Ma Kiếm Lục

Chương 205: Chương 205: Huyết sắc ngạc mộng, Bi Tứ Thức kiếm ảnh mê mang






Dung nhan rạng ngời đó làm Liễu Dật rung động, sự rung động của con người đối với những sự vật đẹp đẽ, chàng ngây ra, vẻ đẹp của nữ nhân không thể chỉ dựa vào khuôn mặt mà suy đoán nhưng khuôn mặt gần như hoàn mĩ hiện lên trước mắt này khiến mọi suy nghĩ bay biến khỏi đầu chàng trong chốc lát.

Người con gái ấy mặc tà áo trắng, bên ngoài lại phủ thêm một chiếc áo mỏng bằng bạch sa, mái tóc dài đen nhánh mượt mà buông xuống ngang lưng, ẩn dưới đôi mày liễu cong vút là cặp mắt sáng long lanh như ánh sao trời, quyến rũ đến nỗi người khác chỉ biết kinh thán, sống mũi thanh mảnh nhô cao, làn da trắng mịn màng càng làm nổi bật lên cặp môi mỏng manh đỏ mọng, tất cả đều tự nhiên, đẹp đến lóa mắt.

Mười ngón tay dài mảnh của Diệp La Bách Hoa cầm một cây trường địch màu lục dài độ hai xích, xanh biếc như cổ ngọc, đẹp đẽ vô cùng; không cần là lượt, không cần trang điểm nhưng người con gái trước mắt Liễu Dật chỉ với tà áo sa trắng, trường địch cầm trên tay, mái tóc xanh bay phơ phất đã tạo nên cảm giác xuất trần, ai thấy cũng tin rằng nàng từ trên chín tầng trời xuống, ngay cả người trải qua nhiều trải nghiệm như chàng cũng phải ngẩn ra, buột miệng thốt: “Ỷ đông phong, nhất tiếu yên nhiên, chuyển phán vạn hoa tu lạc …quả là mĩ nhân.”

Lời nói của chàng rất nhỏ, lại thuận miệng thốt ra nhưng toàn là những lời tán tụng, Diệp La Bách Hoa nghe thấy bất giác sắc mặt hồng lên, không nói được gì, Liễu Dật vội giải thích: “Công chúa đừng lấy làm lạ, tại hạ chỉ muốn ca ngợi dung nhan mĩ miều của công chúa, hoàn toàn không có ý riêng.”

Sắc mặt Diệp La Bách Hoa dần trở lại bình thường, dường như nàng suy tư chuyện gì đó nên ngập ngừng một chốc rồi hỏi: “Liễu công tử thấy Bách Hoa đẹp thật sao?”

Liễu Dật gật đầu: “Đúng vậy, đẹp phi thường.”

Nàng lại hỏi: “Bách Hoa so với người trong bức tranh của công tử thì ai đẹp hơn?” Người nàng muốn hỏi là người Liễu Dật đã vẽ lúc tỷ thí với Vũ Trầm Tinh trên lôi đài, hỏi xong nàng dường như nghĩ ra chuyện gì đó, bất giác cúi đầu lúng túng nhưng không nói gì, hình như chờ câu trả lời của chàng.

Tuy không rõ Diệp La Bách Hoa hỏi thế là có ý gì nhưng trong lòng Liễu Dật có cảm giác không thoải mái lắm, cảm giác đó là gì thì chàng không nói được, nghiền ngẫm câu hỏi, chàng đáp: “Tự nhiên là công chúa đẹp rồi.” Liễu Dật đã nói thật, dung mạo của Cát Lợi Nhi không thể coi là đẹp được, thậm chí bình phàm.

Diệp La Bách Hoa ngẩng đầu lên: “Công tử nói thật chứ?”

Liễu Dật bất giác nhìn vào mắt Diệp La Bách Hoa, dường như chàng thấy được một tia hi vọng, ánh mắt đó lại khiến chàng cảm thấy bất an, đành buông một tràng cười phá tan không khí yên lặng: “Tại hạ có gì phải dối gạt công chúa? Dung mạo của thê tử tại hạ không thể so với công chúa, hơn nữa còn tương đối bình thường…chẳng qua, chuyện đó không quan trọng, đúng không?”

Vẻ mặt mĩ lệ của Diệp La Bách Hoa dường như đầy nghi vấn, nàng rốt cuộc không nhịn được lên tiếng hỏi: “Vì sao?”

Liễu Dật đáp: “Cõi đời này không bao giờ công bằng, trời cao ban xuống dung nhan mĩ lệ nhưng không phải người nào cũng có được, đẹp hay xấu không phải do chúng ta chọn mà được, trời đã bất công thì chúng ta có tất yếu phải xem trọng điều đó không? Nếu như đến ngày chúng ta già, tóc xanh biến thành bạc trắng, da dẻ nhăn nheo, chúng ta còn cười được ai…hà tất để ý làm gì, thê tử của tại hạ dù rằng không xinh đẹp, dù rằng bình phàm nhưng là người tại hạ yêu thương, tình yêu có thể khỏa lấp đi tất cả, trong mắt tại hạ, nàng là người xinh đẹp nhất.” Liễu Dật vừa nói vừa nghĩ đến việc gì đó, dứt lời liền hãm nhập vào trầm tư, Diệp La Bách Hoa hiểu rằng chàng đang nhớ đến thê tử.

Thấy Liễu Dật nói vậy, nàng dường như hơi thất vọng nhưng lập tức khôi phục lại như thường, cười nhẹ thốt: “Tôi thấy hai người nhất định rất hạnh phúc.”

Liễu Dật cười khổ: “Có thể, tuy vô cùng gian nan nhưng hạnh phúc, có lẽ hạnh phúc đến từ thương nhớ.”

Diệp La Bách Hoa không hiểu lắm nhưng nàng không muốn hỏi tiếp mà chỉ nói: “Được rồi, chúng ta bắt tay vào vào việc chính thôi, đi tìm nhà tiên tri ngõ hầu khôi phục đôi mắt cho công tử.”

Liễu Dật gật đầu, nhìn tứ phía, nhìn đến đâu cũng thở dài ngao ngán, nơi hai người đang đứng là một vùng trắng xóa, hoa tuyết tơi bời, không có núi non, không có đường đi, gió lạnh lùa qua những loại thực vật kì quái làm những khối tuyết trút xuống rào rào, đó là điểm duy nhất có dấu hiệu của sự sống trong thế giới này.

Bốn bề rộng lớn vô biên, bạch sắc thế giới không phân thành phương hướng, Liễu Dật nhíu mày: “Đây là giấc mộng của công chúa.”

Diệp La Bách Hoa nhìn quanh: “Đúng vậy…chẳng qua không cần phải vội, chúng ta chỉ cần nhận định chính xác một hướng để đi theo, nhất định sẽ ra khỏi được giấc mộng, vận khí mà tốt thì trước khi giấc mộng biến hóa chúng ta có thể tìm được nhà tiên tri.”

Liễu Dật gật đầu: “Được, chúng ta liều với vận khí vậy, hi vọng trước khi giấc mộng này biến đổi chúng ta ra khỏi nơi đây, tìm được nhà tiên tri.”

Diệp La Bách Hoa nhìn theo vầng thái dương trên không nói: “Chúng ta cứ đi theo hướng của thái dương.”

Liễu Dật cười nói: “Được, không ngờ là tâm cảnh của công chúa hoàn toàn do giấc mộng hiển hiện, bao nhiêu năm nay công chúa thật sự rất đau khổ rồi.”

Diệp La Bách Hoa vừa đi vừa lắng nghe đoạn đáp: “Công tử vì sao lại biết?”

Liễu Dật đáp: “Khúc nhạc của cô đã cho tại hạ biết.”

Diệp La Bách Hoa cảm khái: “Công tử thật là tri âm của Bách Hoa.”

Liễu Dật vội lắc đầu: “Công chúa quá khen rồi, đối với âm luật tại hạ chỉ biết sơ qua.”

Diệp La Bách Hoa phản bác: “Công tử quá khiêm cung rồi, công tử cứ gọi thẳng tên Bách Hoa thì hay hơn, cứ gọi là công chúa nghe không thoải mái lắm.”

Liễu Dật nhìn nàng rồi đáp: “Được.”

Cứ như vậy, hai người rảo bước tiến tới…

Cả thế giới đều yên tĩnh, không có một dấu hiệu của sự sống, hoa tuyết trắng tinh bay bay, gió lạnh lùng mang theo bi thương, toàn bộ tình cảm của thế giới này đều bị băng phong, ngay cả loại thực vật kì lạ cũng bị tuyết trắng bao trùm, so với vẻ hoang vắng bên ngoài thì nơi đây lãnh mạc, cô độc hơn hẳn, thế giới trắng muốt chỉ có hai bóng người đang cất bước, truy tìm giấc mộng, truy tìm một giấc mộng mà họ không biết.

Ở đây không có cảm giác về thời gian, vầng thái dương trên không trung cũng không tuân theo quy luật, quanh mình vĩnh viễn là màu trắng, gió lạnh mang theo hoa tuyết thổi tung mớ tóc trắng của Liễu Dật, hai người đột nhiên ngừng bước, Diệp La Bách Hoa hỏi: “Công tử, chúng ta đã đi cả ngày rồi.”

Liễu Dật ngẫm nghĩ rồi đáp: “Theo thời gian bên ngoài, chúng ta đã đi được chừng bốn, năm thời thần, bất quá…nơi đây hình như không bị thời gian hạn chế, công chúa xem, vầng thái dương trên không không hề xoay chuyển, chung quanh cũng im lìm, thời gian ở đây hình như lắng đọng.”

Diệp La Bách Hoa gật đầu, bất giác nhìn về phía trước, thật kì quái, vốn trước đó là khoảng không trắng tinh vô biên vô tận, khi nàng nhìn đến thì ngoài hoa tuyết bời bời lại xuất hiện một dải núi hùng vĩ cao vút đến mây xanh, nàng lập tức hỏi: “Công tử xem, kia là gì?”

Nghe nàng hỏi, Liễu Dật cũng nhìn về phía trước, cảnh vật mông lung biến thành rõ ràng, thấp thoáng trong màn hoa tuyết là một dải núi cao vút đến mây xanh, chàng tỏ vẻ nghi vấn: “Kì quái thật, vừa nãy trước mặt còn là khoảng không vô tận lãnh tịch, giờ sao lại xuất hiện một ngọn núi nhỉ?”

Diệp La Bách Hoa nhìn ngọn núi rồi đáp: “Mộng cảnh này chắc không phải chân thực, tùy theo ý thức trong hiện thực của chúng ta mà biến hóa…chẳng qua biến hóa này hình như hơi kì lạ, chuyện xảy ra trong mộng nếu tốt tất xấu, giờ lại đột nhiên xuất hiện một ngọn núi, tôi có dự cảm không lành, chúng ta nên cẩn thận thì hơn.”

Theo ý thức, Liễu Dật nắm chặt thanh kiếm trong tay, tán đồng: “Được, ngọn núi này có điểm quái dị, chúng ta phải thật cẩn thận.”

Diệp La Bách Hoa gật đầu, hai người tiếp tục bước về phía sơn phong.

Hoa tuyết trên không trung bắt đầu trút xuống ào ào, gió gào rít thổi tung mái tóc hai người, vốn ngọn núi đó cách không xa lắm nhưng đi liền ba thời thần vẫn chưa tới, bất quá ngọn núi đã biến đổi, càng đến gần núi càng lớn, như một bức tường che kín cả thiên địa, trước mắt hai người chỉ có mỗi tuyết trắng và ngọn núi xám xịt.

Liễu Dật cùng Diệp La Bách Hoa không cảm thấy mệt, cả hai đều muốn đến ngọn núi thật nhanh để nhìn cho rõ ràng nên vận khởi chân nguyên, đạp tuyết vô ngân, lướt về phía trước như tia chớp. Rốt cuộc hai người cũng đến chân núi nhưng trước mắt đâu phải núi non gì, nơi đó chẳng qua là một bức tường xám ngoét ngăn đôi thiên địa, cách li với một thế giới khác.

Liễu Dật tự nhủ: “Mộng cảnh quả là quỷ dị, xem ra thế nào cũng có phiền phức.”

Diệp La Bách Hoa dẫu sao cũng là con gái, trong hiện thực là công chúa của thị tộc, tuy thân phận cao quý nhưng kinh nghiệm cũng không ít, cho dù chuyện sát nhân nàng cũng không thấy đáng sợ cho lắm, chẳng qua bây giờ nàng thấy trong lòng phát lạnh, với nàng một cơn ác mộng còn đáng sợ hơn so với những gì đã trải nghiệm, trong giấc mộng này nàng không có cách nào tỉnh lại, quái sự nối tiếp nhau xảy ra, nhất là bức tường hiện giờ cao đến mây xanh, không thể với tới.

Liễu Dật dường như cảm giác được tâm tình của nàng, bất giác lên tiếng: “Công chúa sợ sao?”

Diệp La Bách Hoa hơi sợ, mọi vật ở đây đều quá li kì, biến đổi quá đỗi quỷ dị, không nói trước được là tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng nghe Liễu Dật hỏi, nàng bất giác đưa mắt nhìn vào mắt chàng, dường như tìm được chỗ nương tựa, cười nhẹ thốt: “Không sợ.”

Liễu Dật cũng cười nhẹ, chàng nhìn thấu nỗi sợ trong lòng Diệp La Bách Hoa, nhíu chặt mày, đưa mắt nhìn tứ phía, vầng thái dương vẫn treo cao trên không trung nhưng lúc chàng nhìn đến liền biến đổi, thái dương quang mang từ từ đổi màu, ngả sang màu đỏ bầm, không, không phải là màu đỏ bầm mà quang mang màu máu phủ kín cả thế giới của tuyết.

Liễu Dật chỉ vào vầng thái dương trên bức tưởng hỏi: “Công chúa xem, kia là gì?”

Diệp La Bách Hoa đưa mắt nhìn ánh dương quang màu máu, theo ý thức tự lùi một bước: “Tôi không biết đó là gì…nhất định là một cơn ác mộng.”

Liễu Dật nhìn lên không, đúng vậy, ánh dương quang không có cảm giác ấm áp, ngược lại quang mang màu máu khiến lòng người nóng nảy bồn chồn, không lạnh mà run, hoa tuyết trắng tinh chung quanh biến thành huyết hoa, rớt xuống từng mảng lớn, gió lạnh chuyển thành những tiếng quỷ oán rền rĩ thê lệ, cảm giác kinh hoàng ập xuống trái tim.

Cả thế giới hoàn toàn biến đổi, rộng rãi, hoang lương, đâu đâu cũng là màu máu cùng tiếng quỷ oán thê lương, trong thế giới màu máu thi thoảng có hồng sắc ảnh tử xuất hiện rồi biến mất, gió rền rĩ ai oán, tang thương, bóng quỷ lại xuất hiện rồi biến mất.

Diệp La Bách Hoa dường như mất đi ý thức, chầm chậm thoái lui, từng bước li khai Liễu Dật, lúc này chàng không chú ý đến hành động của nàng, chàng đang quan sát hồng sắc ảnh tử, bên mình vẫn vang lên tiếng than khóc, cả thế giới trong nháy mắt biến thành ác mộng, quỷ dị, li kì.

Đúng lúc đó, mặt đất chấn động, chàng lùi lại một bước, tiếng “ầm ầm” vang lên ở sau lưng, bức tường màu xám bật khỏi mặt đất găm vào không trung, liền đó cả hai bên tai chàng vang lên tiếng động, dường như cùng xảy ra một việc, mặt đất run rẩy, bức tường xám xịt ở ba mặt quanh mình lại nhú lên, lao thẳng vào thinh không.

Sự việc xảy ra trong nháy mắt, Liễu Dật vừa cảm thấy nguy hiểm thì bốn bề đã toàn là tường cao dựng đứng, bọn họ bị vây vào giữa, trong óc chàng chỉ xuất hiện mỗi một chữ “tù”, chàng kinh hoảng trong lòng, giơ tay với bức tường trước mặt song tường thì chỉ cách độ một xích nhưng lại không thể chạm tới được, chàng cả kinh, vội nói: “Không ổn, chúng ta bị nhốt ở trong này.”

Nhưng chàng không nghe thấy Diệp La Bách Hoa trả lời, trong lòng thầm nhủ: “Không hay rồi.” Quay người lại nhìn chỉ thấy nàng đã lùi về sau cả chục trượng nhưng khoảng cách mười trượng đó vô cùng li kì, quỷ dị, không gian đỏ rực méo mó, thân ảnh nàng dần dần mơ hồ, chàng vừa quay người thì mặt đất bật lên tiếng gào, bao nhiêu hoa tuyết bị ánh dương quang biến thành huyết hoa đột ngột bay lên giống như một trận bão cát hữu hình thực chất, ngưng tụ thành một nhân ảnh màu đỏ, tuy không nhìn rõ bóng dáng nhưng phản quang của binh khí khiến chàng nhìn thấy một vật khác.

Một thanh loan đao đỏ choét xuất hiện nơi yết hầu trắng ngần của Diệp La Bách Hoa, huyết sắc dương quang phản xạ ra kim thuộc quang trạch, chàng cảm giác được nguy hiểm đang đến với nàng nhưng lại hơi do dự vì chàng biết mình không cứu nàng được, cây kiếm của chàng bây giờ không thể sử dụng được Bi Tứ Thức, tuy luyện được đến mức đại thành Vô Thức song lực đạo kiếm pháp quá mãnh liệt, nếu xuất ra sợ rằng Diệp La Bách Hoa cũng khó toàn mạng.

Thân ảnh Diệp La Bách Hoa mông lung, mơ hồ, trong lòng chàng ngập tràn bi thương, nàng là một công chúa cao cao tại thượng, sau khi bình định loạn quân nàng sẽ chẳng có phiền não gì, tuổi nàng còn trẻ, cuộc sống mới chỉ bắt đầu mà bây giờ vì muốn giúp chàng chữa mắt phải tiến vào cơn ác mộng chết chóc này, thấy nàng cận kề cái chết, chàng cảm giác được sự bất lực, cho dù cây kiếm của chàng rạch nát được thiên địa thì sao, đến người chết trước mắt cũng không cứu nổi.

Những tuyệt vọng trên thế gian tạo ra ngịch cảnh tàn nhẫn, dẫu cho bạn có là thánh nhân cũng vậy, đang lúc bất lực, trong lòng Liễu Dật ngập hối hận, cảm giác bi thương khiến chàng nắm lấy kiếm, trừng trừng nhìn thanh hồng sắc loan đao, chàng lắc đầu gào lên: “Không.”

Tất cả đều biến thành chân thật, không gian không còn phiêu diêu, thế giới trở nên rõ ràng, bốn bề hiện lên vô số huyết sắc ảnh tử, kim thuộc loan đao từ sau lưng vô thanh vô tức kề lên yết hầu Diệp La Bách Hoa. Hối hận vô tận, hổ thẹn vô tận khiến Liễu Dật bi thương vô tận, cảm giác ngập tràn thân thể chàng, như một dạng thật chất lưu nhập vào trong Bi Mộng Kiếm, chớp mắt hào quang bốn màu xuất hiện, bốn đạo long ảnh phủ trùm khắp nơi, cuốn quanh vỏ kiếm.

Áp lực cuồng bạo trên thinh không làm kích phát ma khí của chàng, cuồng phong cuộn lên quanh mình cuốn bay mọi tiếng rền rĩ, mái tóc dài trắng toát lăng loạn vô chương, tấm áo da đen lất phất, tay phải đeo găng đen di động thần tốc, “choang”, Bi Mộng Kiếm rời vỏ, chàng quát to: “Bi Tứ Thức – vô thức quy kiếm.” Trường kiếm đen tuyền quẫy loạn trên không trung, chàng vừa dứt hai chữ cuối cùng thì vang lên tiếng kiếm tra vào bao quen thuộc.

Mười tám đạo bạch sắc kiếm quang chớp mắt hình thành quanh mình, kiếm quang hình thành thì mười tám chiêu kiếm xuất ra, nhát kiếm đầu tiên vừa lóe lên đã xuyên qua thân thể Diệp La Bách Hoa, hồng sắc ảnh tử phía sau lưng bị kiếm quang chấn bay đi, phảng phất như hoa tuyết rụng tơi bời, biến thành vô hình vô chất.

Mười bảy kiếm còn lại chia ra công kích những hồng sắc quỷ ảnh quanh mình, kiếm quang xạ ra tứ phía, hồng sắc quỷ ảnh biến thành hoa tuyết màu máu, dung hợp lại trên mặt đất, nhưng không có dấu tích lưu huyết hay thụ thương.

Tay trái Liễu Dật càng nắm chặt Bi Mộng Kiếm, càng kinh ngạc hơn là chàng lại xuất ra được Bi Tứ Thức, tuy Bi Tứ Thức không mãnh liệt, hung ngoan như Vô Thức song lại tinh diệu hơn nhiều, lúc nãy đối phó với địch nhên đứng sau lưng Diệp La Bách Hoa, nếu không có Bi Tứ Thức đương nhiên chàng tưởng tượng được kết quả.

Liễu Dật cảm khái nhìn Bi Mộng Kiếm trong tay, thầm nhủ: “Có thể đem bi thương chuyển hóa thành sức mạnh, xem ra chúng ta đã tiến thêm một bước, mình phải nhanh chóng ngưng tụ Bát Hoang thần long, nhược bằng không, chỉ dựa vào tầng thứ 12 ma công làm thế nào đối mặt với Minh Vương, với Thần giới.” Nghẫm nghĩ chốc lát, chàng lại trở lại bình thường, nhìn sang Diệp La Bách Hoa.

Trong mắt nàng tràn đầy hoảng sợ, tuy cách đến 10 trượng nhưng chàng cảm nhận rõ ràng thân thể nàng đang rung động, lòng chàng chấn kinh, dường như nghĩ ra chuyện gì đó, chẳng lẽ mỗi khi ngủ nàng thường gặp ác mộng như thế này? Nếu đúng vậy, không khó để giải thích vì sao nàng lại sợ đến thế.

Chàng không dám cả nghĩ, song cước động khẽ, thân ảnh di chuyển, chỉ chớp mắt đã đến bên nàng, dịu giọng nói: “Không có gì đâu, công chúa đừng sợ…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.