Ma Kiếm Lục

Chương 268: Chương 268: Khôi Lỗi chi ấn, tuyển trạch tập quán liễu đích ái






Lúc đó giọng nói của Liễu Dật tuy lạnh lùng nhưng mang lại cho cả hai một tia hi vọng, người đầu tiêp đáp lời là Lam Nhận, ngữ khí tỏ ra nghi ngờ: “Cả hai chúng ta đều được sống? Ngươi muốn thế nào?” Mọi thứ không thể tự nhiên từ trên tời rơi xuống, nghe Liễu Dật nói, nàng tuy cao hứng nhưng biết sự tình không hề đơn giản.

Thân ảnh đen ngòm của Liễu Dật đột nhiên khẽ động, trong làn khí lưu, bóng đen giống như khí thể hư vô, chầm chậm di động, rồi giọng nói lại vang lên: “Cô giết Thiên Kiêu, vốn ta phải giết cô, bất quá… Thiên Kiêu có biết chắc cũng không hi vọng ta dùng thủ đoạn tương tự trả đũa cô nên cô mới còn sống, ta cho hai người một cơ hội sống sót mong hai người biết trân trọng.” Tô Thiếu lên tiếng: “Ngươi nói đi, chúng ta phải làm gì?” Thân ảnh Liễu Dật lại di động, chầm chậm đến trước mặt Lam Nhận, đó không phải là chân thân mà chỉ là bóng hình do khí lưu tổ thành, đôi mắt đỏ lòm như máu chăm chú nhìn nàng, nói tiếp: “Rất đơn giản, từ giờ phút này trở đi hãy quên hết mọi việc trước kia mà làm việc cho ta.” Vốn chàng chỉ định thu phục Tô Thiếu nhưng Lam Nhận cũng không chịu đi nên đành đánh liều một phen.

Tô Thiếu không có phản ứng gì quá đáng, từ xưa gã không có lập trường vững chãi, làm việc gì cũng theo ý thức, trong cuộc chiến này, gã đứng về phe nào cũng được. Liễu Dật dứt lời, ánh mắt gã liền nhìn sang Lam Nhận, đợi nàng trả lời.

Lam Nhận nhìn vào mắt Tô Thiếu, tựa hồ hiểu được ý gã, nhưng nếu theo lời Liễu Dật, từ giờ chàng sẽ là chủ nhân của cả hai, sau này có thể sẽ phải quyết đấu sinh tử với ca ca, không thể được. Còn nếu không nghe lời, hai người nhiều khả năng sẽ chết tại đây…

Thân ảnh hư vô của Liễu Dật lại di động, cánh tay đen ngòm giơ lên, ngón tay chỉ ra, hai đạo pháp ấn đan chéo nhau trước mặt, cất giọng: “Cô có quyền lựa chọn, hoặc sống hoặc chết, đừng vọng tưởng lừa dối ta, trong tay ta là Khôi Lỗi ấn, nếu các ngươi muốn sống, từ nay nhất định phải phục tùng tuyệt đối, đương nhiên….ta cho hai người thời gian quyết định.” Liễu Dật bây giờ đã khác trước, hắc ám chi tâm mang lại cho chàng sức mạnh không tể tưởng tượng nổi, thân phận Chân ma khiến chàng xem nhẹ mọi thứ. Lam Nhận không đáp, nếu đồng ý, hai người sẽ sống nhưng gần như không còn tự do.

Nếu không đồng ý, ai sống ai chết khó lòng biết trước. Nàng đang cân nhắc thì giọng nói lạnh lẽo của Liễu Dật lại cất lên: “Cô cho rằng giúp ca ca như vậy là yêu thương hắn sao? Cô có biết mình vô tri lắm không, trong mắt hắn cô có khác gì một công cụ, nhìn ra chưa? Hiện giờ cô sắp chết, nhưng….ca ca ruột của cô thì sao? Hắn làm gì? Chạy rồi!” Lời lẽ không gấp mà đượm vẻ chế giễu.

“Ta cho cô cơ hội không cầu mong hai người giúp đỡ gì ta, hiện giờ sức mạnh của Chân ma đã quay về bản thân, việc ta phải làm rất đơn giản: thu phục thần long, để người ta yêu quay lại Thiên giới, rồi thanh toán với Bàn Cổ, còn các ngươi, ta chỉ muốn cho các ngươi một cơ hội bắt đầu lại, mọi thứ đã qua hãy kết thúc, các ngươi chọn đi.” Nói đến mấy câu sau, lời lẽ của chàng phảng phất bi ai, hình như nghĩ đến một chuyện, đúng vậy…mọi thứ đều kết thúc, tình ái ba kiếp rốt cuộc cũng có kết quả. Chỉ là trước khi có kết quả, chàng không muốn nhìn thấy những người hữu tình phải phân li.

Thời gian ngừng lại, trong bóng đêm câm lặng, ánh mắt xinh đẹp của Lam Nhận chầm chậm hướng sang Tô Thiếu, không hiểu trôi qua bao lâu, tựa hồ nàng không chịu nổi áp lực của bóng đêm, lắc đầu dứt khoát, gào lớn: “Không được, ta quyết không thương tổn đến ca ca.” Lời vừa buông ra, Tô Thiếu tiếp ngay: “Được, cô đã quyết định rồi, vậy may rời đi, tôi nguyện ý chết ở đây.” Gã không nói nhiều, y chỉ biết chờ đợi Lam Nhận đưa ra đáp án, nhưng nói ra câu sau chót, giọng gã trở nên run rẩy.

Lam Nhận tịnh không có ý đi khỏi, vẫn lắc đầu: “Cũng không thể đi được, không thể để ngươi chết ở đây.” Không hiểu sao nàng lại nói thế, nhưng vọng vào tai Tô Thiếu, gã cảm giác mình chết cũng có ý nghĩa.

Liễu Dật gằn giọng: “Cô phải chọn, lựa chọn cho mình, yêu thuong ca ca hay người bên cạnh.” Lam Nhận ngẩn ngơ, một lúc lâu sau nàng cũng minh bạch, ca ca đã mang lại cho nàng chỗ để ỷ lại, để tín nhiệm nhưng giờ đây hắn lại bỏ đi nhẹ tênh, ở lại cạnh nàng là bóng hình vừa quen vừa lạ, phải làm thế nào đây? Ngừng lại một lúc, ánh mắt nàng có phần mênh mang, thuận miệng hỏi: “Ta có thể tin được ngươi không?” Câu hỏi yếu ớt, bơ vơ, hướng vào Tô Thiếu.

Tô Thiếu ngẩn người, nhìn thẳng vào đôi mắt mĩ lệ của nàng, không biết nên nói thế nào, tựa hồ gã không hiểu ý nàng muốn nói, đúng lúc đó, Liễu Dật đáp thay: “Sao cô lại hỏi một câu ấu trĩ như vậy, để ta bày cho cô một cách đơn giản nhất, nếu một cây kiếm chém vào cô thì theo cô ca ca cô hay Tô Thiếu sẽ cứu?” Lam Nhận hình như nhớ đến chuyện gì đó, bất giác nhìn Tô Thiếu, Liễu Dật lại nói: “Cô vốn tin tưởng gã.” Giọng nói rất nhỏ, như thể có thâm ý khác, cùng lúc giọng Tô Thiếu vang lên gấp gáp: “Cẩn thận.” Một đạo nhân ảnh nhanh chóng lướt đến trước mặt chàng. Sự tình xảy ra quá đột nhiên, chỉ trong nháy mắt, Lam Nhận hoàn toàn không có phản ứng, huyế dịch đỏm thắm men theo thanh trường kiếm đen ngòm chảy xuống, tay Liễu Dật vẫn nắm chặt chuôi kiếm.

Nguyên khi chàng nói xong liền nhanh chóng đâm cây kiếm vào Lam Nhận, tốc độ quá nhanh nên nàng ta không phát giác, với tu vi vủa Tô Thiếu làm gì có chuyện không chú ý thấy, không kịp nghĩ gì, gã lao tới với tốc độ nhanh nhất, chặn cây kiếm lại.

Lam Nhận hoàn toàn ngây ra, Tô Thiếu đau đến không nói nổi thành lời, giọng Liễu Dật lại vang lên: “Bên bờ tử vong, con người hiểu được rất nhiều việc, kì thật, chỉ là thói quen… cô đã quen có Tô Thiếu ở bên mình, thói quen đó đã chèn ép tình cảm trong lòng.” Hồi lâu sau Lam Nhận vẫn không nói gì, giọng Liễu Dật một lần nữa vang khắp không gian: “Ta đã cho cố kết quả tốt nhất rồi, kẻ đứng trước mặt cô sẵn sàng chết vì cô, cô tự hỏi mình xem có tín nhiệm gã không?” Lời lẽ đơn giản, từng câu từng chữ như cửu thiên huyền lôi đánh vào lòng Lam Nhận.

Rốt cuộc, thanh âm bi thương của Lam Nhận cũng vang lên: “Không.” Nàng nhanh nhẹn đến cạnh Liễu Dật, nói với vẻ gấp gáp: “Được, ta đồng ý, chỉ cần hắn không chết, chuyện gì ta cũng đồng ý.” Liễu Dật thong thả lỏng tay, rút cây kiếm cắm trên ngực Tô Thiếu, vung cả hai tay, khí lưu nhanh chóng kết thành hai đạo Khôi Lỗi ấn, đoạn hỏi ngược: “Cô nguyện ý quên hết mọi chuyện trước kia, vĩnh viễn là hình bóng của ma, phục tùng ma?” Khôi Lỗi ấn trong tay chàng nhanh chóng đan cài, trải rộng ra.

Lam Nhận vừa đỡ Tô Thiếu dậy vừa nghe chàng nói, nàng không hề suy nghĩ, đáp: “Tôi nguyện ý.” Dứt lời, hai đọa Khôi Lỗi ấn đen nhánh xạ thẳng vào mi tâm hai người, giao nhau rồi nhanh chóng di động, sau cùng kết ấn trên tay phải nàng và tay trái Tô Thiếu.

Loáng sau, thân ảnh Liễu Dật lên tiếng: “Quên đi những chuyện trước kia, ấn kí này sẽ không động chạm gì đến hai người, hi vọng hai người hiểu rõ.”

Chàng phất tay phải, nháy mắt sau, cả không gian tối tăm bắt đầu biến hình, khí lưu chầm chậm phân tán rồi biến mất, than ảnh chàng cũng từ trong bóng đêm bước ra. Thinh không lại ngập màu lam, dương quang chiếu rọi mặt đất, thanh trường kiếm cắm trên ngực Tô Thiếu cũng biến mất, vết thương cũng tan biến như chưa hề xuất hiện. Màn đêm tan biến, Tô Thiếu và Lam Nhận đưa mắt nhìn nhau, hình như định lên tiếng.

Liễu Dật nhanh chóng đến bên Minh Vương, nhìn Vũ Trầm Tinh nằm trong lòng ông ta, lo lắng hỏi: “Nàng sao rồi?” Lúc này chàng không thấy ghét tiểu nha đầu này, trải qua bao nhiêu chuyện, nàng đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng chàng.

Minh Vương ôm chặt nàng, chỉ thấy sắc mặt nàng trắng nhợt, không có một tia sinh khí, cặp mắt xinh đẹp khép lại, chắc rằng đang đau đớn nhưng khóe môi cong cong lại lộ rõ niềm hạnh phúc. Ông ta lắc đầu: “Con gái ta không chết, ngươi quay lại đi, sẽ có ngày nó đến tìm ngươi.” Liễu Dật không hiểu, hỏi: “Để ta giúp.” Minh Vương lắc đầu, ngừng một lát rồi nói: “Ngươi không giúp được đâu.” Đoạn chậm rãi đứng dậy, không nói thêm câu nào, quay mình lướt về xa thẳm. Liễu Dật định ngăn cản nhưng Minh Vương là phụ thân Vũ Trầm Tinh nên nhanh chóng gạt đi, nhìn theo thân hình cao lớn của ông ta biến mất, chàng đành lắc lắc đầu.

Nhìn về phương xa, chàng suy nghĩ rất lung, mọi việc xảy ra quá đột nhiên, tựa hồ đang thúc đẩy điều gì đó. Rốt cuộc chàng không còn phải cố kị quá nhiều nữa, phải đến lúc kết thúc tất cả rồi, chàng phải lên Thần giới, tìm nước mắt của Bàn Cổ và thần long đã biến mất. Chàng quay lại nói với Tô Thiếu cùng Lam Nhận: “Các ngươi theo ta về Vô Lệ thành.” Lam Nhận không nói gì nhưng Tô Thiếu đã lên tiếng: “Vâng, thưa chủ nhân.” Lúc này ảo giới đã bị phá, ánh sáng chan hòa, Liễu Dật triệu hoán thần long đoạn ba người cùng cưỡi rồng quay về Vô Lệ thành. Thoáng sau, chàng đã về đến đại sảnh trong thành, ngồi xuống ghế, Tô Thiếu và Lam Nhận đứng sau lưng, giải thích một hồi mọi người mới hiểu vì sao hai người kia đến đây.

Đại sảnh yên tĩnh cực độ, không biết trôi qua bao lâu, Liễu Dật lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng: “Tại hạ phải đi Thần giới một chuyến. Lâu quá rồi, cũng phải gặp lão bằng hữu thôi.” Tuy chàng nói rất đơn giản nhưng bọn Thất Nguyệt đều biết lão bằng hữu đó là ai.

Không đợi mọi người lên tiếng, chàng lại hướng ánh mắt sang Thất Nguyệt, nói: “Chuyến đi Thần giới này, muội không cần theo, ta sẽ hoàn thành mọi chuyện nhanh thôi rồi quay về Nhân gian.” Thất Nguyệt hiểu chàng đi tìm nước mắt nhưng không hiểu rằng ở Nhân gian giới vẫn còn một giọt nước mắt chàng cần, nếu ra câu hỏi khiến nàng canh cánh: “Tu vi hiện tại của huynh đi Thần giới có nguy hiểm không? Thần long còn chưa thu phục xong mà.” Liễu Dật lắc đầu: “Có lẽ nguy hiểm, bất quá ta phải đi, phải gặp Bàn Cổ, bằng không làm sao lấy được nước mắt của ông ta?” Trong lòng suy nghĩ không phải như vậy, tự nhiên là chàng biết đi Thần giới sẽ gặp nguy hiểm, cũng định về Nhân gian giới trước, thu phục thần long rồi đi tìm nước mắt trên Thần giới sẽ an toàn hơn, nhưng phạm vi Nhân gian quá rộng, lên Thần giới tìm còn đơn giản hơn nhiều, đằng nào cũng phải lấy bằng được nước mắt của Bàn Cổ. Chàng đã tính toán sẵn rồi, không cứu được Thiên nữ, không quyết chiến với Bàn Cổ.

Thất Nguyệt biết chàng đã quyết định tất không thể thay đổi được, đinh nói ra điều gì đó nhưng không thành lời, mặt lộ rõ vẻ lo lắng, Liễu Dật nhìn người con thâm tình này, bất giác bật cười: “Không cần lo lắng, không cứu được Thiên nữ về Thần giới ta quyết không đấu với Bàn Cổ, với tu vi của ta hiện giờ, chạy thoát không thành vấn đề.” Bầu không khí trong đại sảnh giãn hẳn ra, Diệp La Bách Hoa cũng cười: “Đúng, đánh không lại thì bỏ chạy, người Thần giới không lẽ sẽ quay về Nhân gian.” Liễu Dật bất giác gật đầu cười: “Tại hạ nhất đinh phải quay lại Nhân gian giới, nếu Thất Nguyệt thích, cứ ở lại đây cũng tốt.” Thất Nguyệt dường như nhớ ra, cãi lại: “Muội không ở lại đây được, muội phải về Vĩnh Hằng chi thành, lâu quá rồi, không biết Lang đại ca có khỏe không, thật lòng muội muốn gặp lại đại ca.” Tuy ngoài miệng nàng nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ khác.

Diệp La Bách Hoa lấy làm kì quái: “Vĩnh Hằng chi thành ở Nhân gian sao? Có đẹp không?” Thất Nguyệt gật đầu: “Đó là nhà của chúng tôi, ở trên đỉnh Thiên Sơn, có rất nhiều người, mỗi ngày đều thấy hoa tuyết, thật sự rất đẹp, trong thành không lạnh chút nào, còn có cả hoa nở.” Lưu lãng bên ngoài quá lâu khiến nàng coi ngôi thành là nhà, ít ra ở đó còn có người mà nàng yêu thương.

Diệp La Bách Hoa háo hức: “Vậy sao? Muội thật lòng hi vọng được đi đến đó.” Thất Nguyệt tá đồng: “Được rồi, nếu công chúa thích thì ở lại luôn, Minh giới thê lương quá.” Hai người một xướng một họa, trò chuyện tương đắc, Liễu Dật nhìn hai người, lấy ra khối đá ở Thiên Nhai Hải Giác, đưa cho Thất Nguyệt: “Khối đá này thông đến Minh giới, ta đưa cho muội, nếu nhớ Lang Vương thì quay về, thuận tiện…thỉ thay ta hỏi thăm một tiếng.” Nói đến Lang Vương, lòng chàng vô vàn cảm khái, tương ngộ từ thủa niên thiếu, mười năm sau gặp lại rồi xa cách cho đến hôm nay.

Thất Nguyệt nhận lấy khối đá, đột nhiên nhớ ra, ngẩng đầu nhìn chàng: “Đi Thần giới huynh phải cẩn thận.” Một câu ngắn ngủi thôi, chỉ có mấy từ nhưng lộ rõ tấm lòng nàng, Diệp La Bách Hoa cũng tỏ ra lo lắng.

Đúng lúc đó, Tô Thiếu lên tiếng: “Tôi cùng chủ nhân Thần giới chắc không nguy hiểm gì đâu.” Liễu Dật quay lại nhìn gã, lại nhìn vẻ mặt lo lắng của Lam Nhận, bật cười: “Đông người càng phiền hà hơn, ngươi theo Lam Nhận đi, ta đi được rồi, các ngươi theo Thất Nguyệt về Vĩnh Hằng chi thành.” Chàng nói rất thật lòng, chàng không muốn nhiều người xen vào ân oán giữa bản thân với Bàn Cổ, càng không muốn Lam Nhận lo lắng cho Tô Thiếu, có lẽ càng trải nghiệm nhiều chàng càng hiểu được người khác.

Lam Nhận không nói gì nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ cảm kích, từ ngày hôm nay, nàng rốt cuộc cũng nắm chắc được tương lai, dù đó không phải là người xưa nay vẫn ỷ lại. Trong đáy lòng, nàng có nhiều cảm xúc, cảm ơn Liễu Dật đã cho nàng cơ hội.

Diệp La Bách Hoa liếc nhìn Thất Nguyệt đoạn nói với chàng: “Huynh phải cẩn thận, muội và Thất Nguyệt tỷ tỷ đợi tin tức tốt lành của huynh ở Vĩnh Hằng chi thành.” Chàng thong thả đứng dậy, đáp: “Hai người không cần lo lắng, ta sẽ biết phải làm gì.” Đoạn chậm rãi đi ra ngoài đại sảnh, chàng không muốn bàn luận tiếp nữa bởi nếu thế có lẽ càng tăng thêm thương cảm, sầu lo, cứ thế này kết thúc một ngày cũng được rồi.

Phù vân chầm chậm lướt qua chân trời, dương quang ngả về tây, một ngày rồi cũng qua, tuy chưa tề tụ đủ Bát Hoang thần long nhưng có được hắc ám chi tâm, chàng có lên Thần giới, ít ra cũng phải lấy được nước mắt của Bàn Cổ cùng thu phục thần long trong truyền thuyết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.