Ma Kiếm Lục

Chương 258: Chương 258: Đế quân chi ngôn, dục vọng thôn phệ nhân gian giới






Chuyện gì phải đến cũng đã đến, chỉ còn có cách là đối mặt, khi Liễu Dật bước chân vào đại sảnh khoáng đạt, ánh hào quang vàng chóe huy hoàng không còn trống không nữa, mà còn có Minh Vương đang ngồi cao cao tại thượng trên bảo tọa, hai bên là sáu vị quân chủ. Tuy nhiên, khi Liễu Dật đi vào đại điện, trong đó chợt trầm mặc hẳn đi.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Liễu Dật đã nhân ra Lam Ảnh đang ngồi ngay trước mặt. Khuôn mặt quen thuộc đến nổi không còn gì quen thuộc hơn đó còn có Lam Nhận đứng im lìm cạnh bên. Nghĩ đến Thiên Kiêu chết trong tay ả, một luồng nhiệt huyết bốc lên khắp người Liễu Dật. Rốt cuộc, cũng có một ngày, ar phải trả cái giá đắt cho việc làm của mình. Ngồi cạnh Lam Nhận chính là Tô Thiếu, với đôi mắt chưa bao giờ rời xa thân ảnh của Lam Nhận. Đối với con người nhẫn nại này, Liễu Dật chỉ biết tiếc cho gã. Con đường của gã cũng gian nan giống như mình, cùng lúc với sự xuất hiện của Cửu U ma thần, tương lai của gã cũng trở nên hắc ám.

Trên ghế ngồi thứ hai chính là Viêm Quân. Nhìn thấy Liễu Dật, y vô cùng ngạc nhiên. Ở trong ngọn thứ sáu của Luân chuyển phong, y đã từng giao thủ qua với con người thần bí này. Chân nguyên lực cực mạnh của đối phương đã khiến y suýt chút nữa thua về tay chàng, sau đó hắn bị đám mây kỳ quái cuốn đi, không ngờ ngày Minh Vương trở về, chàng cũng xuất hiện trong Minh Vương điện.

Ngồi đối diện chính là Lôi Quân không hề lộ biểu tình gì đang nhìn mọi người. Y cũng đồng thời mỉm cười với Liểu Dật. Con người này Liễu Dật có vài phần lý giải. Trong sáu vị quân chủ, y là người duy nhất độc đoán độc hành, làm việc không quan tâm đến lợi ích gì, quan hệ cũng không ảnh hưởng đến chuyện chàng đang làm, có thể coi y là con người độc lập nhất trong sáu vị quân chủ.

Thấy Liễu Dật đã đi vào giữ đại điện, Minh Vương đứng dậy bước tới, phía sau mặt nạ truyền tới tiếng cười trầm nhẹ, sau đó nói: “Xem này, mọi người đều đến sớm, đông đủ cả trước khi vào yến hội, ngồi trước đi rồi nói.”

Liễu Dật nhìn sang bên, sau đó đi đến cạnh Lôi Quân. Còn Vũ Trầm Tinh thì không nhịn được níu tay áo của Lôi Quân, cười nói: “Lôi Quân ca ca, hôm nay phải uống rượu với muội mới được.” Dứt lời, mỉm cười ngây ngô. Nhìn nụ cười ấy, Lôi Quân lại quay sang nhìn nét mặt bình tĩnh của Liễu Dật, không nhận ra được người đối diện có chút hấp dẫn nào, chí ít là không đối với y.

Một chốc sau, sau khi hàng chục chiến sĩ đi vào, mặt bàn đối diện đã được bày biện đầy đồ ăn thức uống. Minh Vương vì muốn hòa mình uống rượu cùng mọi người, liện nhẹ nâng mặt nạ lên chút xíu, lộ môi miệng ra ngoài. Điều này không khiến mọi người chú ý lắm, chỉ có ánh mắt của Liễu Dật là dừng lại nơi ấy vài khắc.

Nhìn làn da lộ ra của Minh Vương, mịn màng trắng trẻo, nếu đoán về tuổi tác, vì vào khoảng ba mươi là cùng. Nhưng Minh Vương đã tu luyện vạn năm rồi, do đó có thể thấy, tu vi của lão cực kỳ cao.

Người cất tiếng đầu tiên chính là Lam Ảnh. Hắn từ từ đứng dậy, nâng chung rượu nói: “Cung hỉ Minh Vương trở về. Chung rượu này Lam Ảnh xin kính về trên, xin vì Minh Vương mà tẩy trần.” Dứt lời, một hơi uống cạn chung.

Nhưng Minh Vương chỉ vừa cười cười vừa gật đầu, nâng chung rượu ở mặt bàn lên, đưa mắt nhìn Liễu Dật, tiếp lời: “Lần này bản vương có thể trở về Minh Vương điện, đa phần là do Ma chủ cứu giúp. Chung rượu đầu tiên này, ta xin tạ ma chủ.” Dứt lời, cũng lập thân đứng dậy. Liễu Dật thấy thế, cũng nâng cao chung rượu, cười nói: “Minh Vương khách khí rồi, ta có thể ra, cũng là do Minh Vương. Do đó nói lại, chính là do ta kính Minh Vương mới phải.” Dứt lời, một hơi uống cạn.

Minh Vương cười cười gật đầu, tiện tay nâng chén uống cạn. Sau đó, từ từ ngồi xuống. Vào lúc này, các vị quân chủ khác đều đưa mắt nhìn Liễu Dật, bao gồm cả Lam Ảnh, Lam Nhận, và Tô Thiếu. Điều khiến người ta không thoải mái lắm chính là đôi mắt của Lam Nhận, tựa hồ như ả muốn giết chết ngay Liễu Dật tại đương trường.

Liễu Dật dĩ nhiên cũng nhận ra sự bất mãn trong ánh mắt của Lam Nhận, nhưng chàng không hề phát tác, chỉ nhẹ mỉm cười. Lòng chàng thầm rõ, lúc này không phải là lúc động thủ. Nhưng nữ nhân đáng ghét này sớm muộn gì cũng chết vì tay chàng, bất quản là lý do của ả có tốt đẹp gì đi chăng nữa. Bất quản vì ca ca của mình, hay vì cái gì, ả nhất định không được giết chết Thiên Kiêu. Một con người vốn đã không còn vận mệnh, có thể đạt đến điều đó quả không nhiều. Nhưng con người đáng ghét này đã dùng danh nghĩa tình thân mà giết chết nàng. Trong nụ cuời nhẹ của Liễu Dật thầm kèm theo nét lạnh lùng không ai phác giác được.

Nhưng vào lúc này, người nhịn không được không phải là Liễu Dật, mà chính là Vũ Trầm Tinh. Thấy ánh mắt quét qua của Lam Nhận, Vũ Trầm Tinh giận dữ nói: “Nhìn nhìn cái gì, mắt ngươi to lắm mà? Có muốn ta móc ra thay vào cặp khác to hơn không.” Lời nói lạnh lùng, không chút cảm tình, phảng phất là nói không phải để chơi, mà đều là sự thật.

Minh Vương vừa đặt chung rượu xuống, không ngờ con gái của mình lại đột nhiên nói ra những lời như thế. Sau đó, lão đưa mắt nhìn Lam Nhận, quả nhiên thấy ánh mắt của Lam Nhận đang nhìn chăm chăm vào Liễu Dật. Minh Vương đối với Lam Ảnh và Lam Nhận dĩ nhiên quá hiểu, tuy bị giam trong thế giới kính quá lâu như vậy, nhưng lão có thể đối thoại với Lam Ảnh thông qua một cái kính đặc thù. Ngay cả đối với Lam Nhận, ý nghĩ diệt trừ Liễu Dật, bảo hộ sinh hoạt của ca ca của ả và Cát Lợi Nhi, cũng được Minh Vương hiểu rõ.

Minh Vương không hề nói gì. Trong mắt lão, Vũ Trầm Tinh dù có làm chuyện gì, thì đều đúng cả. Tuy lão rất tán thưởng Lam Ảnh, nhưng Lam Ảnh không phải là một cá nhân đồng nhất với Lam Nhận. Sinh hoạt trong thị tộc này, Lam Ảnh tự nhiên biết rõ tính tình của những người xung quanh, do đó nhẹ vỗ lên người Lam Nhận, rồi nói với Vũ Trầm Tinh: “Tinh tiểu muội nóng tính quá nha. Muội muội của ta đã lâu không gặp cố nhân, do đó có nhìn nhiều một chút, không thể vì chuyện đó mà móc cặp mắt của muội muội ta được đâu nha.” Lời nói không hề tỏ ý sợ sệt, ngược lại gần như là một câu hỏi.

Lời của Lam Ảnh vừa dứt, trong ánh mắt Minh Vương chợt lóe lên tia kim sắc, rồi tiêu biến đi không thấy nữa, do đó không ai chú ý. Lam Ảnh đã khiến lão chú ý. Lúc này, hắn như là một đứa bé rất biết nghe lời. Cứ cho là muội muội của hắn đúng đi, nhưng nếu mình phát sinh xung đột lợi ích với hắn, thì hắn nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp đền lại. Có thể thấy, cá nhân hắn đã biến đổi rồi. Tuy biểu hiện còn rất cung kính, nhưng thông qua sự kiện này, có thể thấy một dự cảm xấu nói không ra lời.

Vũ Trầm Tinh cũng không phải là kẻ vừa, luận tu luyện, cả sáu vị quân chủ ở đây đều hơn nàng, nhưng ... nếu luận về khả năng giảo biện, miệng lưỡi của nàng có thể xem là thiên hạ vô địch thủ. Nhìn dáng vẻ bực mình của Lam Nhận, rồi quay sang liếc Lam Ảnh, Vũ Trầm Tinh đột nhiên cười cười nói: “Sao nhìn cố nhân mà ánh mắt lại có ý sát nhân vậy? Ta xem Lam Nhận tỷ tỷ nên đổi hai cặp mắt đi, nếu không ngày nào đó không cẩn thận gặp phải người xấu, có khả năng bị đối phương xiết cổ chết đó.”

Lam Nhận đứng phắt dậy, tức giận nói: “Câm miệng, ta thay không thay ánh mắt thì có quan hệ gì đến ngươi, ta chỉ thấy hắn không thuận mắt, được không?”

Vũ Trầm Tinh cũng nổi nóng đứng dậy, đáp: “Không thoải mái? Không thoải mái sao ngươi còn nhìn? Bộ ngươi nghĩ người khác nhìn ngươi thấy thuận mắt à? Ngươi coi lại ngươi kìa, cả đời chẳng có ma nào yêu, lại còn ù ù cạc cạc dựa dẫm vào ca ca ngươi nữa.” Trong lời nói của Vũ Trầm Tinh tràn trề ý mỉa mai, khiến cho mặt Lam Nhận đỏ bừng.

Nhưng những quân chủ ở bên cạnh tựa hồ không hề có ý khuyên giải, ai nấy đều đưa mắt nhìn hai người biểu diễn. Minh Vương vô cùng kỳ quái, không ngừng suy nghĩ, rồi lại gật đầu. Đã nhiều năm không gặp, nhiều người đã biến đổi mất rồi. Có thể lần này mình xuất hiện, đã quấy nhiễu không ít người. Đó không phải là tỳ khí của mình giảm đi, mà tỳ khí của đối phương vượt xa trước nhiều.

Trong khi Vũ Trầm Tinh còn chưa nói dứt, một đạo quang mang màu xám lóe lên, một đạo Tử linh từ trong thân người Lam Nhận bắn ra. Chỉ chớp mắt một cái, đã bắn đến trước người Vũ Trầm Tinh. Tốc độ và sức mạnh của nó đều rất nhanh. Dù diễn ra trước mắt các vị quân chủ và Minh Vương, nhưng họ cũng không nói được là nhanh như thế nào.

Cùng lúc đó, cách thân Vũ Trầm Tinh ba xích, một lốc xoáy màu đen hình thành chung quanh Tử linh. Tử linh kêu lên một tiếng thảm thiết, bị hấp nhập vào trong tay phải của Liễu Dật. Lúc này, cánh tay phải của chàng đã biến thành màu đen, không nhìn ra thực chất tí gì, mà chỉ phảng phất hình ảnh một cánh tay màu đen. Con tử linh đó dù có tránh né như thế nào, đều không thoát khỏi bàn tay của chàng.

Mọi người ở đó đều bị chuyện phát sinh đột nhiên này làm cho sửng sờ. Họ dĩ nhiên biến người phát xuất tử linh chính là thiếu niên đứng cạnh Lam Nhận. Có điều, vật này chính là từ A Tu La giới, sao lại xuất hiện tại nơi đây? Không biết thiếu niên đó có phải là người từ A Tu La giới không? Nhưng Tử linh chính phải do người ở cấp thủ lĩnh trở lên mới không chế được, như vậy thân phận của vị thiếu niên này quả thật là thần bí.

Điều làm mọi người kinh ngạc chính là cánh tay của Liễu Dật. Theo kinh nghiệm nhiều năm của các vị quân chủ, đều biết Tử linh là vô hình vô chất, chỉ có đạo pháp đặc thù mới có thể khắc chế nó. Nhưng Liễu Dật chỉ dùng một cánh tay đã bắt được Tử linh. Động tác này phảng phất như dùng một tay mà chộp lấy làn mây phiêu phù trong không trung vậy. Có điều sự thật là, cánh tay màu đen đó đã chộp được tử linh đang cố sức giãy giụa.

Tô Thiếu vì muốn làm cho Lam Nhận cao hứng, triệu hoán một con tử linh định giáo huấn người trước mắt. Nghé con chẳng sợ cọp, gã không biết thân phận của Vũ Trầm Tinh, muốn vì nụ cười của hồng nhan mà xuất thủ, không ngờ Liễu Dật đột nhiên ra đòn vừa rồi. Chàng mỉm cười, bàn tay màu đen từ từ bóp chặt, một đạo quang mang màu tím hồng chợt xuất hiện, một tiếng “bốp” vang lên, theo đó là một luồng khói phiêu tán, con tử linh trong suốt trong tay chàng biến thành vô ảnh vô tung.

Sau đó, Liễu Dật quay sang nói với Vũ Trầm Tinh đang đứng cạnh bên: “Ả thích nhìn thì cứ nhìn, ta cứ để cho ả nhìn kiểu nào cũng được, muội lo làm gì, ả có ăn mất ta đâu mà sợ.” Dứt lời, cười mủm mỉm, tiếp tục uống rượu.

Vũ Trầm Tinh lúc này mới tỉnh ngộ. Tuy nàng biết chỗ này mình nhất định không có chuyện gì, nhưng không hề tưởng đối phương lại dám trực tiếp xuất thủ, hoàn toàn không cố kỵ gì thân phận của mình. Nhưng Liễu Dật trong bộ dạng thần kỳ đó trực tiếp hút vật bắn ra từ đối phương vào trong tay, dung hóa, rồi an nhàn nói chuyện bên tai mình, bèn không nhịn được nháy mắt làm mặt quỷ, từ từ ngồi xuống.

Về phía Tô Thiếu, hắn vô cùng kinh ngạc, con tử linh đó đáng lý ra không thể bị bắt. So với ám khí hay kiếm khí thực chất, nó vô hình vô chất, có thể đả thương người, vô cùng lợi hại. Nhưng không ngờ nó lại bị Liễu Dật dễ dàng hút vào trong tay, rồi dung hóa mất. Xem ra hai tháng không gặp, tu vi của Liễu Dật đã cao hơn nhiều. Tuy nhiêu, mới chỉ có lần xuất thủ này, hắn vẫn không nhìn ra rốt cuộc tu vi của Liễu Dật cao thấp thế nào.

Lúc này thì Lam Ảnh cũng nói xong, cũng không đề cập đến chuyện Tô Thiếu không đúng, lại nói với muội muội của mình: “Sao lại không biết phải trái gì thế? Nhìn không thuận oăst thì đương nhiên cần đổi, nhưng phải tìm được đôi mắt dễ coi mới đổi được, phải không muội muôi.” Dứt lời, ánh mắt từ từ bắn về phía Vũ Trầm Tinh. Theo câu nói đó của y, lòng Vũ Trầm Tinh run lên cầm cập.

Sau khi Lam Nhận ngồi xuống, Lôi Quân đang ngồi cạnh Vũ Trầm Tinh đặt chung rượu xuống, nói với Lam Ảnh: “Lời của đế quân không sai, bất quá, đôi khi cũng cần chú ý đến thân phận của mình. Ngươi đối với Tinh tiểu muội như vậy, có thể coi là bất kính đó.”

Lam Ảnh nghe lời uy hiếp của Lôi Quân, đột nhiên bật cười, sau đó xoay người nhìn Minh Vương, nâng cao chung rượu, nói: ‘Vương, tôi chỉ có một muội muội thôi, nóng giận làm tôi mất không, nếu có điều gì không phải, xin rộng lượng bỏ qua. Chung rượu này là vì Lam Ảnh muội muội có hành động mất mặt vừa rồi.”

Ánh mắt của Minh Vương không hề có chút cảm tình, cười cười nói: “Đế quân khách khí rồi, bản vương cũng chỉ có một đứa con gái. Tuy hiên giờ tính tình nó không tốt, nhưng ta cũng muốn học theo đế quân, tiếp tục chiều theo cái tính khí đó của nó!” Dứt lời, dốc cạn chung rượu. Tuy Minh Vương không hề nói rõ, nhưng ý gì thể hiện trong lời nói đó mọi người đều biết cả.

Lam Ảnh cũng không hề nói nhiều, nhếch miệng cười, rồi nâng chung rượu uống cạn. Sau đó, khi ngồi xuống, ánh mắt dừng lại trên người Liễu Dật, vừa rồi tuy Tô Thiếu xuất một chiêu công kích rất phổ thông, nhưng thấy Liễu Dật hóa giải dễ dàng như vậy, xác thật so với lúc trước, con người này không thể dùng lời cũ mà nhận xét. Hơn nữa, điều khiến con người ta lo sợ, chính là nụ cười mỉm trên khóe môi y. Đối mặt với mình, đối mặt với Lam Nhật, lòng hắn nghĩ gì không hề lộ ra nét mặt, chỉ duy nhất có nụ cười ấy làm người ta kinh hoảng mà thôi.

Đại sảnh khôi phục sự bình tĩnh. Sau đó, lời của Minh Vương đề cập đến Tô Thiếu. Lão hỏi Lam Ảnh: “Y là người thế nào?”

Lam Ảnh nhìn Tô Thiếu, cười nhẹ đáp: “Là bằng hữu của muội muội ta.” Lời đáp đơn giản, hắn không giải thích gì nhiều.

Minh Vương gật gật đầu, mục quang nhanh chóng li khai Tô Thiếu, không hề truy vấn. Theo lão, hôm nay ở đây hầu hết là người xấu. Những vị quân chủ này, ngoại trừ Lôi Quân, không ai vì Vũ Trầm Tinh mà cất lời. Ngay cả khi lời của Vũ Trầm Tinh không có đạo lý gì, nhưng những người này nếu nể mặt mình, nhất định phải nói vài tiếng. Nhưng hiện giờ không ai nói, điều kỳ quái này đã lưu lại trong lòng Minh Vương một nghi vấn.

Minh Vương tiếp tục uống rượu, rồi quay sang Viêm Quân hỏi: “Lâu như vậy rồi, Minh giới có sự tình đặc thù gì phát sinh hay không?” Vốn Minh giới là do Đế quân Lam Ảnh quản lý. Nhưng mười năm trước, Lam Ảnh li khai Minh giới. Do đó, Minh giới hiện tại một mực dưới sự quản lý của Viêm Quân.

Viêm Quân nghe hỏi, gật đầu đáp: “Vẫn tốt, từ khi Minh Vương li khai tới giờ, mọi việc ở Minh giới đều bình thường.”

Nhưng vào lúc này, Lam Ảnh chợt lên tiếng: “Vương, tôi có một vấn đề canh cánh bên lòng, cứ muốn sớm nói ra, bất quá sợ không được ngài đồng ý. Hôm nay, ngài đã trở về Minh Vương điện, do đó, tôi có thể trực tiếp đem vấn đề này nói ra với ngài.”

Minh Vương nghe Lam Ảnh chợt cất lời chen ngang, không khỏi hiếu kỳ gật gù hỏi: “Vấn đề gì?”

Lam Ảnh từ từ đứng dậy, bước ra giữa đại sảnh, toàn thân bố y màu lam sắc khiến người ta có cảm giác y là khẻ phi phàm, tuy nhiên trong ánh mắt lại toát ra vẻ dục vọng không ai sánh được. Nhẹ bước, Lam Ảnh nói: “Vương, ngài không biết, thế giới của chúng ta cần phải đổi mới và phát triển sao? Hãy nhìn xem, hình dạng hiện tại của Minh giới như thế nào. Xem xét nhân gian giới, cảnh sắc nơi đó, sinh hoạt của con người nơi đó... chúng ta có thể dễ dàng hợp Nhân gian giới và Minh giới lại. Mười năm qua rồi, nhân gian giới không còn sức mạnh nào có thể phản kháng được. Vấn đề của ta là, chúng ta có xuất binh nhân gian hay không?” Cuối cùng, hắn cũng đem vấn đề trọng điểm nói ra.

Thực lực của Minh Giới, Liễu Dật không rõ, nhưng hiện tại thì đúng như Lam Ảnh nói, nếu Minh giới xuất binh thì nhân gian giới không có sức mạnh nào căn bản có thể đề kháng được. Những người phổ thông nắm chính quyền trong tay vô luận như thế nào đều không có cơ hội thắng lợi. Còn các đại môn đại phái, thì lần trước dưới kế hoạch của Cửu Ư Ma Thần, đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Xem ra hiện tại, nếu Minh giới xuất binh nhân gian, khả năng thành công là rất cao.

Nghe lời của Lam Ảnh, Minh Vương do dự một chút, rồi hồi: “Thì ra vấn đề đó? Vậy ngươi nói xem nên làm thế nào?” Minh Vương không hề trả lời trực tiếp câu hỏi của Lam Ảnh, nhất mực bảo lưu cách nhìn của mình, lại còn muốn biết dự tính của Lam Ảnh.

Cước bộ của Lam Ảnh vẫn di động nhẹ nhàng, y cười nói: “Thế giới nhân gian phân làm tam giới lục đạo, nhưng trong đó, Thần giới tự nhiên vẫn nhất trực giữ góc độ ngoại nhân. Còn Minh giới của chúng ta? Nhiều năm rồi, xem chúng ta sinh hoạt ở đây, rồi xem sinh hoạt của nhân gian. Kế hoạch của ta rất giản đơn, xuất binh, hợp nhất nhân gian giới và Minh giới. Thế lực như thế không thể tồn tại. Như thế, toàn bộ không gian, chỉ có Minh giới chúng ta và Thần giới. Đến lúc đó, dù cho có là Bàn Cổ, cũng không có quyền can thiệp vào quyền lợi của chúng ta.”

Lam Ảnh nhẹ nhàng nói ra kế hoạch của mình, và cũng biểu lộ rõ dục vọng và dã tâm của hắn...

Minh Vương nhìn Lam Ảnh, không nhịn được hỏi: “Vậy ngươi nhận thấy chúng ta dễ dàng đánh hạ Nhân gian giới hả?”

Lam Ảnh gật đầu, hồi đáp: “Vương, cái đó ngài có thể yên tâm. Chỉ cần ngài đáp ứng, thì, mọi chuyện hãy để cho ta làm làm được. Lực lượng ở nhân gian căn bản không thể đề kháng với Minh giới chúng ta. Sẽ chóng thôi. Ta sẽ làm cho không gian đó biến thành trong sạch.”

Minh Vương nghĩ đi nghĩ lại, rồi hồi đáp: ‘Vì sao phải hợp nhất Nhân gian và Minh giới? Điều ấy... sẽ làm chết rất nhiều người đúng không?” Vấn đề của Minh Vương đơn giản đến nổi cả một hài tử cũng có thể hồi đáp. Chiến tranh tự nhiên là sẽ có máu chảy người chết rồi. Nhưng mà, bản thân Minh Vương biết rõ, ông ta và Bàn Cổ ủng hộ cho Sáng thế chi lực. Nhưng mà, khi sức mạnh hình thành rồi, nhân gian giới và Minh giới đều có con đường đi riêng của mình, người sáng tạo không có quyền can thiệp. Nếu quả theo lời Lam Ảnh nói, làm như vậy chính là phản lại quy tắc của đại trí giả. Kết quả như thế là đúng hay sai, không ai có thể dự liệu trước. Nhưng nhất thiết mọi chuyện, theo cái nhìn của ngoại nhân, thì có một điểm không nhìn ra được.

Lam Ảnh nghe lời Minh Vương nói, đột nhiên cười lớn, tiếp: “Vương, dĩ nhiên là chết nhiều người. Chí ít là bọn chúng sẽ phản kháng, vậy ngài nhân thấy thế nào? Chẳng lẻ chúng ta cứ nhất mực rúc ở trong không gian này? Chúng ta là kẻ mạnh, cũng nên có một cuộc sống tốt đẹp, đúng không? Các thần đều làm như thế, chẳng lẽ chúng ta không thể sao? Chẳng lẽ ngài cứ muốn thế này?” Nói đến đây, trong lời Lam Ảnh tựa hồ như mang chút nghi ngờ.

Minh Vương gật gật đầu, không làm động tác gì khác, nói tiếp: “Vậy ngươi nghĩ Thần giới sẽ không dự kiến chuyện này ư? Chí ít Bàn Cổ cũng sẽ không để chúg ta làm như thế. Chúng thần thủ hạ của y thì dĩ nhiên khỏi nói rồi.”

Lam Ảnh đột nhiên bật cười điên cuồng, thanh âm mang vẻ cuồng vọng, ngạo mạn. Sau đó, tiếng cười chợt dứt, y nói tiếp: “Kỳ thật, nhân gian vốn đã không có năng lực phản kháng rồi. Chúng ta có thể dùng tốc độ cực nhanh để giải quyết nhân gian. Coi như sẽ làm chết nhiều người, nhưng đó là người không có chí tiến thủ trong nhân gian giới, tự mình chuốc lấy ưu phiền. Ngay cả khi Bàn Cổ dẫn chúng thần phản đối, ta nghĩ, sức mạnh của Minh giới chúng ta có thể chống lại được. Không biết... Vương, nhiều năm rồi, Bàn Cổ cứ nhất mực cao cao tại thượng, ngài không hề nghĩ đến việc thay thế vị trí của y sao...?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.