Một tên hầu đứng bên lên tiếng đề tỉnh, Lam Lạc Quân cuối cùng cũng thoát khỏi ảo mộng, bất quá lúc đó áo đã bị nước trà làm ướt sũng, y không buồn để ý, chậm rãi đứng dậy, bước đến bàn của Liễu Dật và Diệp La Bách Hoa, tự kéo ra một chiếc ghế ngồi xuống.
Ánh mắt gian giảo của Lam Lạc Quân liên tục ngắm nghía Diệp La Bách Hoa, y coi sự tồn tại của Liễu Dật dường như là không khí, kì thật không nên trách y, trong ngày kén chồng y chưa từng gặp qua hai người, tất nhiên không để vào trong mắt, hơn nữa háo sắc đã thành ác tính, gặp được Bách Hoa công chúa hôm nay, đời nào chịu bỏ qua.
Diệp La Bách Hoa dường như bị ánh nhìn của Lam Lạc Quân khích nộ, ngẩng đầu tức giận: “Ai cho ngươi ngồi ở đây?”
Lam Lạc Quân toan bịa ra mấy lời có cánh, vừa thấy khuôn mặt mĩ lệ của nàng liền há hốc mồm không ngậm lại nổi, đôi mắt lấp lánh như ánh sao, môi hồng răng trắng, làn da như tuyết, mái tóc buông dài óng ả, gương mặt xinh đẹp đến đến cực điểm xuất hiện trước mắt y, nhất là giọng nói ngọt ngào khiến người ta không thể nổi giận.
Lam Lạc Quân lập tức cảm thấy thật quen thuộc, giọng nói này thật ngọt ngào nhưng hình như đã từng nghe qua, chỉ không nhớ ra mà thôi, chẳng qua nhìn thấy dáng vẻ giận dữ của mĩ nhân liền quên béng ngay cảm giác quen thuộc.
Liễu Dật toan lên tiếng cản Lam Lạc Quân lại, chàng không muốn chuốc lấy phiền hà, còn nhiều chuyện khác phải làm, đúng vào lúc chàng định ra mặt thì một tiếng “soạt” vang lên rõ ràng bên tai, bèn đưa mắt nhìn, một miếng thịt nướng vừa đập vào mặt Lam Lạc Quân, lúc đó đang từ từ rớt xuống, quay lại thấy Thiết Thạch đang lăn lộn cười bò trên mặt bàn.
Lam Lạc Quân để hết tinh thần tập trung vào Diệp La Bách Hoa, tất nhiên không chú ý đến xung quanh, giờ bị miếng thịt nướng đập trúng, hốt hoảng tỉnh lại, quát to: “Kẻ nào ném?” Y định hỏi hai tên hầu đứng sau lưng, bất quá tinh thần của hai tên hầu còn tập trung hơn cả y, nước dãi ròng ròng, song nhãn vô quang, mọi chú ý dồn cả lên mình Diệp La Bách Hoa.
Lam Lạc Quân nhìn con khỉ đang cười vang trên mặt bàn, lại hướng mục quang sang Liễu Dật: “Ngươi ném thịt vào ta?”
Liễu Dật vốn đã không có hảo cảm với Lam Lạc Quân, giờ lại thấy y hỏi mình bằng khẩu khí như vậy, bèn đáp bằng giọng lạnh tanh: “Không phải ta ném ngươi, chẳng qua ở đây không hoan nghênh ngươi, mau đi đi.”
Lam Lạc Quân đập mạnh tay xuống bàn, nhìn thẳng vào chàng hỏi: “Láo xược, ngươi biết thân phận của bổn công tử là ai không?”
Liễu Dật không thèm nhìn đến y, lạnh lùng đáp: “Ta bất kể ngươi là ai? Nếu không bước đi đừng trách ta kiếm hạ vô tình.” Trải qua nhiều chuyện, chàng đã hoàn toàn thay đổi, không biết do tâm pháp phản ngược hay là nội tâm chân thực, trong mắt chàng sinh mệnh chỉ quan hệ đến sinh tử, muốn sống muốn chết đều do xuất kiếm, tuyệt không lưu lại tính mệnh.
Lam Lạc Quân chậm rãi đứng dậy, thình lình cười lớn: “Hảo, hảo, lần đầu tiên có kẻ dám nói thế với bổn công tử, hôm nay ta phải xem ngươi có bao nhiêu cân lạng, giải quyết ngươi xong sẽ ôm mĩ nhân về.”
Lam Lạc Quân nói vậy, một nỗi phiền não không thể lí giải được tràn vào tim chàng, nắm lấy thanh kiếm trong tay, ý muốn sát nhân khiến ánh mắt chàng lạnh băng nhìn vào Lam Lạc Quân, chạm phải ánh mắt lạnh lẽo đó, y bất giác lùi lại một bước.
Gã hoa hoa công tử tất nhiên không phải là lão hổ, dầu gì cũng là tam thiếu chủ của Liệt Diễm tinh cung, dựa vào thân thế cùng mấy ngón học được từ Viêm quân mà hoành hành bá đạo, tự tung tự tác, dẫu biểu hiện của Liễu Dật như vậy nhưng khí thế khoa trương của y không giảm đi phân nào, mắng mỏ: “Con mẹ ngươi dám dọa lão…tử.” Nói đến chữ cuối cùng thì âm thanh quá đỗi hư nhược, hình như không nói nổi thành lời.
Liễu Dật kêu thầm trong lòng: “Không ổn.” Chàng vừa phản ứng thì một bóng người áo xanh lóe lên trước mặt Lam Lạc Quân, một đạo hàn quang tráng bạc loáng qua, yết hầu Lam Lạc Quân đã bị cắt một vệt đo đỏ không rõ ràng lắm, nhưng là lời tuyên phán tử vong với y.
Hai mắt Lam Lạc Quân trợn trừng, ngập vẻ kinh hoàng, hai tên hầu phía sau lập tức nhảy bổ lên đỡ lây thân thể chực đổ gục, hô hoán: “Công tử, công tử ...” Bóng người áo xanh đã không còn ở đó, Liễu Dật vội quay đầu tìm kiếm, phóng mắt nhìn quanh thấy một đạo ảnh tử màu xanh xuất hiện ở cửa, chỉ chớp mắt đã tan biến, nhìn ra ngoài song cửa thấy bóng xanh mỗi lần nhấp nhô là lướt đi được mười trượng, thân hình lúc ẩn lúc hiện, hòa dần vào bóng đêm rồi biến mất hẳn.
Diệp La Bách Hoa nhìn thấy tình cảnh, buột miệng: “Là người của Minh Nguyệt thị sao? Động tác vừa rồi là ảo thuật đích truyền trong thị tộc bọn họ.” Nàng vừa giải thích vừa quan sát biểu tình phức tạp của Liễu Dật.
Liễu Dật từ từ đứng dậy, quay đầu lại nhìn Lam Lạc Quân đã đoạn khí và đạo dấu máu nơi yết hầu y, thầm nhủ: “Thân thủ nhanh thật, cắt đứt được yết hầu mà không làm chảy máu.”
Hai tên hầu nghe thấy câu buột miệng Diệp La Bách Hoa, tựa hồ nhớ ra chuyện gì đó, quay người khiêng Lam Lạc Quân chạy ra ngoài cửa rồi nhanh chóng biến mất vào bóng đêm. Do vừa rồi thanh y nhân xuất thủ cực nhanh, không làm phát ra nửa điểm âm thanh, mọi người quanh đó đều không biết trong một tích tắc ở đó đã có một người chết, hai tên hầu chạy ra ngoài, họ vẫn ăn cơm uống rượu như thường.
Liễu Dật hỏi: “Công chúa làm sao biết đó là người của Minh Nguyệt thị?”
Diệp La Bách Hoa đáp: “Mỗi Minh Nguyệt thị là biết ảo thuật, lại chỉ truyền cho những người có huyết thống hoàng tộc, không truyền ra ngoài, hơn nữa muội thấy kẻ đó dùng một lưỡi Nguyệt nhận, loại binh khí này người Minh Nguyệt thị thường dùng, đao hình trăng khuyết, điểm trung tâm cũng chính là cán đao, khó sử dụng phi thường, nên chỉ người của Minh Nguyệt thị mới dùng được.”
Liễu Dật lại hỏi: “Không phải công chúa nói là Minh Nguyệt thị từ xưa đến nay không tham gia thị tộc chinh chiến sao?”
Diệp La Bách Hoa giải thích: “Muội chỉ bảo là thị tộc chinh chiến chứ không phải ân oán riêng tư. Người của Minh Nguyệt thị chưa từng có chỗ định cư cố định, họ có thể lẫn trong thế lực của Lam thị hay Diệp La thị, hành động của cá nhân không bị hạn chế, giống như, giống như…du hiệp, muốn đến đâu thì đến.”
Liễu Dật hình như hiểu ra nhiều, gật gù: “Nhưng…vì sao họ muốn giết Lam Lạc Quân?”
Diệp La Bách Hoa lắc đầu: “Muội không biết, ân oán riêng tư không theo lẽ thường, Lam Lạc Quân vốn là một kẻ tiểu nhân, đến đâu cũng gây thị phi, rất nhiều người muốn trừ đi, nếu không có Viêm quân chống lưng y sớm bị chết mấy lần rồi, lần này gặp phải người Minh Nguyệt thị là y gặp xui rồi, hành tung của Minh Nguyệt thị bất định, không kiêng dè thế lực của Lam thị.”
Liễu Dật gật đầu: “Có lẽ vậy, theo công chúa nói, người của Minh Nguyệt thị đều phân tán, không hề dễ tìm kiếm, trong thế giới rộng lớn này muốn tìm một người khó như đáy bể mò kim, hơn nữa họ còn du tẩu, Lam thị chắc không có cách gì tìm họ.”
Diệp La Bách Hoa buông đũa, hỏi: “Vừa này nếu không phải người đó xuất thủ, huynh có giết Lam Lạc Quân không?”
Liễu Dật lắc đầu cười: “Làm sao thế được, tại hạ không muốn mua phiền, Lam Lạc Quân tuy ác nhưng không đến nỗi nói mấy câu mà giết chết y, nếu như vậy thì trên đời nay làm gì còn người tốt nữa.”
Trong mắt Diệp La Bách Hoa lóe lên một tia kì quang: “Huynh thật sự không muốn giết y?”
Liễu Dật lắc đầu: “Không có, tại hạ chỉ muốn dọa y, nếu phải xuất thủ cũng chỉ giáo huấn một phen thôi.”
Diệp La Bách Hoa vốn định nói nữa nhưng lập tức ngưng ngay, đối chiếu những gì Liễu Dật nói hình như còn thiếu gì đó, vừa nãy trong mắt chàng rõ ràng hiện lên sát cơ, không có người kia xuất thủ, nàng cảm thấy chắc chắn chàng sẽ giết Lam Lạc Quân, nhưng…vì sao chàng phải nói dối? Nếu chàng không nói dối thì…điều đó biểu hiện gì? Những câu hỏi liên tiếp xuất hiện trong đầu nàng.
Liễu Dật quan sát dáng vẻ trầm ngâm của nàng, đoạn nói: “Sao vậy? Mệt không? Lên trên lầu nghỉ đi, ngày mai chúng ta tiếp tục lên đường.”
Diệp La Bách Hoa tịnh không nói gì, trong lòng nàng có dự cảm không lành nhưng không nói ra, chỉ gật đầu: “Vâng.” Rồi theo chỉ dẫn của điếm hỏa kế, hai người về phòng.
Vừa vào đến phòng, Thiết Thạch đã hỏi: “Vừa nãy sao ngươi lại nói dối, ta thấy rõ ràng ngươi định giết Lam Lạc Quân.”
Liễu Dật chậm rãi bước đến gần chiếc bàn ở giữa phòng, hỏi ngược lại: “Vừa nãy ta thật sự muốn giết Lam Lạc Quân sao?”
Thiết Thạch gật đầu: “Ta cảm giác được sát lục trong lòng ngươi, nếu không phải người kia hạ thủ trước, chắc người giết Lam Lạc Quân là ngươi.”
Liễu Dật lắc đầu, dường như nhớ đến một chuyện, vừa nãy Diệp La Bách Hoa cũng nói thế, sao chàng lại không biết nhỉ? Trong trí nhớ thiếu mất một đoạn chăng? Vì sao bản thân muốn sát nhân mà lại không cảm giác được? Chẳng lẽ…là sát lục chi tâm? Chàng không khỏi liên tưởng những việc vừa phát sinh với tâm pháp, dạo này toàn sử dụng tầng thứ 13, có khả năng bị sát lục chi tâm xâm chiếm, nhưng giờ dẫu không sử dụng sát lục chi tâm thì ma công cũng từ từ chiếm lấy mình, bình thường sẽ không thể nào cảm giác được, xem ra…thời gian không còn nhiều.
Chàng nói với Thiết Thạch: “Có lẽ, ta thực sự không biết, thời gian của ta không còn mấy nữa, ta phải tìm cách liên hệ với ý thức Niết nhân để lại xem có tìm được không gian đó không, muốn hỏi cũng phải tranh thủ thời gian thôi. ”
Thiết Thạch lắng nghe chàng nói, nhận thấy không hiểu được câu nào, “bịch”, nó nằm ngay xuống bàn ngủ ngon lành. Chàng ngắm nhìn con vật đáng yêu này, ngồi xuống giường, cởi Bi Mộng Kiếm xuống đặt lên hai chân, rồi phong bế lục thức, tuần hoàn chân nguyên khắp các kinh mạch ở song thủ, liền đó vuốt ve thân kiếm.
Trong thế giới hắc ám, không có đường biên, không có ánh nắng, sinh mệnh, cả mảnh đất mênh mông chỉ có mỗi mình chàng, đây là thế giới chàng phong bế, chàng muốn thử tìm kiếm Niết nhân rồi hỏi bí mật của tâm pháp xem có phá được sát lục chi tâm không ngõ hầu kéo dài thời gian của chàng, chàng còn rất nhiều việc phải làm, không thể biến thành một ma nhân không có tri giác.
Cả gian phòng an tĩnh dị thường, Thiết Thạch ngủ ngon trên bàn, Liễu Dật ngồi trên giường tìm kiếm ý thức. Ngoài song cửa sao sáng khắp trời, thi thoảng có lưu tinh ngẫu nhiên lướt qua, thấm thoắt, những tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng, một đêm đã qua, sớm mai lại đến.
Liễu Dật chầm chậm mở mắt, hồi tưởng lại kết quả tìm kiếm trong không gian vô hạn đó, không có gì, cả không gian chỉ có một mình, lẽ nào…ý thức của Niết nhân đã tan biến? Vì sao lại không tìm được? Chàng rất muốn biết câu trả lời nhưng không có thời gian suy nghĩ, thái dương đã nhô lên, đeo Bi Mộng Kiếm vào hông, nói: “Đến lúc đi gặp Lôi Quân rồi, lâu nay không biết Thất Nguyệt thế nào?” Đoạn lay gọi Thiết Thạch dậy, đi ra ngoài cửa.
Ở dưới tửu lâu, Diệp La Bách Hoa đã ngôi đợi sẵn bên bàn, bữa sáng còn bốc hơi nghi ngút, nàng đang ngắm nhìn cảnh sắc hoang lương bên ngoài cửa sổ, tựa hồ suy nghĩ đến xuất thần.
Liễu Dật xuống lầu, ngồi cạnh nàng, nói: “Ăn chút gì đi, đừng nghĩ ngợi nữa, còn phải lên đường mà?”
Ánh mắt Diệp La Bách Hoa đóng đinh trên mặt chàng, dường như tìm đáp án nào đó, chàng tất nhiên hiểu nàng nghĩ gì, có lẽ nàng lo chàng có thể biến thành một sát nhân ma vương không có nhận thức bất cứ lúc nào, bèn uống một ngụm trà thơm, lên tiếng: “Công chúa nhìn đủ chưa? Có biến hóa gì sao?”
Diệp La Bách Hoa lúc đó mới nhận ra mình thất thố, mặt đỏ bừng, vội lấp liếm: “À…không…đủ rồi…đúng…ăn đi.” Lời lẽ loạn xạ, song chàng biết nàng muốn biểu đạt gì, cười gượng gạo.
Thanh toán xong, hai người lại cưỡi lên Trục Phong Câu đi về hướng nam, gió sớm mát mẻ vô cùng, thêm vào tốc độ của Trục Phong Câu, tâm tình hai người rộng mở hẳn ra, Diệp La Bách Hoa đột ngột bật cười: “Hôm nay sẽ biết tin tức của Thất Nguyệt, huynh vui chứ?”
Liễu Dật nhìn nàng, không hiểu nàng nói vậy là có ý gì? Song chàng lại muốn biết tin tức của Thất Nguyệt, bản thân chỉ nghĩ đến việc cứu nàng, còn về niềm vui thì…hình như từ này đối với chàng quá đỗi xa xăm, chàng chỉ cười được là cùng.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, thời gian trôi qua thật nhanh, đã đến giờ ngọ, không biết đi được bao xa, với tốc độ của Trục Phong Câu chắc chắn rất xa, Diệp La Bách Hoa lấy ra một bức sơ đồ, so sánh vị trí hiện tại rồi nói: “Chúng ta sắp đến Lôi Nhật tinh cung rồi, theo tốc độ hiện tại, nửa thời thần nữa là đến nơi.”
Liễu Dật gật đầu: “Được, đi tiếp nào.” Chàng chỉ muốn tranh thủ từng chút thời gian, chàng không thể liên hệ với ý thức của Niết nhân, e rằng đến lúc liên hệ được với Niết nhân thì không còn đủ sức duy trì thời gian nữa, hiện giờ phải tận lực để giảm thiểu tối đa sai sót, khi còn chưa hoàn toàn luân lạc thì phải làm được càng nhiều việc càng tốt.
Trên đoạn đường cuối cùng này, hai người không nói về Lôi Quân mà về thanh y nhân thần bí xuất hiện tại tửu lâu và truyền thuyết về Minh Nguyệt thị, Liễu Dật hình như rất hứng thú, Diệp La Bách Hoa lại sẵn lòng kể, cứ vậy theo câu chuyện, hai người vô tình không biết Trục Phong Câu đã đến được Lôi Nhật tinh cung.
Suốt lộ trình vốn hoang lương, bằng phẳng, bây giờ trước mắt hai người xuất hiện một vách núi dựng đứng, trên vách núi có một cổ lâu hoa lệ dị thường do mười hai tòa lầu cao thấp bất đồng tổ thành, bên ngoài màu đen, trông tráng quan phi thường, một lá hắc kì phấp phới trên nơi cao nhất của cổ lâu, trên lá cờ có viết một chữ “Lôi” cực lớn.
Diệp La Bách Hoa quan sát tòa cổ lâu trên vách núi, lên tiếng: “Đó là cung điện của Lôi Quân, rất nhiều người nói tính khí y nóng nảy, khinh cuồng ngạo mạn, thậm chí không hòa hợp với các vị cung chủ khác, do đó cung điện mới tọa lạc bên ngoài quần thể.”
Tòa cổ lâu tráng quan gợi cho chàng nhớ đến Thiên Cực Tinh Cung nơi Nhân gian, tuy Lôi Nhật tinh cung không hoa lệ như cung điện của Lam Ảnh nhưng vẻ ngoài có cảm giác thần bí, chàng nhảy xuống ngựa, nói: “Chúng ta đi vào bái phỏng.”
Diệp La Bách Hoa cũng nhảy xuống: “Hảo.” Ở cửa Lôi Nhật tinh cung có bốn hộ vệ mặc trường sam màu lam đứng riêng biệt, thấy hai người xuống ngựa bước tới, một trung niên nam tử, tựa hồ là thủ vệ đầu lĩnh bước lên một bước: “Nhị vị, có chuyện gì không?”
Liễu Dật nhìn y, lời lẽ tuy không lễ mạo lắm nhưng giọng nói hòa ái vô cùng, bất giác thấy hảo cảm, bèn đáp: “Đúng, hai người chúng tôi từ xa đến bái phỏng Lôi Quân.”
Trung niên thủ vệ nhìn hai người, đột nhiên mỉm cười: “Hai người là bằng hữu của quân chủ? Bất quá, thật không may là hôm qua quân chủ đột nhiên có việc phải đi khỏi, đã đi sớm rồi, hiện không ở trong cung điện.”
Nghe y nói, Liễu Dật cảm giác lời lẽ của y không phải ngữ khí của thủ vệ thông thường, song lại khiến người ta rất dễ tin tưởng, buột miệng hỏi: “Các hạ có biết Lôi Quân đi đâu không?”
Trung niên thủ vệ tựa hồ nhớ ra gì đó, đáp: “Quân chủ xưa này làm việc gì không bao giờ bàn bạc với thuộc hạ, chẳng qua quân chủ đi quá gấp, giống như có chuyện phải đi ngay, tôi chỉ biết phương hướng của quân chủ, còn những việc khác thì không rõ.”
Liễu Dật hỏi: “Lôi Quân đi đâu?”
Trung niên thủ vệ đáp: “Quân chủ đi về hướng bắc.”
Chàng nhìn trung niên thủ vệ rồi đáp: “Tại hạ xin cáo từ, nếu Lôi Quân quay về xin phiền thông báo một tiếng là Liễu Dật sẽ quay lại gặp.”
Trung niên thủ vệ lễ độ: “Xin cứ yên tâm, tôi nhất định chuyển cáo.”
Liễu Dật quay lại nói với Diệp La Bách Hoa: “Chúng ta đi.”
Diệp La Bách Hoa im lặng đi theo chàng, đoạn lên tiếng: “Có phải Lôi Quân tránh mặt không muốn gặp chúng ta?”
Liễu Dật lắc đầu: “Nếu một người đã cao ngạo cả với mình và đồng bạn thì không nghĩ như thế, tại hạ đã cầu kiến lẽ nào y lại không gặp, một kẻ như y tuyệt đối không sợ chuyện gì gây hấn cả, tại hạ thấy…người thủ vệ đó nói không sai, Lôi Quân nhất định có việc ra ngoài.”
Diệp La Bách Hoa nghi vấn: “Không đúng, Lôi Quân không muốn làm nhất là hỏi đến việc bình thường, vì sao lại vô duyên vô cớ ra ngoài?”
Liễu Dật ngồi lên ngựa đáp: “Phải xem y muốn làm gì, một khi Lôi Quân đã không ở trong cung, chúng ta đành li khai vậy, đi lên phía bắc thử vận khí xem sao.”
Diệp La Bách Hoa nhảy lên Trục Phong Câu: “Đúng, đành phải vậy, không biết có việc gì kinh động được đến Lôi Quân.”