Ma Kiếm Lục

Chương 152: Chương 152: Bất quy chi lộ, nguyện vi na nhất khắc trầm luân






Mỗi người đều có lòng tự tôn, tại một thời điểm nhất định, trong một không gian nhất định, mỗi người có một phản ứng khác nhau. Nếu một nam nhân bị một nữ nhân bảo hộ, phải núp sau lưng cô ta, ta không biết lòng tự tôn của anh ta biểu hiện như thế nào, nhưng chắc chắn anh ta sẽ có cảm giác tự ti.

Ngay lúc hắc hổ phóng về phía Liễu Dật, Thất Nguyệt nhanh như chớp lạng đến chắn trước Liễu Dật, vận chín thành “Lan Nhĩ Phi Na Thanh” bạt xuất Vũ Nguyệt thần kiếm. Một tia chớp màu hồng phấn loé lên, nhanh như lưu tinh, xạ thẳng đến tam đầu hắc hổ. Ánh sáng vừa chớp lên đã tắt, Vũ Nguyệt thần kiếm đã được Thất Nguyệt thu vào vỏ.

Hắc hổ không hề giảm tốc độ, vẫn tiếp tục phóng về phía trước. Liễu Dật thấy Thất Nguyệt gặp nguy liền ôm Thất Nguyệt kéo ra sau, đồng thời xông lên đứng chặn trước Thất Nguyệt. Trong lòng Liễu Dật, nàng là thê tử, là nữ nhân của chàng, chàng phải có trách nhiệm bảo vệ nữ nhân yêu quý của mình.

Khi con quái vật ba đầu đó phóng đến cách Liễu Dật chỉ còn hai xích thì đột nhiên rống lớn một tiếng rồi té xuống đất chết tốt…

Liễu Dật nhắm tịt mắt lại, bụng thầm nhủ phen chắc là phải vào bụng hổ du lịch rồi, nhưng chờ cả nửa ngày mà không thấy động tĩnh gì hết, chợt bên tai nghe tiếng Thất Nguyệt cười nói:“Thư sinh ngốc, chàng làm gì vậy? Đây mà là tư thế của anh hùng cứu mỹ nhân à? Chàng mau mở mắt ra đi.”

Liễu Dật nghe vậy từ từ hé mắt nhìn ra, liền phát hiện con quái vật đã chết từ lúc nào rồi, đang nằm cách y chỉ một bước, toàn thân nhuộm đầy máu đỏ …

Liễu Dật hơi ngạc nhiên, bèn hỏi:“Chuyện … chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Thất Nguyệt vuốt ve thanh Vũ Nguyệt kiếm, nói : “Đều là nhờ thanh kiếm này cả đó”. Do thân Vũ Nguyệt kiếm rất mỏng, hơn nữa Thất Nguyệt lại dùng đến chín thành “Lan Nhĩ Phi Na Thanh” toàn lực chém ra với tốc độ cực nhanh nên trên thân kiếm không có dính một chút máu nào cả.

Liễu Dật lắc đầu cười khổ:“Lợi hại quá! Xem ra phu quân nàng đã đại ngôn rồi. Ta thật không đủ năng lực bảo hộ nàng. Chỉ với một con quái vật nho nhỏ này mà ta phải nhờ nàng bảo vệ ngược lại rồi…”. Tuy Liễu Dật vẫn cười nói nhưng Thất Nguyệt có thể cảm nhận được lòng tự tôn của một nam nhân trong y đã bị tổn thương nghiêm trọng.

Thất Nguyệt thu kiếm lại, nắm tay Liễu Dật, hỏi:“Lúc nãy vì sao chàng lại đứng che trước mặt thiếp? Chàng không có sức bảo vệ thiếp mà lại làm như thế, chàng không sợ chết sao?”

Liễu Dật nhăn mặt:“Sợ chứ, sao ta lại không sợ chết? Thế giới này muôn hình muôn vẻ, ta lại có một hồng nhan tri kỉ như nàng, ta làm sao lại không sợ chết, làm sao lại không sợ đoản mạng … Nhưng ta đã hứa bảo vệ nàng, nếu con quái vật đó ăn thịt ta thì nàng sẽ có cơ hội chạy thoát.”

Nghe Liễu Dật nói, cả người Thất Nguyệt sững sờ bất động. Nguyên là nàng cố ý nói chuyện đó để đánh lạc hướng sự chú ý của Liễu Dật, không ngờ lại được nghe những lời nói đầy chân tình của chàng. Thất Nguyệt bổng nhớ lại mười năm trước Liễu Dật đã lấy máu mình cho nàng uống thay nước… Cảm xúc đó mười năm qua nàng vẫn không khi nào quên được.

Tuy nhiên, lần này, mọi thứ đều không thật, nhưng nàng thật sự cảm động vì câu nói đó do chính miệng chàng nói ra. Trong ánh mắt mơ màng, Thất Nguyệt bỗng nhớ đến Cát Lợi Nhi, vừa hâm mộ cô, vừa đố kị cô, nhưng cũng thầm chúc phúc cô. Trong lòng Thất Nguyệt nghĩ nếu như được hưởng tình yêu đích thực đó một ngày, không, một khắc cũng được, nàng nguyện ý vì một khắc hạnh phúc đó mà đoạ lạc luân hồi, vì một chút ôn nhu đó mà ôm ấp ngàn năm, nguyện ý tiếp thụ những lời nguyền ác độc nhất, chỉ đổi lại một khắc chân tình … Than ôi! Mạng vận đã từ chối yêu cầu này của nàng.

Liễu Dật thấy Thất Nguyệt tự nhiên lại bật khóc, không hiểu có chuyện gì xảy ra, lúng túng nói:“Xin lỗi nàng, xin lỗi nàng, là ta không tốt, là ta không có khả năng bảo vệ nàng, là ta vô dụng.” Lúc này Liễu Dật thật tự giận mình vì sao không có năng lực bảo vệ nàng.

Thất Nguyệt nhìn gã thư sinh ngốc trước mặt, không nhịn được, nhào vào lòng chàng khóc lớn …

Liễu Dật lập bập hỏi:“Thất Nguyệt, nàng làm sao vậy?”

Thất Nguyệt lắc đầu, thổn thức: “Hãy ôm thiếp đi, đừng hỏi gì cả.”

Liễu Dật lấy làm khó hiểu nhưng vẫn từ từ ôm chặt lấy nàng… Thất Nguyệt thầm thì:“Chàng thật ngốc, với việc mà chàng đã làm, chàng còn hơn hẳn bất cứ ai có khả năng bảo vệ thiếp.”

Liễu Dật cảm thấy khó hiểu, hỏi gặng: “Thật sao?”

Thất Nguyệt khẻ “ừm” một tiếng …

Lúc này trong lòng Thất Nguyệt mọi thứ đề không có giá trị. Lúc này trong lòng nàng chỉ có vòng tay ấm áp của chàng mà thôi…

Không biết đã qua bao lâu, Thất Nguyệt cuối cùng cũng đưa tay gạt lệ, từ từ ngẩng đầu lên cười nhẹ: “Được rồi, chúng ta tiếp tục lên đường thôi. Cái đại môn đó chắc chỉ quanh đâu đây thôi, chúng ta phải tìm ra nó.” Lúc này Thất Nguyệt có thể cảm giác được hạnh phúc của mình, tuy chỉ là hạnh phúc trong hư ảo dối lừa, nhưng nàng… vẫn cảm thấy thoả mãn lắm rồi.

Liễu Dật mỉm cười đi bên cạnh nói:“Ừm, lúc nào rảnh rỗi, Thất Nguyệt hãy dạy ta sử kiếm, để ta có thể thực sự bảo vệ Thất Nguyệt .”

Thất Nguyệt nhẹ nhàng nắm tay chàng, cười nói:“Được, hay lắm, đợi khi chúng ta đến nơi, thiếp sẽ để chàng ra ngoài săn bắn, đốn củi, những việc đó chàng phải làm hết, hì hì, còn thiếp ở nhà hưởng thụ.”

Liễu Dật cười nói:“Tốt lắm, lúc đó tìm một mảnh đất cạnh nhà, ta sẽ giao cho nàng trồng một bông hoa có bảy màu.” Liễu Dật cũng không hiệu tại sao mình lại nói câu đó, chỉ muốn đùa một chút cho vui, ít nhất điều đó cũng làm khó được Thất Nguyệt .

Thất Nguyệt cười nói:“Ừ, thiếp sẽ dùng đá để làm hạt giống, dùng lửa để tưới, đợi khi chúng ta già thì có thể thấy được hoa bảy màu.”

Liễu Dật vừa định lên tiếng thì Thất Nguyệt bổng dừng lại, nhìn về phía trước. Thì ra trước mặt có một đĩa tròn lớn màu trắng cao khoảng ba trượng, rộng ba trượng. Giữa vòng tròn có ánh sáng lưu động, từa tựa như sóng nước trên mặt biển, trông rất mỹ lệ. Xung quanh đĩa tròn đó ở bốn hướng co bốn tấm bia đá đã bị mưa gió xói mòn, trên bia khắc dòng chữ lớn “Hữu tiến vô xuất ”.

Liễu Dật nhìn cái đĩa đang phát sáng, thắc mắc:“Đó là cái quỷ gì vậy?”

Thất Nguyệt khẽ gật đầu nói:“Trong đấy .. sau này sẽ là nhà của chúng ta.”

Liễu Dật nghe vậy vội kéo tay Thất Nguyệt, thúc giục:“Chúng ta còn chờ gì nữa, mau vào đi, xem nhà chúng ta như thế nào, và còn thân nhân của nàng nữa.”

Thất Nguyệt gấp gáp nói:“Chậm đã, thư sinh .”

Liễu Dật dừng lại hỏi:“Có gì vậy?”

Thất Nguyệt nhẹ đáp:“Người nhà thiếp không ở đây, nhưng có thể nhà chúng ta sau này sẽ là đây”

Liễu Dật nghi ngờ hỏi:“Không ở đây thì không ở đây, chúng ta vào thôi, vì sao nàng nói nơi đây có thể là nhà chúng ta?”

Hai tay Thất Nguyệt nắm chặt tay Liễu Dật, như sợ chàng biến mất, nói:“Thư sinh, chàng có thấy dòng chữ trên bia đá không? Nếu chúng ta tiến vào có thể không ra được nữa.”

Liễu Dật quay đầu nhìn bốn chữ:“Hữu tiến vô xuất ”, không sai, trên đó ghi rõ đã tiến vào là không thể ra được nữa.

Liễu Dật quay đầu lại bảo Thất Nguyệt:“Tại sao phải ra? Bất luận ở đâu, chỉ cần có nàng, đó sẽ là nhà của ta, chúng ta sẽ đến đó chứ?”

Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật, nở nụ cười tươi, nụ cười phát ra từ tận đáy lòng nàng. Không hiểu vì sao, mỗi lời chàng nói ra đều làm cho nàng có cảm giác mình là người hạnh phúc nhất thế giới?

Liễu Dật kéo nàng đi nói: “Được rồi, chúng ta vào thôi. Nàng xem, đầu ta bạc trắng, ta chờ đến khi tóc nàng cũng trắng. Từ đấy đến lúc đó chúng ta sẽ không ra khỏi đây. Ta muốn xem đoá hoa bảy màu của nàng ra sao.”

Thất Nguyệt gật đầu: “Đồ ngốc, đầu chàng trước đây đã trắng rồi, còn … nếu chờ đến lúc tóc thiếp cũng trắng thì chúng ta đã già hết rồi, đâu còn sức để ra nữa. Ừm, chúng ta quyết định vậy nha, thiếp nhất định sẽ trồng thất sắc hoa cho chàng xem.”

Liễu Dật nắm tay Thất Nguyệt nói:“Còn chờ gì nữa? Chúng ta vào thôi!” Nói xong hai người không chần chờ nữa cùng nhau tiến vào đại môn của “Hỗn Độn Tiên Cảnh” …

Thế giới đó như thế nào? Chỉ biết nó có hai chữ “Tiên Cảnh”, không biết cái “Tiên Cảnh” này là mỹ lệ hay khủng bố.

Tuy nhiên, hai người đã có một ước định tức thời, đã bước vào là không còn đường thoái lui. Liễu Dật có cảm giác như của gã thư sinh hai mươi năm trước, còn trong lòng Thất Nguyệt, tại thế giới này, lời nói dối kia như không còn tồn tại nữa …

Sinh mạng mới, tuổi xuân mới… sẽ đồng hành cùng họ trên con đường không có lối về. Con đường tương lai là hạnh phúc, là gập ghềnh khúc khuỷu, là tranh đấu, hay là bi thương? Bọn họ có thể xẻ đôi thiên địa trong tiên cảnh quay về thế giới thực tại hay không? Tại hạ nghĩ trong lòng các bằng hữu cũng đã đoán được, phải không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.