Ma Kiếm Lục

Chương 136: Chương 136: Ma thần trọng hiện, Tô gia thiếu gia đích điều kiện






Câu chuyện lại tiếp tục, nhưng thế giới của Liễu Dật còn xảy ra chuyện gì nữa đây? Không thể tính trước được, nhưng có thể khẳng định thế giới của chàng nhất định sẽ có biến hóa, nhưng là biến hóa thế nào, dẫn đến kết quả thế nào, thì chỉ có cách tự mình chờ đợi theo dõi mới biết được.

Nơi đây chính là trung tâm của Phong Đô Quỷ thành, ban đầu nằm trong phạm vi của Ma tộc, biên giới giữa hai cõi âm dương, nơi liên minh giữa Ma tộc và Quỷ tộc, tất cả các tử linh của cõi âm đều được mai táng tại đây. Nhưng vì Phong Đô quỷ thành là đường thông thẳng đến Cửu U, đồng thời Quỷ tộc đã hơn ngàn năm nay gần như không xuất hiện nữa, do đó Quỷ Thành nằm trong phạm vi quản lý của Ma tộc.

Lúc này Phong Đô quỷ thành bị Cửu U Ma Thần phá một trận đến tan tành mây khói, bụi xám bay mịt trời, người trong Ma Tộc kẹt lại trong thành kẻ thì chết kẻ trốn chạy, hiện tại chẳng khác gì một tòa thành trống rỗng và chết chóc.

Bất quá trong tòa thành chết chóc này vẫn còn có người, không phải chỉ một người, mà có tới hai ngươi.

Chỉ nghe một giọng nói run rẩy: “Thiếu gia, thiếu gia, chúng ta quay về thôi, tôi thấy nơi này thật là ảm đạm khủng bố quá, tôi sợ là nơi này ... nơi này có quỷ đó.”

Một giọng nói khác quát lên: “Con mẹ nó, đúng là đồ bỏ đi, sợ cái gì, có tiền muốn sai ma khiến quỷ gì mà chẳng được, nếu nói là gặp được quỷ, ta sẽ nói nó kéo lừa cho ta.”

Lần theo tiếng của hai người, quả nhiên trên một con đường trong thành, một thiếu niên áo xanh, cưỡi trên lưng một con lừa, bên cạnh là một tên hầu trung niên, mình vận một tấm trường bào màu xám, đang kéo con lừa, chầm chậm đi về phía trước.

Do bụi xám bay mù mịt khắp nơi, mặt trời đổ bóng về phía tây, nên không nhìn rõ hình dạng của hai người họ, nhưng theo cách nói chuyện, có thể khẳng định là hai chủ tớ.

Vào lúc này, người thiếu niên cưỡi lừa bắt đầu than thở: “Cha ta thật là, Tô gia chúng ta từ thời tổ tông đến giờ đều làm nghề nông, nhưng đến đời của ông ta, lại bắt ta phải đi thi khảo thí công danh, chẳng khác gì như là giết chết ta, ngày ngày đều phải đọc sách, thì còn sống để làm gì nữa chứ.”

Nghe đến đây có thể đoán ra thiếu niên này chính là trốn khỏi nhà...

Người hầu chầm chậm đi bên cạnh đáp: “Thiếu gia, thật ra lão gia chỉ muốn tốt cho cậu thôi, và cũng muốn Tô gia có người ra làm quan, vinh dự cho tổ tiên mà thôi.”

Thiếu niên cưỡi lừa nhìn người trung niên, nói: “Ông thì biết cái khỉ gì chứ, ông thấy ta là hạng người thích đọc sách hay sao? Nếu để cho ta vung đao múa kiếm còn được. Nếu không phải cha ép buộc ta, ta cũng không cần bỏ nhà trốn đi đến chốn quỷ quái thế này, bây giờ nhìn xem, đã lạc đường rồi.”

Người hầu trung niên nghe thiếu niên này nhắc tới chữ quỷ quái, không khỏi rùng mình ớn lạnh, nói: “Thiếu gia, chỗ này thật chẳng an lành chút nào, tôi nghĩ chúng ta nên mau chóng rời khỏi đây đi.”

Thiếu niên cỡi lừa lắc đầu: “Lão tưởng ta không muốn ra khỏi đây à, nhưng mà chúng ta không thể nào rời khỏi đây được.”

Lời than của thiếu niên cưỡi lừa chưa dứt, đột nhiên gió nổi lên ào ạt, bụi đất chung quanh xoáy động, trong chốc lát Quỷ thành tối tăm ảm đạm biến thành âm trầm khủng bố.

Chỉ thấy thiếu niên cưỡi lừa kêu thảm một tiếng, hình như đã gặp chuyện không hay, thân hình ngã vật xuống đất, con lừa tung vó chạy nhanh về phía trước, nhưng lão người hầu vì tay nắm dây cương, trong lúc hoảng loạn không gỡ ra được, chỉ đành chạy theo con lừa đang hoảng sợ. Lại nói con lừa này đúng là chạy rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã không còn thấy đâu nữa.

Thiếu niên áo xánh thấy một người một lừa biến mất trong đám bụi mù mịt, giận dữ cất tiếng thóa mạ: “Con bà nhà ngươi, chạy gì mà nhanh vậy, thiếu gia ta mà tóm được ngươi sẽ đập cho một trận.”

Đang lúc thiếu niên áo xanh chuẩn bị đuổi theo, một luồng gió cực mạnh cuốn tới, xung quanh trong chớp mắt đã tối đen, dường như đang ở trong một thế giới khác, không còn nhìn thấy gì trước mắt, đến cả con đường cũng chẳng thấy được nữa.

Nhưng thiếu niên này cũng rất là can đảm, quát lớn: “Bà nội nhà ngươi, tiểu quỷ ngươi muốn giỡn mặt với Tô thiếu gia ta hả, có ngon thì ra mặt đánh một trận sống chết với ta coi.” Nói đến đây, bất ngờ rút từ sau lưng một con dao chặt củi đã rỉ sét, hình như là vũ khí phòng thân của y.

Nhìn tên tiểu tử này rất nho nhã, không ngờ mở miệng mắng chửi lại chẳng kém gì bọn Đại Đao Vương, Thập Kiệt Nhất.

Nhưng vào lúc này, một bóng đen trong chớp mắt đã vươn lên khỏi mặt đất, bốn phía đã bị sương mù màu lục bao phủ, chỉ có thể thấy một cặp mắt đỏ ngầu, cùng một bóng người, cùng với đôi tay chẳng khác nào móng vuốt bằng thép, phía dưới không nhìn thấy được, nhưng cái bóng này to bằng ba người Tô thiếu gia cộng lại, tựa hồ như đang phất phơ giữa không trung.

Người tự xưng Tô thiếu gia này cân nhắc con dao hoen rỉ trong tay, rồi nhìn sang bóng đen, dường như chẳng có chút nào sợ hãi, nói: “Ngươi là tiểu quỷ phương nào, có tiền xài hay không, chỉ cần ngươi nhường đường cho ta, cứ thoải mái ra giá, một ngàn tám trăm lượng bạc ta sẽ đốt cho ngươi, thiếu gia ta đương nhiên là lo nổi số tiền này rồi.”

Bóng đen không hề trả lời câu hỏi của, chỉ dùng cặp mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt, cất giọng khàn khàn khó nghe không biết là đang nói với thiếu niên hay là tự lẩm bẩm: “Được, thân thể được lắm, tuy vẫn còn kém thân thể của Chân ma, nhưng cũng thuộc hàng thượng đẳng rồi.”

Tô thiếu gia gườm gườm nhìn bóng đen, lên tiếng: “Nói nhảm nhí cái gì thế, con mẹ ngươi đừng có giả vờ điên khùng nữa, cẩn thận không thì ta chém cho một nhát bây giờ, ngươi tên là gì, mau nói ra coi.” Tên tiểu từ này dường như cho rằng con dao cùn của mình là rất lợi hại, cái này chính là di truyền, hắn học theo tính nóng nảy của cha, tuy giàu có nhưng cũng chỉ là một tiểu tử ngốc nghếch.

Bóng đen dùng giọng khàn khàn khó nghe đáp: “Ngươi có thể gọi ta là Cửu U Ma Thần.”

Tô thiếu gia đột nhiên phá lên cười lớn, cười dứt liền cất tiếng: “Bà nội nhà người, trước mặt Thiếu gia ta dám bày trò nói ma nói quỷ, ta không tin thần phật gì cả, ngươi biết điều thì mau nhường đường cho ông nội ngươi đi.”

Cửu U Ma Thần nhìn Tô Thiếu gia, chẳng hề nổi giận, tựa hồ như hắn ta vốn không hề có cảm xúc gì, chỉ dùng giọng khàn khàn, thản nhiên nói: “Ta chẳng cần tiền giấy của ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng một điều kiện của ta, ta có thể cho ngươi trở thành người nổi bật nhất trong thế gian này, cao cao tại thượng, trở thành thiên hạ đệ nhất, ma hay thần gì cũng do ngươi khống chế cả.”

Tô thiếu gia nghe vậy hình như mười phần hứng thú, vội vàng hỏi tiếp: “Ngươi nói là... chỉ cần ta đáp ứng một điều kiện của ngươi, ngươi có thể cho ta trở thành người nổi tiếng nhất? Phải chăng sẽ có nhiều cô nương xinh đẹp sẵn sàng ngả vào lòng ta mà không cần phải tốn nhiều ngân lượng hay sao?”

Bóng đen chẳng hề cử động, chỉ nói tiếp: “Đương nhiên, ngươi có thể gọi gió kêu mưa, loại trừ mọi trở ngại, đạt được mọi thứ mà ngươi muốn, nhưng trước đó ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.”

Tô thiếu gia lúc này như đang mơ mộng gì đó, chẳng hề nghe thấy câu nói của Cửu U Ma Thần, hoặc giả trong đầu của hắn đang xuất hiện cảnh hàng ngàn cô gái đẹp vây quanh, hay là cảnh mình đang ngất ngưỡng ngồi trên núi vàng tha hồ nhắm rượu.

Cửu U Ma Thần nói tiếp: “Thế nào? Ngươi có muốn làm một người có thể hô mưa gọi gió hay không?”

Tô thiếu gia vội đáp ngay: “Đương nhiên, đương nhiên, có thể hô mưa gọi gió, đến thần tiên cũng phải ham nữa là, ta đáp ứng, ta đáp ứng ngươi, nhưng điều kiện của ngươi là gì?”

Hai mắt của Cửu U Ma Thần phát ra hào quang đỏ rực, đột nhiên phá lên cười như điên cuồng, lập tức gió bay cát chạy, không gian đen tối trở lại như cũ, chỉ nghe thấy giọng khàn khàn của hắn: “Điều kiện rất đơn giản, hãy giao cho ta linh hồn của ngươi, ta chỉ giao dịch với thân thể của ngươi mà thôi.”

Nói xong, liền phá lên cười một cách gian ác, bóng đen trong chớp mắt đã nhập vào thân thể của Tô thiếu gia, sau khi xâm nhập, đôi mắt của Tô thiếu gia trở nên trống rỗng, từ từ, từ từ, hắn bắt đầu hôn mê, đến lúc bóng đen đã nhập hẳn vào người thì hắn cũng từ từ ngã lăn ra mặt đất....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.