Ma Kiếm Lục

Chương 142: Chương 142: Huynh muội đàm tâm, vi tiểu muội đao thí tình lang






Ái tình thật đẹp đẽ, khiến con người ta được nhiều nhưng cũng là thứ vô cùng đáng sợ. Trong đời chúng ta, trừ ái tình ra bạn còn thấy thứ gì đẹp đến thế không, nhưng khi bạn mê man trong tình ái thì bạn còn nghĩ được chuyện gì nữa đây?

Mọi việc đã xảy ra như vậy, không biết là chú định của vận mệnh phải chịu nỗi khổ ba đời ba kiếp hay duyên phận phải gánh vác, vô tình khiến một người khác thay thế Liễu Dật tiếp thụ tình yêu của Cát Lợi Nhi.

Thiếu niên thư sinh nhìn Lam Nhận với ánh mắt kì quái: “Thế thì đã sao? Chỉ cần nàng mở lòng ra, huynh có là một kẻ thay thế thì cũng chẳng để tâm, huynh chỉ muốn nàng được vui vẻ.”

Lam Nhận nói tiếp: “Nhưng ca ca ơi, Liễu Dật không có chết, huynh đang thành kẻ phá hoại tình cảm giữa bọn họ rồi..”

Sắc mặt thiếu niên thư sinh biến đổi thành ra thâm trầm, nói: “Sao lại gọi là phá hoại tình cảm của họ, vì sao Liễu Dật có thể yêu Cát Lợi Nhi còn huynh lại không? Huynh không so được với y ư? Huynh cũng có quyền được yêu nàng, bất quá hiện giờ chỉ tranh thủ mà thôi, huynh đâu có làm gì sai.”

Lam Nhận thấy biểu tình trên mặt ca ca, nói: “Ca ca, huynh lại cáu với muội ư? Từ nhỏ tới lớn, huynh thương muội nhất…vì sao lại lại phát bẳn lên với muội như thế, huynh không muốn chúc phúc cho họ ư? Huynh chả lẽ lại không hiểu được tình yêu của Liễu Dật đối với Cát Lợi Nhi? Chúng ta từ nhỏ đã xem câu chuyện đó diễn tiến, huynh sao lại tàn nhẫn như thế, muốn tranh đoạt tình yêu của Liễu Dật.”

Sắc mặt thư sinh thiếu niên lúc đó biến ra rất khó coi, nhưng y không phát hỏa lập tức mà dừng lại một chốc rồi nói: “Tiểu muội, không phải là ca ca cùng Liễu Dật tranh đoạt Cát Lợi Nhi, chỉ là chữ tình này thập phần kì diệu khiến cho ca ca dù tu vi có cao cũng không cách nào qua khỏi, đối diện với nàng, huynh như người lạc trong mê đồ tại hoang mạc, không tìm ra phương hướng, huynh lại hết lòng quyến luyến cảnh đẹp hoang mạc, không thể quay đầu, không tự thoát ra được…”

“Huynh yêu có quyền được yêu, tuy rằng chỉ là một kẻ thế thân nhưng huynh cam tâm tình nguyện, huynh sẽ không chịu để cho Liễu Dật đến bên mình đem Cát Lợi Nhi đi, nếu như y thực sự có bản lĩnh thì cứ…đến đi, Lam Ảnh ta sẽ đợi y, cho y biết rằng tình yêu của huynh dành cho Cát Lợi Nhi không ít hơn phân nào.”

Lam Nhận nhìn vào ánh mắt tự tin của Lam Ảnh khuyên: “Ca ca, tỉnh lại đi…”

Lam Ảnh nói: “Tiểu muội, muội không muốn ca ca vui vẻ, không muốn ca ca hạnh phúc ư? Ca ca suốt đời không biết cười nhưng khi sống cùng Cát Lợi Nhi thì đã biết đến tư vị của khóc, cười, chua xót, ngọt ngào, chả lẽ huynh vì hạnh phúc của mình mà tranh thủ lại là làm sai ư?”

Lam Nhận nhìn vào trong mắt Lam Ảnh, tự nhiên không biết phải nói gì, dù Liễu Dật một lòng yêu Cát Lợi Nhi, dù Cát Lợi Nhi chỉ coi Lam Ảnh là kẻ thế thân nhưng những điều đó đều không phải là trọng yếu, huynh ấy tình nguyện, nguyện ý là một kẻ thế thân, nguyện ý trả giá một cách toàn tâm toàn ý.

Lam Nhận đột nhiên buông ra một tràng cười: “Được rồi, muội không quản đến huynh nữa, nếu như Liễu Dật thực lòng yêu thương Cát Lợi Nhi nhất định sẽ có cách đoạt lại nàng ấy từ bên cạnh huynh, sau này đừng nói là tiểu muội không đề tỉnh huynh, trong lòng lại đau đớn..”

Lam Ảnh cũng đột nhiên cất lên tiếng cười: “Muội coi thường huynh quá, huynh sẽ không dễ dàng thất bại đâu, vì hạnh phúc của mình huynh nhất định phải tranh thủ tới cùng, nếu như huynh thua cuộc thì cũng không oán hận gì.”

Lam Nhận gật đầu: “Được, muội không quản đến nữa, chẳng qua lần này đến đây tìm huynh có chuyện, huynh nhất định phải đáp ứng muội.”

Lam Ảnh thấy ánh mắt giảo hoạt của tiểu muội liền hỏi: “Gì vậy, nha đầu điên khùng này lại có chuyện phiền phức gì nữa đây?”

Lam Nhận lắc đầu, đáp với vẻ thần bí: “Ca ca, huynh không nghĩ đến chuyện kiến công lập nghiệp, đem thế lực Minh giới của chúng ta phát triển đến chỗ này ư?”

Lam Ảnh thấy được vẻ thần bí của Lam Nhận, đáp: “Vì sao muội đột nhiên lại nói đến chuyện đó, Minh giới chúng ta chưa từng có dây mơ rễ má gì với tam giới nên huynh không nghĩ đến chuyện đó, bên cạnh huynh có Cát Lợi Nhi là đủ rồi, huynh không có tâm tình đi tranh đoạt thiên hạ.”

Biểu tình của Lam Nhận có phần phức tạp, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói ra miệng…Thấy dáng vẻ của tiểu muội như vậy, Lam Ảnh nói: “Nói đi nào xem là chuyện gì, từ nhỏ tới lớn là huynh trông nom muội nhưng vẫn không tài nào hiểu được tâm tư muội.”

Lam Nhận đáp: “Kì thật là…Tam giới có chuyện, lúc trước đã xuất hiện một diệt thế Ma thần, mọi người trong tam giới lục đạo tập hợp lại tìm cách phong ấn y, cuối cùng thì không thành công, nhưng hiện giờ chính, ma lưỡng đạo thuỷ hoả bất dung lúc nào cũng có thể khai chiến, Cửu U Ma Thần lại không có động tĩnh gì, không rõ đang ẩn tàng ở đâu, muội sợ rằng cuối cùng thì tam giới sẽ bị Cửu U Ma Thần thôn tính vì thế muốn mời ca ca xuất thủ.”

Lam Ảnh thấy được biểu tình phức tạp của tiểu muội: “Muội vì sao lại động lòng quan tâm đến chuyện này, Cửu U Ma Thần có diệt tam giới hay không thì liên quan gì đến chúng ta, chúng ta cứ trở về Minh giới, nước sông không phạm đến nước giếng là xong.”

Lam Nhận giậm chân, giận dỗi: “Ây da, ca ca, huynh lại nói thế à, huynh đáp ứng hay không, hai vị bằng hữu của muội còn đang đợi ý kiến của huynh.”

Lam Ảnh lúc này mới nghĩ đến chuyện Lam Nhận còn có hai người đi cùng, một nam một nữ, người nam tuổi tác cũng tương đương tiểu muội nhưng từ trong nhãn thần thấy được những dâu bể đã trải qua, có vẻ thành thục không thể nói thành lời, thanh kiếm màu vàng rực trong tay là vật bất phàm, xem ra tu vi tuyệt đối không thấp.

Lam Ảnh hướng mục quang sang thân mình Thiên Kiêu, hỏi vu vơ: “Nàng ta là ai?”

Lam Nhận nhìn theo ánh mắt Lam Ảnh, đáp: “Đấy là Thiên Kiêu, muội muội của Cát Lợi Nhi, là cái bóng do Bàn Cổ tạo trong mộng, một nàng muội muội đáng thương. Thế nào, rất giống Cát Lợi Nhi đó, hay huynh buông Cát Lợi Nhi ra rồi yêu nàng ta thì sao…”

Lam Ảnh cười lớn: “Đuợc rồi, nha đầu khùng, tình yêu của muội giản đơn quá, Cát Lợi Nhi thì huynh vĩnh viễn không buông đâu, không phải lúc trước muội bào là đã gặp được một nam tử sao, anh ta chắc là người muội yêu thương?”

Lam Nhận biết Lam Ảnh ám chỉ Lý Lăng, nói: “Ca ca, huynh nói gì vậy?” Tuy nàng không thừa nhận điều gì nhưng nhìn vào biểu tình phức tạp trên mặt là rõ ngay.

Lam Ảnh nói: “Thôi thôi, tất nhiên là các người không có quan hệ gì, huynh cũng không nhàn rỗi để quản những chuyện như thế, chúng ta đi…” Nói đoạn quay người toan cất bước.

Lam Nhận tức thì chùng giọng xuống: “Ca ca, muội chân thành nói với huynh sao huynh lại đem muội ra làm trò cười.”

Nụ cười của Lam Ảnh đột nhiên biến thành thần bí: “Huynh cũng nói thật mà, huynh nhớ là trong nhà chúng ta có một cô tiểu muội vừa thô lỗ vừa ngang bướng sao giờ lại biến thành một vị nữ hiệp quan tâm đến thiên hạ đại sự nhỉ.”

Lam Nhận giậm chân thốt: “Ca ca, huynh làm sao mới chịu đáp ứng đây, trước mặt người khác muội đã trót bốc huynh lên tận trời rồi.”

Lam Ảnh cười: “Thì nói là muội thích người đó.” Lam Ảnh muốn chỉ Lý Lăng, bởi vì y quá hiểu người muội muội này, cũng giống như y, trước giờ không thích lo chuyện bao đồng.

Lam Nhận nhìn vào mắt Lam Ảnh, đột nhiên chau mày: “Được rồi, được rồi, muội nói mà, có chút chút thôi.”

Lam Ảnh làm ra vẻ khoa trương, nói: “Một chút chút? Chút chút của muội là bao nhiêu? Chắc chút chút này của muội là đem ca ca ra bán đứng rồi?”

Lam Nhận nói nhanh: “Ca ca, muội nói hết rồi, huynh phải giúp muội chuyện này đừng để người tiểu muội này phải mất mặt chứ.”

Lam Ảnh cười gian trá, gật đầu nói: “Trợ giúp gì mà lại bảo ca ca đi thử Lý Lăng, huynh nhớ là trong câu chuyện đó Liễu Dật đã gặp qua Lý Lăng một lần, hôm này huynh đành làm người tốt đến cùng vậy, giúp tiểu muội thử thách tình lang…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.