Có thể, kí ức lưu giữu được những điều tươi đẹp nhưng kí ức cũng lưu lại cả những chuyện bi thương, khi chúng ta cố gắng quên đi thì mới phát hiện bi thương đã ghi khắc tận trong vùng sâu của kí ức.
Thất Nguyệt nâng chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, thấy Lang Vương đang kinh ngạc liền gật đầu: “Không sai, chàng hiện tại không nhớ gì nữa.”
Lang Vương ngồi ngay xuống, hỏi gấp: “Sao lại ra như thế, đã xảy ra chuyện gì?”
Thất Nguyệt lại uống một ngụm trà: “Ngài có thể không quản đến chuyện này chăng? Chàng hiện giờ không nhớ gì nữa, cứ để chàng sống hạnh phúc.”
Lang Vương lắc đầu một cách kiên định: “Không được, Ma chủ không thể rời đi một cách bất minh bất bạch như thế được.”
Thất Nguyệt đứng bật dậy, khe khẽ động cước bộ rồi quỳ nhanh xuống: “Tiên sinh, tôi xin ngài, ngài cũng thấy rồi, chàng hiện giờ vui vẻ, hạnh phúc biết bao nhiêu, chả lẽ ngài muốn chàng thống khổ trở lại ư? Ngài không thấy như thế tàn nhẫn lắm sao? Tôi xin ngài hãy đi đi, cứ để tôi lo lắng cho cuộc sống của chàng, được không?”
Lang Vương không tưởng nổi là Thất Nguyệt bất ngờ quỳ xuống, không tưởng nổi nữ tử này lại quyết ý như vậy, lập tức bước tới đỡ nàng dậy nhưng nàng không chịu.
Ông thấy biểu tình của Thất Nguyệt rất phức tạp, hỏi: “Những chuyện này đều do cô làm ra?”
Thất Nguyệt nhìn Lang Vương, gật đầu: “Đúng vậy, giờ tôi hối hận lắm nhưng không có cách gì vãn hồi, chỉ có thể từ từ sửa chữa mà thôi.”
Lang Vương hỏi tiếp: “Cô có thể nói với tôi sự tình xảy ra như thế nào?”
Thất Nguyệt nhớ lại rồi đáp: “Đó đều do tôi nhất thời tham lam, tôi không khống chế nổi ham muốn trong lòng mới làm ra việc sai lầm này…” Nàng đem chuyện Ngạo Thiên lợi dụng con gái ruột để tiến hành âm mưu như thế nào kể ra.
Lang Vương nghe xong, càng kinh ngạc hơn: “Cô nói là…Ma chủ hiện tại không còn kí ức, kể cả võ công cũng mất rồi? Phụ thân cô đã lấy được tâm pháp của Ma chủ?”
Thất Nguyệt gật đầu, đôi mắt ầng ậng nước chứa chan niềm hối hận: “Tôi không biết, tôi thực sự không biết cha tôi đã lừa tôi.”
Lang Vương buông tiếng thở dài: “Đó đều là vận mệnh chú định, Ma chủ một đời bi khổ, không biết đến khi nào thì kết thúc, cô không có làm gì sai cả, người sai là Ngạo Thiên, tâm kế của ông ta quá thâm trầm.”
Thất Nguyệt nhìn Lang Vương nói: “Tiên sinh, ngài nên rời chỗ này, Thất Nguyệt chưa từng quỵ lụy một ai, nhưng thư sinh hiện không còn kí ức, không còn võ công, chỉ là một người bình phàm, ngài không nên để bước chân chàng lại đạp vào chốn tam giới hỗn loạn, cứ để chúng tôi sống ở đây một cách bình phàm.”
Lang Vương nhẹ nhàng lắc đầu: “Cô định ở đây trốn tránh? Ở đây tự lừa dối mình ư? Cô cũng biết trong lòng Ma chủ chỉ có một mình Cát Lợi Nhi, Ma chủ hiện giờ chỉ mất đi kí ức, nếu một ngày kia khôi phục rồi, Ma chủ sẽ hận cô.”
Thất Nguyệt lắc đầu: “Tôi không để ý, tôi làm gì có sự chọn lựa nào khác, kể cả chúng tôi chỉ có một ngày hạnh phúc tôi cũng bằng lòng, tôi không nề chuyện chàng hận tôi.”
Lang Vương nói tiếp: “Nhưng cần phải đối mặt với mọi chuyện, nếu đã xảy ra sẽ có cách giải quyết, trong lòng Ma chủ có bằng hữu, có cừu hận, lại có ái tình… Chả lẽ cô không nghĩ cho Ma chủ? Ma chủ có những việc phải tự mình làm, nếu như cô thực lòng yêu Ma chủ, thực lòng hi vọng Ma chủ được hạnh phúc, được vui vẻ, sẽ không thể vĩnh viễn sống trong lừa dối được.”
Thất Nguyệt nghe lời Lang Vương nói, trong lòng dường như thoáng qua một chút hiu quạnh, hoặc giả…tình yêu của nàng quá nặng tính tự tư, luôn nghĩ cho mình, nghĩ đến việc làm thế nào có được hạnh phúc chứ chưa từng nghĩ cho chàng, nếu một ngày kia chàng khôi phục được trí nhớ, nàng sẽ ra sao? Nàng chỉ có thể tự mình đau khổ hơn với những lời nói dối.
Lang Vương thấy Thất Nguyệt rơi lệ, nói: “Thất Nguyệt cô nương, tôi biết cô chân tâm yêu thương Ma chủ, thật là người si tình chứ không vô tình.”
“Nhưng tình cảm là thứ rất khó cưỡng cầu, nếu đã không có được sao cô còn phải tự dối mình? Buông Ma chủ ra, ở bên cạnh Ma chủ cô chỉ càng thêm thống khổ, hãy thử quên Ma chủ đi, thử bắt đầu một cuộc sống mới.” Ông cố khuyên giải nàng.
Thất Nguyệt cười thảm: “Tiên sinh, có lẽ ngài đã thực sự trải nhiều kinh lịch, nhìn thấu hồng trần tục thế nhưng ngài có biết không, trái tim tôi đã không còn thuộc về tôi, không chừa cho tôi một lối để lùi, tôi không cách nào khống chế được mình, không thể quên được chàng, mỗi ngày qua trong tim Thất Nguyệt đều thương nhớ chàng nhiều hơn, nỗi thống khổ này gấp vạn lần nhưng lời dối trá, tôi nghĩ…chỉ có biện pháp duy nhất để tôi giải thoát.”
Lang Vương thấy được niềm quả quyết trong mắt Thất Nguyệt bèn hỏi: “Biện pháp gì?”
Thất Nguyệt không đáp, bật dậy, vẫy tay một cái, chân nguyên mãnh liệt của Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp hút lấy cây Vũ Nguyệt Kiếm treo trên tường, cầm lên đưa ngang kề thẳng vào yết hầu…
Lang Vương tinh minh đến bực nào, nhìn thấy trong mắt Thất Nguyệt ánh lên niềm quả quyết, đồng thời cũng thấy được nỗi tuyệt vọng, ông đã sớm nghĩ ra con đường thoái lui của nàng: tử vong.
Song chỉ vươn ra kẹp lấy thân kiếm rồi dùng lực của thần thú đoạt lấy thanh kiếm, lên tiếng: “Thất Nguyệt cô nương, loài sâu kiến còn tham sống, trong đời người đâu chỉ có ái tình, cô còn bao nhiêu điều khác.”
Thất Nguyệt không ngăn nổi dòng lệ, lắc đầu: “Đối với cõi trần thế này, thứ duy nhất tôi quyến luyến chính là tình yêu đối với chàng, phụ thân tôi chỉ biết yêu cầu, lợi dụng tôi, ừ thì ông ấy là cha tôi nhưng…không phải là một người cha tốt, có thể ông ta coi tôi là con gái nhưng tôi không thừa nhận ông ấy là phụ thân.”
“Trong mắt thế nhân, có lẽ bọn họ nghĩ rằng ngồi lên ngôi vị tôn chủ Ma tộc cao cao tại thượng là hạnh vận to lớn, hoặc vô cùng hạnh phúc, nhưng…tôi không hề có bằng hữu. Thứ tôi có, chỉ là nụ cười của chàng…khuôn mặt tươi cười lúc đang sống trong những dối lừa này.”
Lang Vương thực sự không tưởng nổi trên đời này ngoại trừ cuộc đời bi khổ của Liễu Dật còn có một nữ tử bất hạnh như vậy, lí do để nàng tiếp tục kéo dài cuộc sống lay lắt lại là khao khát về một mối tình….
Ông thở dài, lắc đầu cười khổ: “Tôi vốn cho rằng bi khổ của nhân thế là thứ gì đó rất đáng cười, chỉ là con người ta tự bỏ đi niềm vui thú, rước lấy thêm phiền muộn nhưng giờ thì tôi cũng hiểu rằng bi khổ của mỗi người không phải là điều họ muốn, họ đều khát khao hạnh phúc nhưng bị vận mệnh trêu đùa.”
Thất Nguyệt ngồi trơ trơ bên bàn, nước mắt vẫn rớt xuống liên hồi, một người con gái như nàng, ai có thể hiểu được đây? Có ai xóa được những vết thương trong tim nàng, làm tôn chủ tôn quý của Ma tộc nàng ở dưới một người, ở trên vạn người, nàng vốn phải được hạnh phúc nhưng lại sa vào vòng xoáy của ái tình, vĩnh viễn không có cách nào tự thoát ra…
Lang Vương lắc đầu nói: “Ta có một chú ý không biết Thất Nguyệt cô nương có nguyện ý tiếp thụ, có thể cô nương và Liễu Dật sẽ được sống cùng nhau hoặc Ma chủ sẽ một lần nữa cầm lại Bi Mộng Kiếm.”
Thất Nguyệt tựa như thấy được hi vọng, lập tức hỏi: “Tiên sinh xin cứ nói.”
Lang Vương ngồi xuống, nhấp một ngụm trà: “Không biết Thất Nguyệt cô nương đã từng nghe qua về Hỗn Độn Tiên Cảnh…”