Một người nếu đã đến lúc không còn gì để dựa vào, thường thường sẽ trở thành kiên cường. (Cổ Long, ngữ)
Đại Đao Vương tính thời gian, đã kiên trì qua hai khắc đồng hồ, Thủy Nhi ắt đã chạy khỏi phạm vi nguy hiểm, cuối cùng, Đại Đao Vương đã kiên trì không nổi nữa, toàn thân buông lỏng, khuỵu xuống, toàn thân máu me, đầu tóc dựng thẳng, phảng phất như huyết quỷ từ địa ngục ra, nhưng y đã không còn lực khí gì nữa, thậm chí có thể nói y đã thoát lực, một nam nhi như sắt, hiện tại đã vô tâm, vô lực, đợi chờ tử thần đến rước…
Sáu sát thủ đều biết Đại Đao Vương như thế này, sớm muộn cũng thoát lực mà chết, thế nhưng không biết đại hán này tại sao lại làm vậy, vì cái gì thà để mình chết cũng không cho bọn chúng di động lên trước nửa bước.
Cũng có lẽ, bọn họ sẽ vĩnh viễn không biết được, sẽ không hiểu được, nhưng hiện tại mấy cái này đã không còn trọng yếu nữa, bởi… kiếm thì lạnh băng, sát thủ thì vô tình, bọn họ chính đang dùng danh nghĩa tử thần, tiếp cận cái thân thể không giống thân thể của Đại Đao Vương.
Sáu thanh kiếm đồng thời kích ra, nếu cứ như thế mà đâm vào, trên thân Đại Đao Vương sẽ có nhiều cái tổ ong, vào lúc đó, cho dù viễn cổ đại thần cũng không có sức xoay chuyển trời đất nữa.
“Leng keng…” là tiếng binh khí chạm nhau, Đại Đao Vương đang nhắm mắt không dám tin vào tai mình, mạnh mẽ mở mắt, là cô ấy… Thủy Nhi.
Đại Đao Vương muốn nhỏm dậy, nhưng không chỉ toàn thân đau đến xé tim, mà đến một điểm lực khí cũng không có, phảng phất, hiện tại còn cử động được, chỉ là đôi tròng mắt…
“Phất thiên tiên lăng” phiêu động quanh Thủy Nhi, cả thân người ánh lên dưới trăng, nếu không phải vào lúc này ở đây, Đại Đao Vương quả thật sẽ cho rằng chính mình nhìn thấy tiên nữ hạ phàm.
Thủy Nhi giới bị chầm chậm lui lại, tới gần Đại Đao Vương, chầm chậm ngồi xổm xuống, nâng lấy Đại Đao Vương, nhưng Đại Đao Vương muốn nói gì đó, lại không mở nổi miệng, bởi vì, y một điểm lực khí cũng không có…
Đó là nước mắt, là bi thương, là nước mắt của Thủy Nhi, Thủy Nhi nỗ lực lắc đầu nói: “Ta biết, ngươi bảo ta một mực chạy về phía trước, vĩnh viễn, vĩnh viễn không được quay đầu, thế nhưng… ta thử qua rồi, ta không làm được, thật vậy.”
Đại Đao Vương nỗ lực mở miệng nói: “Ngươi… ngốc thật, ngươi vốn, có thể, chạy được.”
Sáu sát thủ cũng ngẩn ra, bọn chúng không hiểu, vì cái gì nữ tử này đã thoát đi rồi, còn quay lại, chẳng lẽ cô ta quả thật không sợ chết?
Thủy Nhi đã khóc thành cả người nước mắt, như hoa lê dưới mưa, nói: “Ta sẽ không vứt bỏ, như quả đây thật là—mệnh vận, thế thì chúng ta, sẽ chết cùng nhau, tuy ta không nghe ngươi nói, thế nhưng, ta biết, ta đã làm đúng.”
Một sát thủ ở giữa cuối cùng cũng mở miệng, trường kiếm chĩa về hai người, âm ngoan mà nói: “Các ngươi mơ mộng nhiều như vậy, có trách hãy trách các ngươi thích quản chuyện rảnh rỗi.”
Đột nhiên, không biết Đại Đao Vương lấy đâu ra lực khí, lớn giọng mắng: “Đánh rắm!” hai chữ theo máu tươi của Đại Đao Vương, cùng lúc phun vào trên mặt sát thủ đối diện.
Sát thủ đó đang muốn động thủ, đột nhiên nghe ở trên trời truyền lại thanh âm chấn động như sấm sét: “Đánh rắm… tuyệt, tuyệt. Người giang hồ quản chuyện giang hồ, đây mới là nhiệt huyết nam nhi, thần châu hảo hán, hôm nay gặp hai chữ này của ngươi, Lang Vương không để ngươi chết.”
Thanh âm vừa dứt, “rào”, một luồng gió mãnh nhiên thổi qua giữa mấy người, khi gió tan đi rồi, một người trung niên mặc nho sam màu xám, đầu mang khăn tiêu dao, tay cầm quạt giấy, ra vẻ thư sinh xuất hiện giữa mấy người.
Đại Đao Vương ngẩng đầu nhìn Lang Vương, nỗ lực mở miệng nói: “Biết… hả? Lúc, lúc này, thấy được ngươi, là, là lúc duy nhất, duy nhất ta không chán ghét, chán ghét ngươi.”
Lang Vương “Phạch” một tiếng, bung cây quạt giấy ra, nhìn Đại Đao Vương, cười nói: “Thật là nhân sinh hà xứ bất tương phùng a, Đại Đao Vương, ngươi mang lại cho ta thật nhiều kiến thức a, mấy tháng ngắn ngủi như vậy, bên thân đã có mĩ nữ, còn có danh kiếm, mà lại còn chơi cái kiểu tóc động lòng đó nữa, đúng rồi, làm sao chơi nó, nói cho ta biết, ta cũng chơi ngay kiểu tóc đó.”
Thủy Nhi ở một bên vội nói: “Ngươi là loại người gì vậy? Hắn đã muốn chết rồi, ngươi còn ở đó trêu đùa nữa.”
Lại nói sáu sát thủ cũng bị sự xuất hiện đột nhiên không lường trước này dọa cho nhảy dựng, trong nhất thời đang đánh giá người này…
Lang Vương nhìn Thủy Nhi nói: “Ngươi rất quan tâm đến chuyện sống chết của hắn? Nhìn bộ dạng hắn thế này, lẽ ra phải sớm ngất đi rồi… à, đúng, đúng, nghĩ ra rồi, Đại Đao Vương có phải muốn thấy ta giết chết mấy tên này?”
Đại Đao Vương không nói, chỉ vô lực gật đầu, không nghĩ đến thứ cuối cùng còn chi trì Đại Đao Vương, lại là cừu hận.
Lại nói lúc này, một sát thủ nói: “Ngươi là tên nào, lại dám quản chuyện của Ám môn?”
Chính vào lúc này, mắt phải của Lang Vương bỗng biến thành u lục sắc, ánh sáng màu lục đó vừa lóe ra, Lang Vương dùng một tốc độ mà người thường vô pháp tin được, vung tay trái, “Rắc” một tiếng, ngón tay giữa của Lang Vương xuất hiện một loan đao màu trắng dài hơn hai xích, với nó mà gọi là loan đao, không bằng gọi là móng vuốt.
Ánh sáng màu trắng chớp qua trước mắt sáu người, Lang Vương buông tay trái, thong dong phe phẩy quạt, nói: “Các ngươi không xứng nói chuyện với ta, bởi vì các ngươi chỉ là công cụ.”
Sáu cặp mắt không dám tin của sát thủ nhìn Lang Vương, bọn chúng cũng không hề nói lại, bởi vì, luồng sáng trắng vừa qua, đã cắt đứt yết hầu bọn chúng.
Nhìn sáu sát thủ chết đi, Đại Đao Vương cuối cùng cũng nhắm mắt lại, ngã xuống…
Thủy Nhi không dám tin, dụi dụi mắt mình, bối rối hỏi: “Ngươi là ai? Đương kim lục đại kiếm giả không có ai giống như ngươi.”
Lang Vương nhìn Thủy Nhi nói: “Ta chỉ là một người rảnh rỗi, cùng một dạng với Đại Đao Vương, là người thích quản chuyện rảnh rỗi, nếu quả ngươi không muốn Đại Đao Vương chết, thế thì hãy vác hắn, đi theo ta… đừng hỏi thêm gì nữa.” nói xong, xoay người đi về phía trước, nhưng vào sát na xoay người ấy, Lang Vương nhìn thấy Thủy Nhi nỗ lực vác thân thể to lớn thế, trong lòng cười thầm…
Mồ hôi từng giọt nhỏ xuống, nhưng Thủy Nhi không buồn, eo hơi cong xuống một chút, Thủy Nhi nói với chính mình, nhất định phải kiên trì. Cuối cùng, Lang Vương dừng lại bên ngoài một tòa phá miếu, nói: “Trước tiên hãy thả hắn xuống đã, nghỉ ngơi đi. Ta lại chữa trị cho hắn.”
Thủy Nhi đi vào trong phá miếu, đặt Đại Đao Vương xuống, cuối cùng, cô cũng không đứng nổi nữa, cũng ngất đi theo Đại Đao Vương, trên thân Thủy Nhi vốn đã thụ trọng thương, chỉ là cảm động với Đại Đao Vương, mới khiến cô một mực kiên trì, là niềm tin ấy, khiến cô không vứt bỏ, hiện tại, cuối cùng đã đến nơi an toàn, cô cũng đã kiên trì không nổi nữa…
Lang Vương phe phẩy cây quạt giấy nói: “Nha đầu đáng thương…”
Lang Vương chầm chậm đi qua, phân hai người ra hai bên, sau đó rút từ trên người ra một cái gói màu trắng, một cái gói màu vàng, một mặt mở chúng ra, một mặt tự nói với mình: “Đại Đao Vương này, may mà gặp được kim châm của ta, nếu không thần tiên cũng không cứu sống được ngươi, còn có nha đầu ngốc ấy, ngân châm cứu ngươi a.”
Lang Vương tấn tốc dùng kim châm, ngân châm cắm vào trên thân hai người, thân thể Thủy Nhi không có phản ứng gì, nhưng xem Đại Đao Vương, mỗi một cây kim màu vàng cắm vào, ánh sáng màu vàng trên thân lại mạnh lên một chút, sau khi cắm xong, trên thân thể Đại Đao Vương lại phát xuất ánh sáng màu vàng kim, lại chiếu đến phá miếu như Phật môn thánh địa.
Lang Vương vỗ vỗ tay nói: “Cái thủ pháp “Phật hải chi quang” này thế mà đi Thánh sơn học được, đã nhiều ít năm rồi, nhìn lại lần này cuối cùng cũng sử dụng, chỉ đáng tiếc kim châm của ta còn phải luyện thêm, lỗ nặng rồi…”