trí thiền sư lướt xuống án ngữ trước đầu xe, miệng niệm Phật hiệu :

- A di đà Phật... Lão nạp không ngờ nhị vị Hắc Bạch Diêm La lại rời Lạc Hồn Cốc tái xuất giang hồ.

Hắc Diêm La dung câu liêm chỉ Đại Trí thiền sư :

- Các ngươi đã thấy Hắc Bạch Diêm La rồi, sao còn chưa chịu quỳ xuống giao nộp mạng chứ?

Tôn Quách thở hắt ra một tiếng, bước đến đứng bên Đại Trí thiền sư :

- Hai vị tiên sinh đã chém chết ngựa của tiểu gia. Tiểu gia chưa bắt đền, còn đòi lấy mạng mọi người nữa. Như thế quả là bất công và ngang tàng.

Bạch Diêm La trừng mắt nhìn Tôn Quách :

- Tôn tiểu tử định nói nhăng nói cuội để giở trò bôn tẩu nữa à?

Tôn Quách khoát tay :

- Hê, tiểu gia đâu phải hạng người tham sinh úy tử mà bỏ bạn đồng hội đồng thuyền được.

Tôn Quách ngẩng đầu ngắm Hắc Bạch Diêm La rồi reo lên :

- A... Tôn Quách nhận ra rồi.

Hắc Diêm La cau mày, hằn học nói :

- Tiểu tử nhận ra gì?

Tôn Quách vỗ tay :

- Nhị vị tiên sinh không nhận ra Tôn Quách nhưng Tôn Quách không thể không nhận ra nhị vị tiên sinh. Chúng ta đều là người nhà với nhau cả.

Bạch Diêm La sa sầm mặt, động cán câu liêm xuống đất.

Bộp...

Gã gằn giọng nói :

- Tiểu tử... Ngươi đừng xảo ngôn vô ích. Hãy ngoan ngoãn giao nộp mạng đi.

Tôn Quách lắc đầu, xoa tay :

- Tôn Quách đã nói các vị là người nhà mà lại không tin. Có phải nhị vị tiên sinh đây là... là Hắc Bạch Diêm La?

Hắc Diêm La nói :

- Không sai. Chúng ta là Hắc Bạch Diêm La chứ không phải người nhà của tiểu tử.

Tôn Quách hào hứng nói :

- Nhị vị tiên sinh đúng là người nhà mà. Trước đây Tôn Quách có lập một trại bán áo quan...

Bạch Diêm La cướp lời Tôn Quách :

- Tiểu tử nói chuyện gì thế? Ngươi mở trại bán áo quan thì có liên can gì đến Hắc Bạch Diêm La chứ?

Tôn Quách chắc lưỡi :

- Nhị vị tiên sinh không biết đấy thôi. Tiểu bối mở trại bán áo quan tất có liên can tới nhị vị tiền bối.

- Liên can gì?

Tôn Quách nhăn nhó :

- Này nhé... Người bán áo quan với diêm la địa phủ thì có phải là người nhà không? Nếu không có Tôn Quách thì đâu có người chết. Không có người chết thì sao có a tỳ, không có a tỳ thì chẳng có Hắc Bạch Diêm La. Xét cho cùng, chúng ta là người nhà với nhau.

Tôn Quách dấn đến một bộ :

- Đã là người nhà thì không nên bôi mặt đánh nhau. Chúng ta bôi mặt đánh nhau thiên hạ sẽ cười cho. Tiểu bối nói cặn kẽ với tất cả những lời vàng thước ngọc, nhứt định nhị vị tiên sinh sẽ nhận ra cái lý của Tôn Quách.

Hắc Diêm La hừ nhạt, toan mở miệng phản bác lại Tôn Quách. Vốn đã có chủ định từ trước, vừa nhác thấy Hắc Diêm La hơi lơ là bởi những lời nói sằng của mình, khi y vừa toan mở miệng phản bác, Tôn Quách bất thần xuất thủ.

Mặc dù chủ động tập kích bất ngờ, Tôn Quách không dám xem thường đối phương, đã dụng ngay tuyệt thức Nhất Chỉ Dương Cương đã thụ học của Cát Thiên Phong, phối hợp với chỉ khí Kim Cang từ tả thủ chia làm hai hướng. Một công vào vùng thượng đẳng, còn chỉ khí thì đánh vào khu vực đại huyệt Huyền Khưu, nằm ngay thắt lưng Hắc Diêm La.

Thủ pháp của Tôn Quách cực kỳ nhanh và chính xác, lại xuất ra vào thời điểm bất ngờ nhất đối với Hắc Bạch Diêm La. Với thế công hoàn toàn bất ngờ này thì Tôn Quách xem như nắm chắc phần thắng.

Chỉ công Nhất Chỉ Dương Cương gần như chạm vào đại huyệt của đối phương, trong khi Hắc Diêm La hoàn toàn không có phản ứng đối phó gì. Gã gần như hoàn toàn bất ngờ với chiêu công thần tốc của Tôn Quách thì Bạch Diêm La đã kịp hoàn lưỡi câu liêm móc vào vùng hạ đẳng của Tôn Quách.

Tình huống đó khiến Đại trí thiến sư giật thót ruột. Lão tăng buột miệng buông tiếng Phật hiệu :

- A di đà Phật, cứu độ chúng sinh.

Lão thiền sư không lo lắng sao được, bởi nếu như Tôn Quách đắc thủ với chiêu công loại được Hắc Diêm La thì cũng tự kết liễu sinh mạng mình bởi lưỡi câu liêm sáng ngời của Bạch Diêm La. Tất nhiên một mình Bạch Diêm La, Đại Thiền Sư có thể đối phó để cho Bình Nhi cùng với mọi người tiếp tục bôn tẩu.

Nhưng Tôn Quách chết thì chẳng khác nào võ lâm mất đi một đóa hoa kỳ tài. Đại Trí thiền sư đâu muốn chuyện đó xảy ra, nhưng tình thế chẳng đặng đừng buộc lão phải buông Phật hiệu tỏ lộ sự bất lực của mình.

Trong cuộc đấu, Tôn Quách bất ngờ ra chiêu công, hoàn toàn gần như đắc thủ thì chớp thấy lưỡi câu liêm sáng ngời ánh thép của Bạch Diêm La phạt ngang, chực chờ móc vào vùng hạ đẳng của mình. Nếu để cho câu liêm công trúng đích, thì xem như lục phủ ngũ tạng Tôn Quách sẽ phơi bày hết ra ngoài, bằng như tránh lưỡi câu liêm thần chết của Bạch Diêm La thì bao nhiêu dự tính xem ra dã tràng xe cát biển đông.

Tú Tú hốt hoảng thét lên :

- Tôn huynh!

Nàng sợ hãi ôm mặt gục đầu xuống bởi sợ phải chứng kiến cái chết thảm thương của người mình thương, mình yêu.

Hắc Diêm La nhìn trừng trừng Tôn Quách và chỉ kịp thốt :

- Mạng đổi mạng.

Vào khoảnh khắc cuối cùng. Tôn Quách quyết định chuyển thế, không công vào những vùng huyệt đạo của Hắc Diêm La mà dồn khí công Kim Cang Chỉ đỡ lấy lưỡi câu liêm, cùng Nhất Chỉ Dương Cương cắt ngang mặt Hắc Diêm La, điểm tới tam tinh Bạch Diêm La.

Sự chuyển thế thần kỳ của Tôn Quách buộc Bạch Diêm La phải nghiêng đầu tránh né mà không dụng hết chiêu thức của mình.

Ngón chỉ Kim Cang chạm vào sang lưỡi câu liêm, khiến cho nó đổi hướng.

Lợi dụng khoảnh khắc chớp nhoáng đó. Tôn Quách thi triển Miêu Hành cước, cất mình lướt qua đầu Hắc Bạch Diêm La.

Mặc dù phản ứng nhanh và cực kỳ biến hóa nhưng lưỡi câu liêm sáng ngời của Bạch Diêm La cũng rọc một đường dài xé toạc ống quần Tôn Quách.

Thấy Tôn Quách thoát khỏi kiếp nạn trong đường tơ kẽ tóc, lão thiền sư Thiên Long tự vô cùng phấn khích, niệm Phật hiệu :

- A di đà Phật... Thiện tai... Thiện tai...

Vừa dứt câu Phật hiệu, Đại Trí thiền sư xông luôn vào cuộc giao thủ với Hắc Bạch Diêm La.

Hắc Diêm La cáu kỉnh, gắt giọng nói :

- Chưa thấy quan tài các người chưa khuất phục bổn nhị vị sứ giả a tỳ.

Lần này không để rơi vào tình thế bị động. Hắc Bạch Diêm La đồng loạt phối hợp. Cả hai đồng loạt di thân phối hợp vây quanh Đại Trí thiền sư. Sự phối hợp của Hắc Bạch Diêm La vô cùng nhuần nhuyễn và chính xác, không để lọt một chút sơ hở.

Xâu chuỗi bồ đề của thiền sư Đại Trí vừa chớp công vào Hắc Diêm La thì y như rằng lưỡi câu liêm của Bạch Diêm La đã chớp tới toan móc lấy vùng hạ đẳng của lão tăng. Còn nếu như Đại Trí thiền sư công Bạch Diêm La thì lưỡi câu liêm của Hắc Diêm La đã đến trước, tạo áp lực nặng nề nơi yết hầu của đối phương.

Bản lĩnh võ công của lão tăng Thiền Long tự đâu phải tầm thường, bởi vì vốn người rất ham mê võ học, nhưng trước sự phối hợp thần kỳ, nhuần nhuyễn của Hắc Bạch Diêm La, như bóng với hình khiến cho lão tăng không khỏi lúng túng. Trận giao thủ diễn ra được mười hiệp, bằng sự phối hợp của đôi câu liêm, lần hồi Hắc Bạch Diêm La đã chiếm được thế thượng phong.

Lưỡi câu liêm của Hắc Diêm La móc tới yết hầu Đại Trí thiền sư nhanh hơn chớp mắt. Xâu chuỗi bồ đề của vị cao tăng Thiên Long tự cũng phạt ngang gạt lưỡi câu liêm qua bên.

Chát...

Đại Trí thiền sư chưa kịp thâu hồi xâu chuỗi thì...

Xoạt...

Áp lực từ phía sau năng nề ập tới, Đại Trí thiền sư chỉ kịp bước tới một bộ theo bộ pháp Mê Tông, nhưng lưỡi câu liêm đã móc được vào chiếc áo tăng bào, rồi rọc một đường dài từ trên xuống dưới. Nếu như Đại Trí thiền sư không phản ứng nhanh nhẹn thì có lẽ lưỡi câu liêm bén ngót của Bạch Diêm La đã móc được xương sống của người rồi.

Tôn Quách thấy sự biến càng lúc càng bất lợi cho lão tăng, liền thét lớn :

- Hai lão quỷ cho tiểu gia nhập cuộc với chứ.

Cùng với lời nói đó, Tôn Quách thi triển Miêu Hành cước nhập trận. Vừa nhập trận, Tôn Quách dụng luôn Kim Cang Chỉ điểm tới tam tinh Bạch Diêm La.

Trước thế công của đối phương, Bạch Diêm La rất dửng dưng. Y vẫn dụng câu liêm móc vào vùng thượng đẳng của Đại Trí thiền sư, buộc lão tăng Thiên Long tự phải thối lại hai bộ, cùng lúc đó lưỡi câu liêm của Hắc Diêm La đã xuất hiện, móc thẳng vào chỉ pháp của Tôn Quách.

Tôn Quách giật mình, vừa thu hồi chỉ pháp vừa lách ngang tránh lưỡi câu liêm thần kỳ của đối phương. Mặc dù Tôn Quách nhập cuộc, áp lực do Hắc Bạch Diêm La giảm hẳn đối với lão tăng Thiên Long tự, nhưng sự khinh giảm đó chỉ diễn ra trong khoảnh khắc và rồi đến ngay cả Tôn Quách cũng bị lúng túng bởi sự phối hợp thần kỳ của đôi cao thủ Lạc Hồn Cốc.

Nếu Hắc Bạch Diêm La phối hợp chiêu công với chiêu thủ một cách nhuần nhuyễn như dựng thành một trận pháp luân xa chiến thì Đại Trí thiến sư và Tôn Quách cứ như gà mắc tóc. Sự nhập cuộc của Tôn Quách càng khiến cho Đại Trí thiền sư lẫn y thêm vướng tay vướng chân. Đôi lúc Tôn Quách ngỡ như chiêu công của mình cứ nhằm lão tăng Thiên Long tự, ngược lại đôi khi chiếc xâu chuỗi bồ đề của lão tăng lại vô tình tạo áp lực đối với Tôn Quách trong khi chủ đích của vị cao tăng Thiên Long là công vào Bạch Diêm La.

Trận đấu diễn ra thêm được mươi hiệp thì lão tăng Thiên Long tự và Tôn Quách gần như chỉ biết thủ mà không thể nào công được đối phương. Hai người liên tục bị Hắc Bạch Diêm La dồn vào thế bị động.

Đại Trí thiền sư vốn ham mê võ học, và luôn tự thị vào bản lĩnh võ công của mình, nay đối phó với Hắc Bạch Diêm La, không sao chiếm được thế chủ động, và ngược lại còn liên tục bị đối phương dồn ép nên tịnh tâm chợt phẫn nộ.

Đại Trí thiền sư thét lớn một tiếng :

- Lão nạp không nhịn được nữa rồi.

Cùng với tiếng thét phẫn nộ đó, lão tăng Thiên Long tự xoạt chân, rồi quất ngang xâu chuỗi, chủ đích đánh vào mặt Bạch Diêm La. Bạch Diêm La chỉ hơi ngã ngửa người về sau, lưỡi câu liêm trong tay gã nhắm vùng hạ đẳng của Tôn Quách móc tới. Trong khi đó lưỡi câu liêm của Hắc Diêm La thì mổ phập xuống tạo áp lực ngay trên đỉnh đầu lão tăng.

Tình thế chẳng đặng đừng, Đại Trí thiền sư buộc phải lắc vai lách ngang né tránh lưỡi câu liêm của đối phương toan chực chờ bửa vào đỉnh đầu mình, vô tình chiếc xâu chuỗi phát chiêu công của lão tăng Thiên Long lại biến thành chiêu công quất qua bên Tôn Quách.

Dưới vùng hạ đẳng là móc câu tử thần của Bạch Diêm La, trên là chiếc xâu chuỗi vô tình của lão tăng Thiên Long tự, Tôn Quách ví như người bị rơi vào thế trên đe dưới búa.

Tôn Quách buột miệng thốt :

- Ôi cha!...

Y không sao có thể liên thủ ngăn trở cả hai thứ binh khí công cùng một lúc.

Trong lúc bối rối, Tôn Quách buộc phải nghiêng người lấy vai chịu đựng xâu chuỗi của lão tăng Thiên Long tự.

Bốp...

Tôn Quách nhăn mặt :

- Ai cha...

Vai thì hứng xâu chuỗi của Đại trí thiền sư, còn song thủ thì Tôn Quách thi triển chiêu thức Tam Chỉ Sầu Ưng bổ vào lưỡi câu liêm, đánh bật nó ghì xuống bên dưới.

Chát...

Hứng trọn xâu chuỗi của Đại Trí thiền sư, mắt Tôn Quách nổ đom đóm, xương bả vai thì ngỡ như đã nát vụn.

Trong khi đó, Đại Trí thiền sư lại ngơ người bởi sự vô tình của mình. Khi lão tăng thấy chiêu công của mình phát ra lại nhằm Tôn Quách tập kích thì vội vã giảm hẳn nội lực, nhưng mặc dù đã giảm nội kình, bên vai phải của Tôn Quách vẫn tê buốt, không sao cử động được hữu thủ.

Hắc Diêm La đâu bỏ qua cơ hội lúc lão tăng Thiên Long tự ngơ ngơ người bởi sự vô tình công vào Tôn Quách, lưỡi câu liêm liền thọc tới toan móc vào vùng hạ đẳng của đối phương.

Thế công này của gã Hắc Diêm La thật tàn nhẫn, nhưng được gã thi triển vô cùng nhanh nhẹn và thần kỳ, khiến cho lão tăng không kịp trở tay phản ứng.

Đầu lưỡi câu liêm móc vừa chạm đến chiếc tăng y, và chỉ thêm một động tác nữa thôi. Hắc Diêm La đã có thể móc được lục phủ ngũ tạng của Đại Trí thiền sư lôi ra ngoài. Tình huống này ví như lưỡi hái tử thần đã đặt đúng vào tử số của lão tăng Thiên Long tự. Chính vào khoảnh khắc sau cùng đó, một bóng người với thân pháp như đằng vân lướt gió nhập cuộc.

Vừa nhập cuộc thì từ hổ khẩu của người kia một ánh chớp vàng tựa ánh sáng tinh sa bắn vụt ra điểm thẳng vào sóng lưỡi câu liêm của Hắc Diêm La.

Bốp...

Lưỡi câu liêm của Hắc Diêm La đón thẳng đốm sáng vàng như tinh sa, bị trì hẳn xuống đất. Bạch Diêm La cũng bị bất ngờ không kịp phối hợp, buộc phải lạng người qua dùng câu liêm của mình án ngữ ngay trước mặt Hắc Diêm La.

Hắc Diêm La buột miệng thốt :

- Ma Hoàn Lãnh Nhân Cát Thiên Phong.

Xem tiếp hồi 56 Kiếp nạn trùng trùng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.