Ma Kiếm Lục

Chương 222: Chương 222: Long thú ác chiến, nhân vô lực Bi Mộng Kiếm thất






Cùng lúc, những mảnh băng trắng ngần ngưng tụ nhanh hơn, quang mang tứ tán, cây cối quanh đó bị đông kết ngay giữa trời nắng, một đôi mắt đỏ bầm như máu thoạt ẩn thoạt hiện, thấy băng long sắp sửa xuất hiện, Liễu Dật cảm thấy trong lòng hồi hộp, vừa đề phòng sức mạnh của băng long vừa hi vọng thu phục được nó để sử dụng.

Băng mảnh ngưng tụ lại, hàn khí càng lúc càng đậm, cách chàng ba xích có thể thấy rõ ràng cảnh hàn khí lập lờ như khói trắng phân tranh với nhiệt khí đỏ rực như lửa, giống như một bức tranh đầy màu sắc, chàng hiểu nếu để bạch sắc khí tức xâm tập qua, bản thân tuy không đến nỗi bị đông thành băng khối, song động tác sẽ chậm đi nhiều nên không nghĩ ngợi vẩn vơ nữa, trực tiếp triệu hoán hỏa long tạo thành hộ thân cương khí.

Bạch quang khuếch tán mãnh liệt, một tràng long khiếu vang lên, mây xám cuồn cuộn trên không trung, từ xa vọng lại tiếng rồng kêu vang khiến chim thú chạy tứ tán, làn sóng ánh sáng trên mặt hồ gợn lên, một con băng long màu trắng uốn lượn trên tầng không, uy vũ vô cùng, thân thể băng long cuốn tròn trôi nổi giữa không trung, quanh mình có một tầng khí thể trắng toát, những mảnh băng trắng toát liên tục đông lại rồi rơi xuống mặt hồ.

Đôi mắt đỏ lòm như máu của băng long chăm chú nhìn con người bé tí kia, Liễu Dật cũng chuyên chú nhìn nó, đồng thời nắm chặt thanh kiếm, đã lãnh giáo một lần, chàng hiểu được sự lợi hại của băng long nên chuẩn bị sẵn sàng xuất thủ, bây giờ lại có Thiết Thạch trợ lực chắc không đến nỗi cuống cuồng bỏ chạy như hôm qua.

Dường như băng long rất ghét kẻ khác đến quấy nhiễu, giờ thấy Liễu Dật lại xuất hiện còn nhịn thế nào được, ngoác chiếc mồm trắng toát ra, một tầng bạch vụ giống như thật chất trực tiếp xạ vào Liễu Dật.

Liễu Dật không dám sơ hốt, lần trước bị thiệt thòi bởi băng long, lần này quay lại tự nhiên biết là lợi hại, vụ khí trắng xóa dường như hữu hình hữu chất song dù thế nào cũng chỉ là một tầng vụ khí, nếu mới đến lần đầu, chàng nhất định sẽ bất chấp tất cả mà sử dụng mũi Bi Mộng Kiếm sắc nhọn cùng chân nguyên mãnh liệt chém nát vụ khí trắng xóa, bất quá ...giờ thì chàng không bao giờ có ý nghĩ ấy nữa.

Năng lực đặc thù của băng long khiến người ta khó mà tưởng tượng, nếu chàng chém vụ khí, dù có hiệu quả thì bản thân cũng bị hàn khí đông thành băng khối, giờ chàng không hề có ý lấy ngạnh tiếp ngạnh, đem tầng thứ mười hai Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp thôi động Ẩn Toàn Cửu Ảnh, sử dụng chữ Phù phối hợp với chữ Tật, thân hình khẽ động, nhảy vọt lên kéo theo chín đạo tàn ảnh, đạp vụ khí bay lên một tàng cây cổ thụ cao chừng ba trượng.

Chàng không đành lòng bỏ qua bất kì cơ hội nào, thân hình quay ngoắt lại, hữu thủ xòe ra, “choang”, trường kiếm đen nhánh rời khỏi vỏ, cùng với năng lực đặc thù của hỏa long, kiếm mang màu tím sẫm mang theo sí nhiệt khí tức xạ vào đầu băng long.

Tuy sức mạnh đặc thù của băng long mãnh liệt nhưng Liễu Dật chưa từng cho rằng tốc độ của nó là nhanh, có thể tránh né được, bây giờ thân hình lại được một kiếm này trợ lực búng lên cao, mang theo hỏa long chi lực, sức mạnh không đủ gây thương tích cho băng long song tốc độ thì nó không làm sao tránh được, “soảng”, kiếm quang như thể chém vào đá, phát ra âm thanh trong trẻo, một miếng băng nhỏ từ trên đầu băng long rơi xuống mặt hồ.

Liễu Dật hơi quỳ xuống, ẩn thân trên cây cổ thụ cao lớn chờ đợi biểu hiện của băng long, một kiếm đó không tạo thành công kích đáng kể đối với băng long mà chỉ khiến nó tức giận dị thường, không ngừng rít lên phẫn nộ, vang vọng trong khu rừng già nguyên thủy.

Thân thể to lớn của băng long lại xoay chuyển, chiếc đuôi trắng toát hình lăng giác giống như tinh vân thạch từ trên không trung rơi xuống, quét về mảnh đất Liễu Dật đang ẩn mình, nháy nhắt, những nơi long vĩ đi qua đều ngưng kết thành băng phiến và quật gãy vô số cây cổ thụ, cả cây mà Liễu Dật ẩn thân cũng bị gãy ngang, đổ rầm xuống. Chàng lại đề khởi chữ Phù trong Ẩn Toàn Cửu Ảnh hạ xuống một bên, thân hình xoay chuyển, lăng không xuất kiếm, “choang”, trong sát na trường kiếm tra vào bao, kiếm mang màu tím sẫm lại kích trúng vị trí lúc trước trên đầu băng long. Hạ thân xuống một mảnh băng, chàng hiểu rằng không nên ngạnh tiếp với loại quái vật mạnh mẽ cỡ này, chỉ nên chớp cơ hội, tung ra một kích trí mệnh.

Lại bị công kích một lần nữa, băng long dường như vô cùng phẫn nộ, hai ngọn băng trảo đồng thời vung lên, sáu đạo bạch sắc băng phiến xạ vào Liễu Dật theo góc độ, phương hướng khác nhau, đã lĩnh giáo qua lợi hại của băng phiến, chàng không dám lơ đễnh, vận tầng mười hai tâm pháp, đề khởi chữ Tật và chữ Phù, tận lực tránh né, băng phiến vừa rơi xuống đất liền đông cứng mọi vật thể trong phạm vi một trượng, vì thế càng lúc chàng càng nhảy ra xa.

Tàn ảnh bay nhảy loạn xạ, tránh khỏi sáu đạo băng phiến, băng long tịnh không ngừng lại, hai ngọn trảo liên tục vũ động, những mảnh băng trắng xóa từ trên không trung rơi xuống như hoa tuyết, tuy không đến nỗi dày đặc, Liễu Dật cũng lâm vào cảnh nguy hiểm trùng trùng, tạm thời không có khả năng phản kích. Với Bi Tứ Thức chàng có thể liều một phen, nhưng bây giờ chàng không tài nào sử dụng được, đành tập trung tinh thần tránh né, đợi lúc nào băng long nghỉ lấy hơi sẽ tìm cách phản kích.

Mộng tưởng và hiện thực luôn trái ngược, bất kể chàng tính toán kiểu gì, băng long cũng không hành động như chàng muốn, nó không hề có ý định ngừng nghỉ, hai ngọn trảo liên tục vũ động, bạch sắc băng phiến như tuyết rơi, không ngừng ập vào chàng.

Chàng vừa tránh né vừa suy tính xem làm thế nào mới hợp lí, đột nhiên “bịch”, thân thể trượt đi, ngã ngửa xuống đất, nguyên lai lúc đó mặt đất hoàn toàn bị những phiến băng đông kết, lúc đầu chàng còn miễn cưỡng di chuyển trong vùng trung gian, nhưng băng phiến phóng ra càng lúc càng nhanh và nhiều, chàng không thể lường được chuyện bất ổn dưới chân nên ngã nhào trên mặt băng.

Băng long lí nào lại bỏ qua, kêu vang một tràng, lại có sáu đạo băng phiến xạ tới, tốc độ không nhanh được như thanh kiếm của chàng nhưng đối với người đang ngã ngửa trên mặt băng lại là trí mệnh. Chàng không kịp nghĩ ngợi gì, hữu thủ tuốt trường kiếm ta, lật lại, cắm trường kiếm vào mặt băng rồi nhanh nhẹn đề khởi chân nguyên, mượn lực búng mạnh thân mình lên không trung.

Xoay chuyển trên không, tránh khỏi sáu đạo băng phiến, rồi hạ xuống đất, chàng hơi gấp rút, chăm chăm nhìn băng long, tự lẩm nhẩm: “Thiết Thạch chạy đi đâu rồi, sao đến giờ còn chưa xuất hiện?”. Dứt lời bỗng bên tai vang lên tiếng nhóp nhép nho nhỏ, chàng ngẩng đầu lên nhìn, trên một cây đại thụ cạnh đó cao chừng ba trượng có một hắc sắc hầu tử, hai tai vểnh lên, hai bên đầu có sừng nhô lên, nó đang cầm một quả dại màu đỏ khá to, phồng mồm nhai tóp tép.

Liễu Dật vội kêu lên: “Xuống giúp ta mau lên.”

Nguyên lai, hầu tử nọ chính là Thiết Thạch, nó nhìn chàng rồi đáp: “Được, ta ăn no đã không thì không có khí lực.”

Liễu Dật nghe vậy, thiếu điều ngã lăn ra vì tức: “Đợi ngươi ăn xong chắc ta cũng đi đứt.” Chàng dứt lời, một tràng long khiếu vang lên, bạch sắc băng long li khai tầng không trên mặt hồ, trực tiếp bổ vào chàng…Sát na đó, mặt hồ đông kết lại, nơi nào băng long đi qua đều biến thành mặt băng màu lam nhạt, được ánh dương quang phản xạ trở nên thuần khiết, mĩ lệ như thủy tinh.

Liễu Dật làm gì có thời gian hân thưởng dải băng đẹp đẽ đó, chàng hiểu rằng nếu không tránh được băng long tất mình sẽ biến thành một khối băng tròn thuần khiết, mĩ lệ.

Chàng đề khởi chân nguyên toan tránh đi thì một tiếng rống vang lên, “ầm ầm”, cả khu rừng chấn động như sấm nổ giữa trời quang, hai ngọn núi từ trên trờ rơi xuống, ngăn đôi băng long và chàng, đó không phải là núi thật sự mà là quái vật lông đen to lớn do Thiết Thạch biến thân.

Thân thể băng long vốn đã to lớn phi thường, hơn cả Ngân Lân tuyến xà, song không thể so với Thiết Thạch được, nhìn thấy một cự thú đột nhiên xuất hiện, nó lập tức dừng lại. Liễu Dật một mặt ngưng tụ chân nguyên, một mặt nói với Thiết Thạch: “Ngươi rốt cuộc cũng ăn xong, sẵn sàng vào việc đi.”

Thanh Thành rống to, trả lời: “Còn chưa ăn đủ, bất quá ta mà ăn nữa thì ngươi xong rồi.”

Chàng và Thiết Thạch mới trao đổi vài câu, băng long lại kêu lên vang dội, hiển nhiên nó rất không ưa kẻ đột nhiên xuất hiện kia, đôi mắt đỏ ngầu tối sầm, vụ khí trắng xóa quanh mình từ từ đặc lại như thật chất, trong đám khí thể, những mảnh băng trắng tinh liên tục ngưng kết rồi rơi xuống mặt đất.

Thiết Thạch không thèm để ý xem băng long có cao hứng vì nó xuất hiện hay không, ngọn trảo to lớn nắm lấy đuôi băng long quăng vào trong băng hồ, đại lực khiến băng long không có cách nào khống chế thân hình, đập mạnh vào mặt băng mới dừng lại được. Dường như băng long không ngờ cự thú kia lại phát động công kích với mình nên càng phẫn nộ, há mồm phun ra một ngụm vụ khí trắng xóa xạ thẳng vào Thiết Thạch.

Thiết Thạch không phải không e dè hàn khí, sau khi thân thể biến thành khổng lồ, năng lực đề kháng cũng cao lên nên khí thể của băng long không thể gây thương tích cho nó, nhưng hàn khí do băng long phát ra trong lúc giận dữ không phải là thứ nó chống chịu được. Thiết Thạch không thuộc loại ngu xuẩn, thấy băng long chĩa mũi dùi vào mình, đời nào đứng đó đợi bị đánh, bàn chân to lớn dụng lực nhảy lên không trung.

Chẳng qua thân thể Thiết Thạch thật quá to lớn, tuy tốc độ nhảy lên cực nhanh, vẫn bị khí thể trắng toát nhiễm vào gót chân, chỉ phớt qua nhưng cũng đủ nguy hiểm. Khí thể trắng ngần từ chân lan rộng ra, chớp mắt khí thể đã vây kín toàn thân Thiết Thạch, bạch quang lóe lên, Thiết Thạch lập tức biến thành một ngọn núi băng to lớn.

Ác mộng còn chưa kết thúc, Thiết Thạch đang ở trên không trung, giờ bị đông thành băng nên cả thân thể mất đi lực đạo ập xuống. Liễu Dật biết rằng nếu Thiết Thạch cứ thế mà rơi xuống khẳng định sẽ nát vụn thành vô số phiến băng.

Liễu Dật không dám do dự, ngưng tụ chân nguyên rồi quán thâu lên khắp các bộ vị, đôi găng tay đen vươn ra, lật lại rồi nắm lấy kiếm, “soảng”, trường kiếm mang theo tứ sắc quang mang rời vỏ, ngưng tụ sức mạnh, tốc độ của hoang long cùng năng lực của hỏa diễm và nhược thủy hóa thành một đạo bán nguyệt quang mang cầu vồng, chém vào Thiết Thạch.

“Soạt”, sát na thân thể Thiết Thạch còn cách mặt đất khoảng một trượng, lớp băng khối bao phủ bên ngoài đã bị Liễu Dật xuất ra kiếm quang phá vụn, rồi “bịch” một tiếng, thân thể to lớn của Thiết Thạch giáng xuống đất khiến những phiến băng bị chấn bay đi tứ phía. Liễu Dật thấy vậy, cất được khối đá đè nặng trong lòng, nếu vừa rồi chàng chỉ xuất kiếm chậm nửa phân, chắc chắn giờ này Thiết Thạch đã biến thành những khối băng vụn tứ tung rồi.

Tuy bị đập xuống đất nhưng thân thể Thiết Thạch không bị thương tổn gì, ngược lại nó phẫn nộ dị thường, nó biết vừa nãy Liễu Dật không xuất kiếm phá đi lớp băng bao quanh mình, e là mình đã bị nát bét.

Dã tính nguyên thủy của thú khiến Thiết Thạch trở nên cuồng bạo, hai mắt đỏ ngầu như máu, phảng phất như muốn xé xác con rồng kia, thân thể to lớn lại đứng dậy, mọi móng vuốt trên thân thể đều giương hết lên, dưới ánh dương quang tỏ ra sắc bén dị thường. Nó ngửng mặt lên trời rống lên cuồng bạo, song cước dụng lực nhảy tung lên, lao về phía mặt hồ đông kết thành băng.

“Bốp”, mặt băng bị đại lực từ chân Thiết Thạch đào thành một cái hố lớn, bạch sắc băng phiến tứ tán, thân thể băng long lắc lư, hữu quyền của Thiết Thạch tống ra, quyền đầu lớn như một ngọn núi, lực đạo càng không thể tưởng tượng được, “ầm ầm”, đầu rồng bị một quyền của Thiết Thạch đánh trúng, cả thân thể như một mũi tên rời khỏi dây cung, bắn vụt về phía sau.

Thấy rõ ràng tình huống, Liễu Dật đời nào bỏ qua cơ hội thế này, vận tầng thứ mười hai Lan Nhĩ Phi Na Thanh dùng chữ Tật trong Ẩn Toàn Cửu Ảnh, tả thủ nắm lấy vỏ kiếm trên hông, hữu thủ trực tiếp đặt vào chuôi kiếm, song cước di động thần tốc, dấy lên một trận tàn ảnh đuổi theo băng long.

Thiết Thạch cũng không dừng lại, bản tính của thú khiến nó biến thành cuồng bạo, bất an, lại nhảy bật lên, thân thể to lớn rơi ngay xuống chỗ băng long, hữu quyền lại vung lên tống xuống, băng long cũng không cam tâm chịu đòn, cái đuôi vĩ đại quét ra, nó bị đấm trúng nhưng Thiết Thạch cũng bị quét trúng, “bịch” một tiếng, hầu tử Thiết Thạch bị quét bay ra sau mười trượng, ngã xoài trên mặt băng.

Sức mạnh của băng long không hề tầm thường, tuy quét đuôi trong lúc vội vàng nhưng Thiết Thạch cũng bị đả thương, không thể đứng dậy lập tức được, băng long cũng không dễ chịu chút nào, quyền đầu và sức mạnh của Thiết Thạch khủng khiếp thế nào thật không thể tính được, một quyền này so với sức mạnh của một ngọn núi sập cũng không kém hơn, băng long lãnh liền lưỡng quyền, thân thể ngã xoài trên mặt băng, không thể ngóc dậy.

Trong lúc Thiết Thạch và băng long đều không thể đứng dậy, dưới ánh nắng, thân ảnh Liễu Dật kéo theo một dải tàn ảnh nhanh chóng đạp băng lướt tới. Cách băng long chừng mười trượng, chàng đạp hữu cước xuống đất búng mình lên, quát lớn: “Kết thúc thôi.” Thân thể chàng xoay chuyển hai vòng trên không trung, thân ảnh dựng lên rồi bổ xuống.

Chàng đề khởi tàng thứ mười hai Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp triệu hoán bốn con thần long, đem sức mạnh của bốn con thần long ảnh hóa thanh hộ thân cương khí bảo vệ thân thể, lao thẳng xuống, “soảng”, thanh trường kiếm đen nhánh toát ra sát khí dưới ánh dương quang, dĩ nhiên đã rời khỏi vỏ.

Nhờ tác dụng bảo hộ của hộ thân cương khí do bốn con thần long ảnh hóa thành, Liễu Dật dễ dàng tiến vào bạch sắc không gian quanh thân thể băng long, đó là ngọn nguồn của hàn khí, song đó không phải là mục tiêu của chàng, thanh trường kiếm màu đen nhắm vào đầu băng long, chính là nơi đã bị Bi Mộng Kiếm chém trúng hai lần, hiện tại còn có vết xước.

Chàng nắm ngay lấy cơ hội băng long không thể hành động, mượn lực của bốn con thần long xuyên qua hàn khí, dùng mũi nhọn của Bi Mộng Kiếm thu phục băng long.

Chàng cũng biết hộ thân cương khí do bốn con thần long hóa thành không thể chống nổi hàn khí nhưng hiện tại không thể làm khác, không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được, chỉ cần cố kiên trì thêm một kiếm là có kết quả, tuy tâm lí không chắc lắm, chàng cũng phải hành động, có lẽ…chỉ có những người dám liều mới đến gần được thành công.

Quả nhiên, lực đạo của bốn con thần long xung phá được hàn khí của băng long, Bi Mộng Kiếm cộng thêm chân nguyên mãnh liệt găm sâu vào vết xước trên đầu rồng.

Vào sát na thành công, chàng thình lình cảm giác có một sợi khí tức lành lạnh theo thân kiếm chạy vào thân thể, hàn khí quanh đó cũng ùa vào, chàng thầm nhủ: “Không ổn, băng long này quả bá đạo, hợp lực bốn con thần long lực thành hộ thân cương khí cũng không chống chọi được một lúc.”

Thân thể chàng không thể chống nổi hàn khí của băng long, cách duy nhất là rút Bi Mộng Kiếm ra rồi nhanh chóng tránh đi. Nhưng bất kể chàng dụng lực kiểu gì cũng không thể rút ra được, chàng không dám cân nhắc, thân hình xoay chuyển, đề khởi chân nguyên nhảy ra ngoài mười trượng.

Sự tình xảy ra quá quỷ dị: băng long đã bị Thiết Thạch đánh trúng hai quyền, hơn nữa lại bất động, Liễu Dật đem Bi Mộng Kiếm do Long hoàng hóa thành cắm vào đầu vậy mà không thu phục được, ngay cả Bi Mộng Kiếm cũng không thể thu hồi, chả lẽ lại không tạo thành thương tích gì với nó? Liễu Dật tự hỏi còn có nguyên nhân nào nữa chăng?

Băng long lại kêu lên vang động, uốn mình bay lên không trung, lượn mấy vòng rồi quay lại trước mặt Liễu Dật, ngay giữa trán nó có găm một thanh trường kiếm đen nhánh – Bi Mộng Kiếm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.