Ma Kiếm Lục

Chương 97: Chương 97: Huyết phù dữ kiếm, vi danh lợi xá thân vong tử






“Thư sinh, Nếu một ngày nào đó, Cát Lợi Nhi mất đi, xin huynh đừng bi thương… Huynh hãy nhìn ánh nắng ấm áp, ngắm bầu trời bao la, nhìn tuyết bay trong Hoa Hải, ngửi mùi hương ngào ngạt trong gió. Thế giới này vẫn rực rỡ như thế, dù cho Cát Lợi Nhi có ra đi, cũng không ảnh hưởng gì đến thế giới của thư sinh cả, xin hãy chôn vùi sâu Cát Lợi Nhi trong ký ức của thư sinh, được không?”

“Không được…”. Đang phong bế lục thức, tiến vào cảnh giới vong ngã bỗng Liễu Dật choàng tỉnh, vừa rồi chàng đã nhìn thấy Cát Lợi Nhi, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, nhưng khuôn mặt đó mỗi lúc lại rời xa chàng, ngày càng ngày mờ mịt, cuối cùng tan biến.”

Liễu Dật vỗ mạnh xuống giường, lớn tiếng kêu: “Tại sao, tại sao lại tàn nhẫn như vậy, bắt ta phải sống đày đọa thế này?”

Nhìn ánh dương quang đang lên ngoài song cửa, tâm hồn băng lãnh của Liễu Dật bỗng ấm áp trở lại, bất giác đôi mắt ngầu máu của chàng rớt ra một giọt lệ, dịu gọng: “Ta có thể phong bế ý thức, có thể quên bản thân, nhưng sao ta không thể quên được nàng, nàng có biết không? Suốt mười năm trong giấc mộng, nàng luôn là nỗi đau đớn lớn nhất trong lòng ta, nàng ở thế giới bên kia có yên bình không? Nàng đợi ta thêm một thời gian nữa nhé? Sau khi hoàn thành mọi việc, ta sẽ tìm nàng…”

Chàng nhẹ nhàng đứng dậy, bước ra cửa.

Mặt trời đang lên, Phù Hoa sơn trang hôm nay càng thêm náo nhiệt, bởi tam giới luận võ chính thức bắt đầu, mọi người ở đây đều ôm lòng trở thành vì sao mới trong mắt thiên hạ.

Lôi đài ở Phù Hoa sơn trang tổng cộng chia làm bốn tòa: Khí kiếm, Quy ẩn, Xá thân, Vong tử. Bốn lôi đài này dựa theo số người báo danh, mỗi ngày cử hành sáu trận đấu theo thể thức loại trực tiếp, ai trụ lại đến cuối cùng là người thắng cuộc, chỉ người đó mới được vào tiếp vòng tranh bá, người thắng lợi cuối cùng sẽ được Phù Hoa sơn trang vinh danh.

Liễu Dật chậm rãi bước vào phạm vi của lôi đài Khí kiếm, nơi đây rộng hơn cả, bên trên đã thấy hai người đang đứng, phía dưới lôi đài những kẻ có thế lực đang chọn vị trí tốt cùng trà thơm và đồ ăn nhẹ, chuẩn bị xem kịch hay trên lôi đài, những giang hồ lãng tử thấp cổ bé họng đành đứng ở phía sau. Dù đã chia thành bốn lôi đài để tăng tốc độ thải loại nhưng người đăng ký quá đông, thành ra người đứng quanh lôi đài chật như nêm cối, tựa hồ mọi người đều tụ tập hểt tại sơn trang này.

Kỳ, Lân chia ra tả hữu nhanh chóng mở đường cho Liễu Dật đi đến trước lôi đài, Lang Vương thấy chàng tới, hành lễ: “Mời Ma chủ ngồi, thần đã chọn chỗ tốt cho ngài.”

Liễu Dật và Lang Vương ngồi xuống, Kỳ, Lân đứng sau, trong trường đột ngột xuất hiện một người thần bí khiến mọi người đều kinh ngạc, kể mấy vị môn chủ của Nhân gian Chính đạo và Ám chi ma đạo ngồi cạnh chàng. Mọi người dõi ánh mắt kỳ quái đánh giá chàng: trang phục da màu đen, áo choàng dài, mớ tóc trắng bay bay trong gió, trên mặt đeo khăn che màu bạc rất đặc biệt, lục lại ký ức trên giang hồ tịnh không có nhân vật nào như vậy, trong những môn phái nổi danh càng không, nhưng khí thế người này không hề kém bất cứ môn chủ nào, hắn là ai? Không ai biết.

Liễu Dật nhìn vào trong trường, một lão nhân có vẻ cao tuổi đang ngồi trên ghế, chắc là giám trường. Chàng không nhận ra hai người trên lôi đài bởi họ chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của chàng, nhưng bọn họ tuyệt đối không phải lãng tử bình thường trên giang hồ, có thể người của danh môn đại phái.

Lão đầu giám trường râu bạc vận lực hô lớn: “Cuộc đấu thứ hai do Gia Cát Thanh Phong, thủ tịch đệ tử của Tiên tộc Vô Vi đạo môn, đấu với Ma tộc Ám môn hộ pháp Sa Nguyệt Nhai. Bây giờ cuộc đấu bắt đầu”. Mặc dù lão đầu vận hết lực nhưng độ một nửa số người phía dưới nghe được, không ai quan tâm tới điều đó mà để tâm vào chuyện ai trụ lại lôi đài.

Vốn Liễu Dật chẳng quan tâm gì, chỉ hờ hững nhìn lên lôi đài, khi nghe đến Ám môn của Ma tộc liền sôi máu, tổ chức sát thủ này quả nhiên ngày càng phát triển.

Liễu Dật quan sát kỹ lưỡng hai người trong trường, Ám môn hộ pháp Sa Nguyệt Nhai mặc y phục màu đen, khuôn mặt hốc hác, như thể thiếu dinh dưỡng, nhìn qua hắn khoảng trên bốn mươi tuổi, nhưng chắc chắn đó không phải là tuổi thực, vì với tu vi của hắn, chắc chắn phải trên một trăm tuổi, tay cầm một thanh trường kiếm màu lục, bốc mùi hôi thối, mặc dù ở phía dưới lôi đài, nhưng Liễu Dật cũng ngửi thấy, nhất thanh kiếm này đã được hắn thi thố một chút thủ đoạn.

Tiên tộc Vô Vi đạo môn Gia Cát Thanh Phong, mặc dù là thủ tịch đệ tử, nhưng còn khá trẻ, đạo phục may bằng vải bố, tay cầm mộc kiếm, thi thoảng lại có hồ điệp sà xuống thân kiếm, xem ra không phải là kiếm thường. Hai người trên lôi đài đều bất động, nhưng trong lòng Liễu Dật hy vọng Sa Nguyệt Nhai thắng trận này, nếu vậy chàng sẽ có cơ hội đấu trực tiếp với hắn, khoái cảm báo thù trào dâng trong lòng chàng.

Lôi đài hoàn toàn yên ắng, mặc dù Gia Cát Thanh Phong còn trẻ nhưng hình như kinh nghiệm khá lão luyện, gã không muốn xuất thủ trước, muốn biết rốt cuộc tên hộ pháp Ám môn này nhẫn nại được bao lâu.

Nhưng gã đã lầm, Sa Nguyệt Nhai chậm rãi nhắm mắt lại, trường kiếm nhẹ nhàng hạ xuống…

Sau cùng, không chịu nổi sự coi thường của Sa Nguyệt Nhai, Gia Cát Thanh Phong xuất thủ, nhưng gã không vội vã xuất kiếm, hai tay cùng giơ lên rút thanh mộc kiếm kỳ quái ra, thân hình chuyển động, tay cầm mấy đạo phù màu vàng, tay phải rút ra một cánh hoa, miệng niệm những câu đạo kinh kỳ quái, đột nhiên kêu lớn: “Bạo.”

Ngón giữa, ngón trỏ kẹp lấy đạo phù màu vàng như mũi tên rời cung, đạo phù tỏa ánh sáng màu vàng ra xung quanh, xẹt tới Sa Nguyệt Nhai đang khép hờ mí mắt. Lúc này Sa Nguyệt Nhai cũng hành động, mở bừng mắt, hai tay giơ cao, hô: “Khởi”. Chỉ thấy một cây kiếm màu lục bay lên nghênh đón đạo phù màu vàng.

Tựa hồ Gia Cát Thanh Phong ngạc nhiên trước năng lực phản ứng của Sa Nguyệt Nhai, chỉ nghe “bịch” một tiếng, cây kiếm màu lục vẽ thành một chiếc mống dài, xuyên qua đạo phù màu vàng, tịnh không hề dừng lại mà tiếp tục tăng tốc, bắn thẳng vào Gia Cát Thanh Phong.

Gia Cát Thanh Phong cũng không phải là đồ bỏ đi, tay phải rút ra một linh phù màu đỏ, quăng lên không trung, linh phù lơ lửng phía trên thanh mộc kiếm, cùng với đạo kinh họ Gia Cát ngâm nga, bỗng nhiên bốc lửa khiến thanh mộc kiếm xoay vòng trên không trung rất nhanh, phát ra một tia sáng đỏ.

Lang Vương nhìn tình thế trên lôi đài, cả kinh thốt: "Huyết phù!"

Liễu Dật hỏi: “Lão sư, Huyết phù là gì vậy?”

Lang Vương trả lời: “Điểm khác biệt lớn nhất giữa Huyết phù và đạo phù bình thường ở chỗ nó do chủ nhân sử dụng tinh huyết bản thân luyện thành, có thể tức thời tăng gấp bội tu vi, xem ra Gia Cát Thanh Phong biết tu vi đối thủ cao hơn, quyết liều mạng đấu trận sống mái theo kiểu không thắng tất vong.”

Trong trường, hồng quang, lục quang đại thịnh, trường kiếm màu lục xoay quanh thanh mộc kiếm màu đỏ, tốc độ của mộc kiếm hiển nhiên không bằng được lục kiếm nên không cách nào dứt khỏi vòng chiến.

Lúc đó, quái sự xảy ra…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.