CHƯƠNG 50: CHÚNG TA ĐỀU LÀ KẺ ĐIÊN
Lâm Cảnh hoàn toàn không hiểu được chuyện gì, vì vậy cứ bám theo Tây Mặc hỏi, nhưng mặc kệ cậu hỏi thế nào, Tây Mặc đều chỉ nói cho cậu hai câu.
Thứ nhất, em bây giờ đã có được sinh mệnh vĩnh hằng.
Thứ hai, em vĩnh viễn không được rời khỏi anh, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
“Hậu quả gì?” Lâm Cảnh hiếu kỳ.
“Ví dụ như… Sẽ bị anh làm đến không xuống được giường.” Tây Mặc cười xấu xa nhìn cậu.
“Anh là tên khốn!” Mặt Lâm Cảnh lập tức đỏ bừng.
Tây Mặc xoa xoa đầu cậu, dẫn cậu ra khỏi hầm, từ đầu đến cuối cũng chưa nói cho cậu biết, hậu quả rất nghiêm trọng kia rốt cuộc là gì.
Vì ký kết khế ước sẽ hao phí rất nhiều tinh lực của Huyết tộc, nên vừa lên giường, Tây Mặc rất nhanh đã ngủ, mà Lâm Tiểu Cảnh một bên lại vì phấn khởi cộng thêm kích động, một chút buồn ngủ cũng không có.
Ghé vào trước mặt Tây Mặc muốn gọi tỉnh hắn cùng mình nói chuyện phiếm, lại phát hiện trán hắn có chút mồ hôi lạnh, môi cũng tái nhợt.
Chưa từng thấy bộ dạng hắn thế này bao giờ, Lâm Cảnh mặt nhăn mày nhíu, xuống giường cầm khăn mặt giúp hắn lau mồ hôi.
Tây Mặc mở mắt, nhìn cậu cười, khuôn mặt có chút mỏi mệt.
“Anh rất khó chịu?” Lâm Cảnh hỏi hắn.
“Có chút lạnh, bất quá nghỉ ngơi một đêm thì tốt rồi.” Tây Mặc xoa mặt cậu, “Đừng lo.”
“Lạnh?” Lâm Cảnh ngồi ở bên giường, “Tôi đi lấy thêm chăn cho anh.”
“Không cần.” Tây Mặc đem cậu kéo vào ***g ngực mình, dùng chăn chặt chẽ bao lấy, “Ngủ cùng anh là tốt rồi.”
“…” Lâm Cảnh thân thể cứng ngắc, một lát sau, lại cảm thấy giữa tình nhân thì không nên không được tự nhiên như vậy.
Bất quá vừa nghĩ tới từ ‘tình nhân’, Lâm Cảnh lập tức cảm thấy càng thêm ngượng ngùng.
Ngẩng đầu lén lút nhìn hắn một cái, lại phát hiện hắn đã ngủ.
Thật sự rất mệt sao? Lâm Cảnh thò tay sờ sờ mặt của hắn, sau đó nhích lại gần.
Bản thân từ nhỏ nhiệt độ cơ thể đều cao hơn người bình thường, dựa vào hắn gần một chút, có phải hắn sẽ không lạnh nữa?
Sáng sớm hôm sau, hai người vẫn còn ngủ say, liền nghe được có người nhẹ nhàng gõ cửa.
Lâm Cảnh mở to mắt, nhìn thấy Tây Mặc còn chưa tỉnh, vì vậy thật cẩn thận trượt xuống giường đi mở cửa.
“Xin ngài nói cho thân vương bệ hạ, nên rời giường.” Quản gia nho nhã lễ độ cúi đầu.
“Sớm như vậy?” Lâm Cảnh nhíu mày.
Tây Mặc thoạt nhìn ngủ vô cùng say giấc, Lâm Tiểu Cảnh thích ngủ biết rõ lúc thế này mà bị đánh thức sẽ rất khó chịu, hơn nữa mình vốn cũng không nỡ đánh thức hắn!
Nhưng hôm qua hắn hình như có nói, hôm nay phải mở hội nghị gì thì phải…
Lâm Cảnh vô cùng mâu thuẫn, ngồi xổm bên giường nhìn Tây Mặc, trong lòng kịch liệt đấu tranh một phen, cảm thấy hội nghị kia có liên quan tới chiến tranh chắc là quan trọng, vì vậy thò tay đẩy đẩy hắn.
Tây Mặc cau mày, không tỉnh.
“Nên rời giường thôi.” Lâm Cảnh nhỏ giọng gọi.
Tây Mặc kéo chăn trùm lên đầu.
Vì thế Lâm Cảnh cũng rất khó xử ngồi một bên, xem ra hắn thật sự rất không muốn rời giường… Vậy mình có nên kêu nữa không?
Quên đi! Ngủ tiếp! Cái hội nghị kia có Freddy còn thêm Hàn Dật Phong, vì cái gì nhất định phải hắn đi!
Chủ ý đã quyết định, Lâm Cảnh vén chăn lên, bản thân cũng chui vào tiếp tục vù vù ngủ!
Một phút sau, Tây Mặc rốt cục nhịn không được, cười run người.
“Làm cái khỉ gì vậy!” Lâm Cảnh phát hiện mình cư nhiên lại bị trêu ghẹo, vì vậy rất tức giận, bất quá còn chưa kịp gào thét đã bị Tây Mặc kéo qua hôn loạn một trận.
“Bảo bối em sao lại đáng yêu như thế.” Tây Mặc nhìn cậu cười.
“Đáng yêu em gái anh!” Lâm Cảnh giận, tên này quả thực là vua nhàm chán! Mệt mình còn rối rắm như vậy!
“Anh cũng không muốn dự cái hội nghị kia, bất quá không còn cách nào.” Tây Mặc ôm cậu ngồi dậy, “Theo anh ra biên cảnh đi?”
“Tôi cũng có thể đi?” Lâm Cảnh kích động.
“Ừm.” Tây Mặc gật đầu, nhéo mũi cậu.
Vì không có thời gian ăn điểm tâm, cho nên Lâm Cảnh cầm mẩu bánh mì, vừa đi về trung tâm hội nghị vừa gặm.
“Tiểu Cảnh.” Tây Mặc nhìn cậu.
“Làm sao?” Lâm Cảnh ngẩng đầu, khóe miệng còn dính vụn bánh mì.
“Sau này trước mặt nhiều người, phải hơi thành thục một chút.” Tây Mặc lau sạch sẽ miệng cậu.
“Anh cảm thấy tôi không thành thục?” Lâm Cảnh mạc danh kỳ diệu, mình không thành thục sao? Rõ ràng rất thành thục a! Đàn ông chuẩn không cần chỉnh có biết không!
“Đương nhiên thành thục, bất quá còn thiếu một chút xíu.” Tây Mặc rất biết dụ Lâm Cảnh.
“Vậy sao? Thiếu chỗ nào?” Lâm Cảnh đắc chí.
“Ví dụ như, lát nữa chúng ta sẽ gặp rất nhiều thiên sứ đáng ghét, nếu bọn họ nói gì với em, em nhất thiết đừng có để ý họ.” Tây Mặc kiên nhẫn dụ dỗ.
“Cái đó và thành thục có liên quan?” Lâm Cảnh nghi hoặc.
“Đương nhiên là có.” Tây Mặc khẳng định gật đầu.
“… Được rồi.” Lâm Cảnh miễn cưỡng tiếp nhận.
“Ngoan.” Tây Mặc tán dương cười.
Lâm Cảnh phối hợp để cho anh ta vò đầu mình, sau đó trong lòng yên lặng dựng thẳng ngón giữa khinh bỉ.
Coi ông là con nít sao? Bịa đặt mà thiếu chuyên nghiệp như vậy! Ông cũng không phải nhược trí! Không muốn để ông nói chuyện với thiên sứ thì cứ nói rõ ra! Cư nhiên quanh co lòng vòng bịa cái cớ thối nát như vậy! Nát đến mức mình cũng không đành lòng vạch trần hắn!
Quả thực khiến cho người ta nhịn không được muốn gào thét! ! ! !
Đến phòng họp, mọi người đều đã đến đủ, nên khi Tây Mặc mang theo Lâm Cảnh xuất hiện, ai cũng nhất tề quay đầu vây xem.
Nhìn em gái mấy người! Lâm Cảnh trợn trắng mắt trong lòng, ỷ có Tây Mặc làm chỗ dựa, không chút khách khí trợn mắt nhìn lại!
Freddy Lê Tư Đặc Hàn Dật Phong Morris, khi tầm mắt Lâm Cảnh giao với một thiên sứ tóc bạc, không khỏi sững sờ.
Là cái thiên sứ cho mình kim cương lúc Tây Mặc mang mình đến Thần giới, mình còn cho rằng hắn rất bình thường, không nghĩ tới cư nhiên là quan lớn!
“Xin chào, ta là Tát La.” Tóc bạc thiên sứ hướng cậu mỉm cười, “Tổng thống lĩnh Thiên Sứ quân đoàn.”
Tổng thống lĩnh Thiên Sứ quân đoàn? Lâm Cảnh đầu váng mắt hoa, thoạt nghe vô cùng trâu bò!
Tây Mặc bất mãn trừng mắt nhìn Tát La, lôi kéo Lâm Cảnh ngồi xuống ghế.
Nội dung hội nghị đơn giản là kế hoạch tác chiến giai đoạn tiếp theo, Lâm Cảnh nghe không hiểu, hơn nữa bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon, vì vậy rất muốn lăn ra ngủ, nhưng nghĩ lại không thể khiến Tây Mặc mất mặt, vì vậy cố giữ vững tinh thần chống đỡ.
Một tiểu đông tây bò lên chân Lâm Cảnh, thân mật cọ cọ cậu.
Đường Đường?! Lâm Cảnh lập tức thanh tỉnh, duỗi ra một ngón tay chọt chọt nhóc.
Đường Đường rất phối hợp cuộn thành một đoàn, xoay người bốn vuốt chổng lên trời, lộ ra bụng nhỏ cho cậu ta sờ.
Lâm Cảnh vui vẻ, từ trong túi quần lấy ra một cục kẹo sữa, cắn nửa cái ăn, nửa còn lại chia cho Đường Đường, cùng nhóc đùa quên trời quên đất.
“Khụ khụ…” Tây Mặc bất đắc dĩ ho khan.
Lâm Cảnh hoàn toàn xem nhẹ tình huống chung quanh, tiếp tục rất lưu manh kéo hai cái chân sau của tiểu khủng long ra xem thí thí!
“Tiểu Cảnh…” Tây Mặc thần tình hắc tuyến.
“Hả?” Lâm Cảnh hào hứng bừng bừng ngẩng đầu.
“Chúng ta đang…họp.” Tây Mặc sờ cằm, “Em có thể đừng cười ra tiếng không?”
“…” Lâm Cảnh lập tức hóa đá, quay đầu nhìn chung quanh một chút, phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn mình, Hàn Dật Phong đối diện, đã nín cười nín đến mức mặt nổi gân xanh!
Đậu xanh rau má! Đời này chưa từng mất mặt thế này!
Tiểu khủng long mơ hồ cảm thấy hình như mình mới gây họa, vì vậy nhanh chóng từ trên đùi cậu trượt xuống, bò lại vào lòng Hàn Dật Phong.
Vì vậy trong thời gian kế tiếp, hội nghị tiếp tục tiến hành, Lâm Cảnh một chữ cũng không nghe lọt, chỉ cúi đầu ngồi trên ghế.
Đợi đến lúc Tây Mặc đẩy cậu, mới phát hiện hội nghị cư nhiên xong rồi, cái phòng họp to đùng trống trơn, chỉ còn lại bản thân và hắn.
“Giận sao?” Tây Mặc kéo tay cậu qua.
“Có phải tôi khiến cho anh rất xấu hổ không?” Lâm Cảnh rầu rĩ không vui, khó trách hắn lại bảo mình thành thục một chút, hành vi vừa rồi chính mình còn thấy rất ngây thơ!
“Không có.” Tây Mặc lắc đầu.
“Tôi một chút cũng không thích ứng được loại trường hợp này.” Lâm Cảnh uể oải, “Hơn nữa thêm mấy ngàn mấy vạn năm nữa chắc cũng không thích ứng được.”
“Em không cần thích ứng.” Tây Mặc cười cười, “Anh không cần em thay đổi bất kỳ điều gì.”
“Vậy anh dẫn tôi tới đây làm chi?” Lâm Cảnh bĩu môi.
“Vì anh muốn em hiểu rõ cuộc sống của anh.” Tây Mặc nhìn cậu, “Còn nữa, trận chiến tiếp theo, em cùng anh ra chiến trường.”
“Tôi không đi.” Lâm Cảnh nhíu mày.
“Em phải đi.” Tây Mặc hôn hôn trán cậu, “Xem như vì anh, chỉ lần này thôi.”
“Vì sao?” Lâm Cảnh khó hiểu.
“Trong Ma tộc nghị viện có vài lão già.” Tây Mặc cười có chút bất đắc dĩ, “Bọn họ gần đây luôn liên kết lại phản đối em.”
“Phản đối tôi làm gì?” Lâm Cảnh khiếp sợ, mình đâu có đắc tội bọn họ, sao nằm cũng trúng đạn? !
“Theo quy định Ma giới, chỉ có tham dự qua các cuộc chiến lớn, mới có tư cách trở thành Ma Quân.” Tây Mặc nhìn cậu, “Bọn họ đều là nguyên lão, vì cãi nhau mà trở mặt sẽ rất khó coi, cho nên…”
Vì cái gì chủng tộc nào cũng có vài sinh vật bảo thủ như vậy!! Lâm Cảnh bi phẫn, vốn muốn nói mình đối với việc làm Ma Quân một chút hứng thú cũng không có, bất quá nghĩ chắc Tây Mặc có lẽ sẽ không vui, vì vậy vẫn là nuốt lại những lời này, gật đầu đáp ứng ra chiến trường.
Lúc chiều, thấy Tây Mặc hình như có chút mỏi mệt, Lâm Cảnh rất thức thời không quấy rối hắn, chạy đi tìm Hàn Dật Phong và Đường Đường.
Tây Mặc một mình ở nhà còn chưa kịp nghỉ ngơi, đã thấy Freddy từ ngoài cửa bước vào.
“Sao ngươi lại tới đây?” Tây Mặc cố giữ vững tinh thần.
“Bị bệnh?” Nhìn hắn sắc mặt khó coi, Freddy có chút ngoài ý muốn, năng lực phục hồi của Huyết tộc siêu cao, huống hồ Tây Mặc là kẻ thống trị Huyết tộc, sao còn có thể sinh bệnh?
Quả thực là quá thần kỳ!
“Tìm ta có việc?” Tây Mặc bưng ly hồng trà lạnh ngắt trên bàn uống một ngụm, bắt buộc chính mình thanh tỉnh một chút.
“Ngươi không phải thực cùng cậu ta ký kết khế ước chứ?” Freddy khiếp sợ.
Tây Mặc cười khổ, không nói gì.
“Ngươi điên rồi!” Freddy nhìn hắn không thể tin.
“Ta biết.” Tây Mặc cùng hắn đối mặt, “Bất quá nếu đem cậu ấy đổi thành Lê Tư Đặc, ta chắc ngươi cũng sẽ là kẻ điên.”
“Ít nhất ta xác định Lê Tư Đặc yêu ta.” Freddy ngồi đối diện hắn, “Nhưng vừa rồi khi ta đến đụng phải tên ngốc nhân loại kia, cậu ta trông có vẻ rất nhẹ nhàng, tựa hồ một chút cũng không để ý ngươi đã đem tính mạng giao cho cậu ta.”
“Ta không có nói cho Tiểu Cảnh, các ngươi cũng đừng nói cho cậu ấy biết, chuyện này dừng ở đây.” Tây Mặc dựa ra ghế salon, “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Nặc Lôi vừa đến nơi trú quân rồi.” Freddy nhìn Tây Mặc, “Hơn nữa hắn còn mang đến cái cô công chúa Cách Lâm Đặc bị chúng ta nhốt kia.”
Công chúa Cách Lâm Đặc chính là công chúa Grint, dịch đến đoạn sau phát hiện bạn này có bà con với Phổ Thụy Khắc nên đành đổi lại dùng tên tiếng Trung.
“Mang cô ta tới làm gì?” Tây Mặc cau mày.
“Ai biết.” Freddy nhún vai, “Hỏi hắn cũng không chịu nói.”
“Nói cho Nặc Lôi, nếu đã mang đến thì phải trông coi được!” Tây Mặc xoa xoa trán, “Nữ nhân đó rất khó đối phó, nếu chạy, sẽ phiền toái lớn.”