Ma Kiếm Lục

Chương 234: Chương 234: Bách hoa chi lệ, ái dụng trầm mặc khứ thủ hộ






Có lúc Tàn Nguyệt nghĩ xung động là loại tình cảm gì? Nỗi nhớ có thể biến mất chóng vánh trong mênh mang, lại có thể tiếp nối đến ngàn vạn năm sau, nỗi nhớ có thể đượm mùi cay đắng, cũng có thể mang lại những hồi ức hạnh phúc. Có lẽ, nhiều điều đúng và sai không thể giải thích được, đắm mình trong loại tình cảm này, tính cố chấp của con người lại có thể vá hết những thương đau.

******

Người đầu tiên có phản ứng là Lôi Quân, vốn khi nghe Vũ Trầm Tinh nói vậy, mồm y há ra lớn hơn bất cứ ai, bất quá vì thế mà uống phải không ít rượu do Thiết Thạch phun ra, khiến y tỉnh lại, hữu thủ phất ra, chân nguyên nhanh chóng ngưng tụ lại thành một quang cầu trắng toát, mang theo lửa điện tím sẫm xạ vào tiểu hầu tử.

Thân phận của Lôi Quân thế nào, ngay cả các vị quân chủ Lam thị gặp y cũng nhường nhịn ba phần, giờ đây khơi khơi bị con khỉ hoạt kê kia phun rượu vào mồm, làm sao có thể ngăn được cơn giận, “bộp”, quang cầu trắng toát đập vào hũ rượu của tiểu hầu tử, mọi người đều thoát khỏi cơn kinh ngạc, tỉnh táo lại rất nhanh, thân hình Thiết Thạch di động, trốn xuống gầm bàn.

Vốn Lôi Quân muốn động thủ, bất quá thấy mục quang mọi người đều đổ dồn vào mình, hầu tử đang chí chóe phía dưới, y cười lúng túng: “Con khỉ này ác quá, hà hà.” Cũng may mọi người đều không chú ý đến dáng vẻ bối rối của y mà tiếp tục nhìn Vũ Trầm Tinh.

Vũ Trầm Tinh đứng dậy, nhìn từng người: “Các người thật kì quái à nha, sao lại nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ ta vừa nói gì sai sao?” Lúc này Vũ Trầm Tinh không có vẻ gì của một nữ nhân tâm kế thâm trầm, sát nhân không chớp mắt mà căn bản giống với một tiểu cô nương không hiểu chuyện.

Thất Nguyệt là người đầu tiên lên tiếng hỏi: “Cô nương vừa nói gì? Có thể nói lại một lần nữa không? Hình như tôi chưa nghe rõ.”

Vũ Trầm Tinh gật đầu: “Tôi nói là muốn cùng Liễu Dật đi tìm Minh Vương, xem bộ dạng phản đối của mọi người kìa, muốn ngăn cản tôi, đúng không?”

Diệp La Bách Hoa lên tiếng: “Còn một câu nữa.”

Vũ Trầm Tinh hình như nghĩ ra chuyện gì đó, bật cười: “Ồ, các người nói về việc đó à, tôi nói là muốn cưới Liễu Dật.”

Không đợi người khác kịp nói gì, Liễu Dật đã đập tay xuống bàn: “Nói xằng.”

Lôi Quân đã tỉnh táo lại, ngắm nghía khuôn mặt đầy hưng phấn của Vũ Trầm Tinh, lắc đầu: “Tinh tiểu muội, muội không ấm đầu đấy chứ? Liễu Dật đã có thê tử, muộn còn đứng đó đùa cợt nữa sao, đi ngủ đi, mai còn phải đi tìm hai khối đá.”

Vũ Trầm Tinh lắc đầu, vẻ mặt hết sức thành thực: “Muội không đùa đâu, muội bất kể hắn có thể tử hay không, muội không có cưới thê tử của hắn, cưới hắn là được rồi.”

Vẻ mặt Lôi Quân biến thành khó coi, Vũ Trầm Tinh tuy thông minh linh lợi nhưng từ nhỏ tới lớn đều ở trong Minh Vương cung, rất ít tiếp xúc với bên ngoài, ngay cả cung điện của y, nàng cũng chẳng mấy khi quá bộ đến, dẫu tâm tư kín kẽ song vẫn chưa trưởng thành, nên mới nói ra những lời buồn cười như vậy. Y cảm thấy đầu óc căng ra, vừa bực vừa buồn cười: “Ai thèm cưới muội nhỉ?”

Vũ Trầm Tinh ngẫm nghĩ, lắc đầu rồi đáp: “Ai cưới muội à? Muội không thích những người không muốn cưới muội, hiện giờ tên Liễu Dật này không tệ nên muội quyết định cưới hắn, à đúng rồi…các người nói rằng hắn đã có thê tử? Nhưng chuyện muội cưới hắn và thê tử của hắn thì có quan hệ gì? Muội chỉ cưới người muội thích, hắn cứ việc cưới thê tử của hắn, giống như tên ngốc tử này nói lúc nãy….cái gì mà, à, đúng rồi, yêu những gì mình yêu thương. Chính là thế đó.”

Vũ Trầm Tinh nói vòng vo hồi lâu, tuy hồ đồ song nghĩ đi nghĩ lại thì cũng có liên quan với nhau, ý nàng muốn nói là không quản đến việc Liễu Dật có thê tử, chỉ cần bản thân nàng thích là được. Những lời này mọi người đều nghe rõ, ánh mắt Thất Nguyệt mênh mang, không hiểu đang nghĩ gì trong lòng, nhãn thần Diệp La Bách Hoa lại lộ rõ vẻ hâm mộ, phảng phất như muôn cổ vũ cho Vũ Trầm Tinh.

Liễu Dật ngẩng đầu nhìn dáng vẻ ngây thơ quá đỗi của Vũ Trầm Tinh, không biết nên nói gì, hình như tất cả đều được an bài sẵn, căn bản không cho chàng cơ hội phản bác. Ánh mắt xinh đẹp của Vũ Trầm Tinh hướng sang chàng, hỏi không kiêng dè gì, như thể chuyện này đã được ấn định rồi: “Chàng có ý kiến gì không? Tướng công tương lai.”

Liễu Dật vừa bực vừa buồn cười, đây là loại người gì? Mới gặp mặt có mấy lần, biết được tên nàng là gì, biết nàng là một nữ tử, hiện giờ lại khơi khơi nói là muốn cưới chàng, lại còn hỏi chàng có ý kiến gì không, nàng điên chăng? Chuyện này khiến chàng cảm giác giống như một trò đùa hoang đường, đứng dậy nói với mọi người: “Các vị nghỉ đi, ngày mai có khả năng sẽ phải tranh đoạt kịch liệt đó.” Rồi quay người bước lên lầu.

Vừa đến cầu thang, giọng nói của Vũ Trầm Tinh lại vang lên sau lưng: “Ồ, chàng không trả lời, cũng không có ý kiến, vậy được, chuyện này đã định rồi nhé, đợi thiếp giúp chàng tìm thấy lão bà rồi thiếp sẽ cưới chàng.”

Liễu Dật quay phắt lại, ánh lắt lóe lên một tia sát ý, lạnh lùng đáp: “Đừng đùa với ta, ta ghét nhất là người Lam thị, ý kiến của ta là ngươi muốn làm gì thì thắng được cây kiếm trong tay ta đã.” Tu vi của Vũ Trầm Tinh không thể nào thắng được cây kiếm của chàng, nếu cô nàng lí lắc này thực sự muốn thử, chàng sẽ giết luôn để tránh phiền phức, không để cho câu nói ngớ ngẩn đó thành sự thật được.

Vũ Trầm Tinh chăm chú nhìn thanh kiếm của Liễu Dật, trả lời: “Đó là ý kiến của ngươi à? Được, ngày mà ta thắng ngươi cũng là ngày ta cưới ngươi.” Thấy biểu tình kiên định của nàng, Liễu Dật tỏ ra nghi hoặc, trong lòng cảm thấy nữ tử điên khùng này không thể đả thông tư tưởng được, bèn quay người bước lên trên lầu, không lí gì đến nàng ta nữa.

Vũ Trầm Tinh vẫn tiếp tục gào lớn: “Liễu Dật, ngươi nhớ đấy, Vũ Trầm Tinh ta đã muốn thứ gì tất không bao giờ buông tay.” Nhìn theo bóng chàng bước lên cầu thang, trên mặt lộ ra thần sắc đắc ý, lại còn thầm thì: “Rồi có một ngày ta sẽ thắng được cây kiếm trong tay ngươi.”

Chỉ là một câu nói xằng, giờ đây lại trở thành mục tiêu lập chí của nàng, tuy nhiên thanh kiếm, tâm pháp của Liễu Dật ở một đẳng cấp khác, với tình hình hiện tại của nàng có tu luyện bách niên cũng không thể theo được, nhưng …nhìn thần tình tự tin của nàng, phảng phất như đã có kế hoạch.

Vũ Trầm Tinh chuẩn bị ngồi xuống ghế mới phát hiện ra bên dưới trống không, “phịch”, nện mông thẳng cánh xuống đất. Một tiểu hầu tử lông đen ôm bụng cười lăn lộn trên mặt đất, hai cái sừng trên đầu trông càng buồn cười hơn, Vũ Trầm Tinh vung tay lên, một thanh đoản kiếm cong queo màu đen xuất hiện trên tay rồi bổ xuống, một đạo kiếm quang đen ngòm xả vào Thiết Thạch.

Thiết Thạch thông minh đến bậc nào, hình như đã sớm đoán được hành động của nàng nên kiếm quang vừa xuất ra, thân thể nó đã nhảy lên lầu hai, nhanh nhẹn biến mất trong gian phòng. “Soạt”, kiếm quang đen ngòm chém vào chiếc bàn cạnh đó, toàn bộ bàn ghế đều bị kiếp quang cắt ngọt, điếm hỏa kế trốn biết ở phía sau, có nhìn thấy chắc cũng bị dọa đến hai chân mềm nhũn.

Vũ Trầm Tinh đứng dậy, tức giận phủi mông, ngồi xuống lẩm bẩm: “Con khỉ đáng chết, rồi có ngày ta sẽ làm thịt mày.” Nàng vừa uống rượu vừa tự lẩm bẩm, hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người đang dồn vào mình. Thấy bộ dạng của Vũ Trầm Tinh bây giờ, Thất Nguyệt chỉ đành lắc đầu, nha đầu này vừa giống lại vừa không giống nàng ngày xưa.

Lôi Quân vừa uống rượu vừa dõi mục quang nhìn lên mặt Vũ Trầm Tinh, cuối cùng cũng khai khẩu: “Tinh tiểu muội, những gì muội vừa nói là thật sao?” Tuy Lôi Quân hiểu rõ Vũ Trầm Tinh nhưng những lời vừa này hoàn toàn ngoài ý liệu, thậm chí khiến người ta khó mà tin được, vì thế y muốn nàng xác nhận.

Vũ Trầm Tinh lùa rau vào miệng, nhìn Lôi Quân chằm chằm, nhãn thần lộ ra vẻ nghi hoặc, hỏi ngược lại: “Vừa nãy muội nói gì huynh không hiểu sao?”

Lôi Quân lập tức đáp lời: “Rõ chứ, rõ chứ, rõ phi thường, bất quá…muội không thấy như vậy sẽ bị thương tổn ư? Muội xác định là thích tên ngốc đó? Y là một kẻ bất hạnh, những người bên cạnh y khẳng định không có kết quả tốt lành gì.”

Vũ Trầm Tinh uống thêm một ngụm rượu, nhìn sang Lôi Quân đang ủ rũ, gật đầu đáp: “Vô cùng xác định, không cưới hắn thì muội phải làm gì? Muội không để ý hắn bất hạnh hay không, ngược lại hiện giờ muội thích thế là được, thôi không nói với mấy người nữa, muội đi nghỉ đây, ngay mai huynh cứ đi tìm hai khối đá, muội và tướng công tương lai còn phải đi tìm Minh Vương.” Nói đoạn không thèm để ý đến những người còn lại phản ứng gì, quay người bước luôn lên lầu.

Lôi Quân nhìn theo nàng, thở dài: “Lần này xem ra Liễu Dật phiền phức lớn, có một thê tử đã đủ khiến y thương tổn, hiện giờ thì hay rồi, xem y an bài thế nào, đừng để người khác cùng y chịu thương tổn.” Đoạn Lôi Quân uống một ngụm rượu, hướng ánh mắt sang Thất Nguyệt cùng Diệp La Bách Hoa: “Còn hai người nữa, thử quên y đi, sau này Liễu Dật khẳng định sẽ đi trên con đường không có lối về, các người sẽ phải hối hận.”

Dường như lời Lôi Quân giải giải không hiện thực nhưng Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa lại thấy chân thực, hình như Lôi Quân rất hiểu tương lai của Liễu Dật, có lẽ người bàng quan thường tỉnh táo hơn, ma đối địch với Thần làm sao có kết quả tốt được?

Diệp La Bách Hoa có vẻ không được tự nhiên, hỏi: “Ngươi nói gì?”

Lôi Quân lại rót rượu, uống sạch rồi nói: “Bách Hoa công chúa, ta biết những người hãm thân ở trong đều không nhìn được sự tình, với người ngoài như ta lại vô cùng dễ dàng thấy được tâm tư các người, muộn lắm rồi, ta phải đi nghỉ đây, đối với ta hai khối đá đó rất trọng yếu, các người cứ nghĩ đi.” Nói đoạn cũng quay người bước lên lầu.

Cả tửu lâu lại chìm vào yên tĩnh, bên bàn chỉ còn lại Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa, lời nói vừa nãy của Lôi Quân hình như đã chạm vào nỗi lòng hai nàng, ai cũng không muốn lên tiếng, không biết qua bao lâu thời gian, Thất Nguyệt đột nhiên cười nụ, mở lời: “Bách Hoa cô nương, chúng ta ra ngoài cho thoáng, cả tối này đều ở trong này rồi.” Rồi nàng bước ra ngoài tửu lâu.

Diệp La Bách Hoa thấy hơi kì quái, làm thế nào mọi người đều biết nàng là Diệp La Bách Hoa nhỉ, bất quá nàng không kịp nghĩ ngợi gì, vốn đã có hảo cảm với Thất Nguyệt, giờ gặp được thật sự muốn tâm tình cùng nàng ta. Có lẽ vì cùng là con gái, từng trải qua trong giấc mộng, Thất Nguyệt hư giả đó đã cảm động được nàng.

Hai người ra khởi tửu lâu, cả tiểu trấn yên ả, ánh trăng rải khắp nơi nơi, chiếu sáng không gian, những vì sao lấp lánh trên thinh không, tất cả cảnh vật giống như một bức họa yên bình. Diệp La Bách Hoa không nén được hiếu kì, hỏi: “Thất Nguyệt cô nương, vì sao lại biết tôi là Diệp La Bách Hoa?”

Thất Nguyệt cười nụ: “Lần kén chồng đó, thư sinh gục ngã trên lôi đài, tôi nghĩ…người cứu huynh ấy nhất định là Bách Hoa công chúa.” Nói đoạn nàng quay lại nhìn thẳng vào mắt Diệp La Bách Hoa: “Lại nói người đẹp đến thế này, trừ Diệp La Bách Hoa trong truyền thuyết ra thì còn ai có được dung mạo đó nữa.”

Diệp La Bách Hoa bật cười: “Thất Nguyệt cô nương quá khen rồi, tôi rất thích tính cách của cô nương.”

Thất Nguyệt gật đầu, nhẹ nhàng ngồi xuống nền đá, ngẩng đầu nhỉn vòm trời lam sẫm: “Công chúa từng nghĩ đến chưa, có một ngày công chúa yêu một người không yêu mình nhưng lúc nhận ra thì sự thật không thể nào thay đổi được, mối tình đó như vũng cát lầy, càng sa vào càng lún sâu, không có cách nào rút chân ra được.”

Diệp La Bách Hoa tất nhiên hiểu những gì Thất Nguyệt nói, chỉ mỉm cười ngồi xuống cạnh nàng rồi nói: “Chưa từng nghĩ qua.”

Thất Nguyệt nhìn sau vào trong đôi mắt xinh đẹp của Bách Hoa công chúa: “Thật sao?”

Diệp La Bách Hoa gật đầu: “Đúng đó, tôi chưa từng nghĩ tới, từ nhỏ tôi đã sống trong cung điện, căn bản không biết ái tình mà các vị thường nói đến là gì, cũng không nghĩ đến nó, bất quá…những thứ tôi không nghĩ tới không nhất định sẽ không xảy ra, loại cảm giác đó cũng giống như cô nương vừa nói: không thể rút chân ra.”

Nghe Diệp La Bách Hoa nói, Thất Nguyệt có cảm giác thập phần thân thiết, họ có cảm thụ tương đồng, cùng yêu thương một người không nên yêu. Nàng mỉm cười: “Cô nương nói xem thư sinh có gì tốt? Vì sao chúng ta ngốc như vậy? Rõ ràng biết là không có kết quả mà vẫn mê luyến đến thế?”

Diệp La Bách Hoa nhìn sang, nhẹ nhàng nắm tay Thất Nguyệt: “Bởi vì thân thể cô nương còn ấm nóng, chúng ta còn sống trên đời thì phải thế, 'thiên nhược hữu tình thiên diệc lão', hà huống là những kẻ bình phàm như chúng ta? Tôi không cần biết chàng tốt ở điểm nào, tôi chỉ biết có một loại cảm giác: khi thấy chàng tôi vui sướng, không gặp chàng thì hoảng hốt, đơn giản thế thôi.”

Thất Nguyệt lắc đầu nhìn Diệp La Bách Hoa, cảm giác đó nàng từng trải qua, nàng chỉ không biết vì sao cô công chúa xinh đẹp này lại nói ra rõ ràng như vậy, trong khoảng thời gian vừa qua đã xảy ra chuyện gì?

Diệp La Bách Hoa hình như nhìn thấu tâm tình Thất Nguyệt, mỉm cười: “Cô nương hoài nghi? Kì thật, trong thời gian ngắn ngủi đó, chúng tôi đã kinh qua mấy bận sinh tử, sâu thẳm trong thâm tâm cũng được gột rửa, khi mọi chuyện kết thúc tôi mới phát hiện muốn xa chàng thật không dễ, tôi rất hâm mộ cô nương.”

Thất Nguyệt hình như cảm thấy rất buồn cười, ngẩng đầu nhìn sao trời: “Hâm mộ tôi chỗ nào? Có lẽ chúng ta cùng đáng thương như nhau.”

Diệp La Bách Hoa lắc đầu, giọng nói ngọt ngào cất lên: “Không, so với tôi cô nương hạnh phúc hơn. Từng có lúc, một giấc mộng có thể phản ánh thế giới chân thực của con người, ở đó, tôi thấy trong lòng chàng có cô nương, khi giấc mộng tan đi, tôi biết lòng chàng rất đau đớn, giấc mộng đó là chân thực, giấc mộng hư giả song tư tưởng lại thật, vì thế tôi biết cô nương hạnh phúc hơn tôi.”

Thất Nguyệt không hiểu lắm nhưng tựa hồ đó là những gì Diệp La Bách Hoa từng kinh qua, nghe xong nàng không cảm thấy hạnh phúc, ngược lại thấy thương tiếc cho Diệp La Bách Hoa. Nàng quay người lại hỏi: “Công chúa nghĩ gì vậy?”

Diệp La Bách Hoa lắc đầu: “Tôi không biết, hoặc không phải không biết nhưng tôi đã sớm quyết định rồi, tôi biết chàng còn nhiều chuyện phải làm nên không muốn chàng biết rằng còn có một người tên là Diệp La Bách Hoa yêu chàng, vì nếu biết chàng càng thống khổ hơn mà thôi, tôi chỉ muốn lặng lẽ dõi theo chàng trên mọi bước đường, làm tất cả những gì có thể để giúp chàng, lặng lẽ giúp chàng…” Nói ra những lời này, hình như Diệp La Bách Hoa đã hạ quyết tâm.

Nghe Diệp La Bách Hoa nói, Thất Nguyệt đột nhiên cảm thấy bao nhiêu năm nay nàng chưa từng mang lại vui sướng cho chàng, Diệp La Bách Hoa chỉ gặp chàng trong một thời gian ngắn ngủi lại nói ra được một chuyện nàng vĩnh viễn không thể. Nghe thấy mấy từ “âm thầm chúc phúc” nàng xung động đến mức muốn bật khóc, đúng thế, yêu thật đau khổ, cũng thật mỏi mệt nhưng không thể buông bỏ. Diệp La Bách Hoa nhìn nàng, rụt rè: “Thất Nguyệt, tôi làm thế chắc không gây tổn thương cho cô nương…”

Thất Nguyệt lập tức lắc đầu: “Làm sao lại thế được? Xưa nay Thất Nguyệt quá tự tư, bất quá đã lâu quá rồi, hình như có rất nhiều việc phải dụng tâm xem xét, tôi luôn hi vọng thư sinh vui vẻ, hi vọng chàng mở lòng mình ra, bất kể công chúa làm gì cũng đều muốn tốt cho chàng, lẽ nào tôi lại không đa tạ công chúa? Yêu một người là muốn người đó hạnh phúc, nếu chàng vui vẻ vì sao tôi lại nói không?”

Diệp La Bách Hoa nắm lấy tay Thất Nguyệt: “Thất Nguyệt, cô nương sẽ không kể với chàng chuyện hôm nay, đúng không? Tôi chỉ muốn âm thầm gìn giữ, không muốn chàng cảm thấy thiếu nợ gì tôi, tất cả đều là tôi nguyện ý.”

Thất Nguyệt gật đầu, cười nhẹ: “Đương nhiên, đây là bí mật của chúng ta, cứ để chúng ta âm thầm gìn giữ, mặc cho thương hải tang điền, biển sâu cạn đáy cũng giữ chặt trong lòng…âm thầm chúc phúc cho chàng.”

Diệp La Bách Hoa cũng gật đầu cười dịu dàng, giọt lệ cam chịu rơi xuống, dưới ánh trăng giọt lệ lấp lánh như thủy tinh, rơi xuống mặt đất liền biến mất trong nháy mắt. Từ một căn phòng trong tửu lâu sáng rực quang mang màu hồng, giữa bóng đêm màu hồng khiến người ta mê luyến.

Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa lập tức đứng dậy, Thất Nguyệt hình như nghĩ ra một chuyện, nhìn sang Bách Hoa công chúa rồi buột miệng: “Nước mắt chúc phúc của bách hoa? Chả lẽ là công chúa?” Nguyên lai nước mắt chúc phúc mà Bỉ Ngạn Hoa cần không phải là hoa lệ, mà là của một nữ tử tên Bách Hoa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.