Gió thổi ngoải cửa sổ, từng chiếc lá rơi trên song cửa; như bàn tay mệt mỏi gảy những nốt nhạc buồn, tuy có âm thanh, nhưng còn buồn hơn cả sự im lặng.
(Cổ Long – Luận)
Trời dần tối, ngôi sao sáng nhất cũng đã xuất hiện trên trời cao, nó sáng nhất, nhưng cũng cô độc nhất, tịch mịch nhất.
Liễu Dật vừa uống rượu của Tửu thúc, vừa nói: “Trời tối rồi, bọn quái vật chắc cũng sắp xuất hiện.”
Tửu thúc gật đầu nói: “Ừ, chắc cũng đã xuất hiện rồi, có lẽ tạm thời chưa vào trấn mà đang quậy phá bên ngoài một trận…”
Liễu Dật uống một ngụm trà, đứng dậy nói: “Chúng ta ra ngoài xem đi, nếu như hôm nay thành công, Phong Ma Trấn có lẽ sẽ khôi phục lại sự yên bình vốn có của nó.” Nói xong, liền chuyển mình ra ngoài.
Thủy Nhi, A Cửu, theo nhau đi theo phía sau.
Tửu thúc hớp một ngụm rượu nói: “Đây chỉ mới là bắt đầu của ngươi, sau này không phải chỉ đối diện với những thứ đơn giản như thế này đâu…”
Liễu Dật lẳng lặng dẫn mọi người ra ngoài Phong Ma Trấn, chưa ra đến cửa trấn, tai đã nghe âm thanh ghê rợn cùng một mùi hôi thối khó chịu xộc vào mũi, Liễu Dật nói: “Xem ra ‘Khu Ma Đại Trận’ quả thật có tác dụng, thật không hiểu tại sao người đó lại không thu phục lũ quái vật này luôn cho rồi.”
Thủy Nhi lắc đầu nói: “Điều này quả thật không ai có thể hiểu nổi.”
Mọi người vừa đi vừa nói, chỉ trong chốc lát đã ra đến cửa trấn, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mọi người liền biến sắc … Những con quái vật này thật khiến người kinh sợ, toàn thân da thịt thối nát, thậm chí trên mặt còn có dồi bọ lúc nhúc, phát ra thứ mùi hôi thối không chịu được, quay ra nhìn đám cương thi, hai mắt đỏ ngầu, răng nanh mọc dài, làm người cảm thấy sợ hãi đồng thời nghĩ ngay đến hai từ kinh khủng, nhìn tới đám khô lâu, thì lại có cảm giác buồn cười, chỉ thấy toàn thân xương cốt, không ngừng nhảy.
Năm người đứng tại cửa trấn, nhìn đám quái vật không sao tiến vào được. Trong vòng chu vi năm mươi dặm, dù có cố gắng xông vào thì cũng bị một lực đạo vô hình đẩy bắn ra.
Thủy Nhi nói: “Nếu trận pháp này thiết lập xung quang bọn quái vật, chắc sẽ có tác dụng hơn, không hiểu sao vị thần nhân này lại chỉ thiết lập quanh trấn.”
A Cửu nhìn lũ quái vật, la lên: “Thật đáng sợ, không nhìn nữa, không nhìn nữa.” Nói rồi liền quay đầu đi, úp mặt vào lòng Thập Kiệt Nhất.
Liễu Dật nhìn Thủy Nhi hỏi: “Thủy Nhi, ‘ Càn Khôn Kính’ có thể thu phục lũ quái vật này không?”
Thủy Nhi gật đầu nói: “Bọn quái vật này là hoàn toàn dựa vào năng lượng phi sinh mệnh, chính là oán khí khi chúng chết đi, tùy theo oán khí mạnh hay yếu, chúng sẽ trở nên hung dữ hay không. ‘Càn Khôn Kính’ của sư phụ là dùng vật chí cương chí dương trong thiên địa để luyện thành, trong kính lại có càn khôn, nên gọi là ‘ Càn Khôn Kính’, có khả năng hấp thu oán khí âm giới.”
Liễu Dật hỏi: “Chiếc kính này nhỏ như vậy, muội xem… trước mắt hắc khí dày đặc, liệu có thể hấp thụ được không?”
Thủy Nhi rút kính ra, đặt xuống đất, chính diện hướng về phía lũ quái vật. Sau đó lấy ra tám lá tiểu kì màu vàng nói: “Mọi người mau lui ra sau ba trượng.”
Nhóm người Liễu Dật y lời liền lui ra sau.
Thủy Nhi ngước lên nhìn vầng trăng đang lên, hai tay mở ra, xuất ra tám lá tiểu kì màu vàng, cách nhau một khoảng nhất định, bao quang ‘Càn Khôn Kính’.
Thủy Nhi hai ngón trỏ và ngón giữa kẹp hoàng sắc linh phù, miệng niệm chú, đột nhiên, linh kì màu vàng vang lên một tiếng, liền bắt đầu bốc cháy, hoàng sắc hỏa quang bừng sáng bao quanh hai ngón tay Thủy Nhi, từ từ dung nạp vào tay. Liền đó hai ngón tay phải đâm tới, một đạo ánh sáng vàng bay thẳng đến ngọn tiểu kì.
Hoàng sắc tiểu kì, từng lá từng lá một, đột nhiên phát ra ánh sáng vàng mạnh mẽ, cuối cùng cả tám lá tiểu kì đều phát ra ánh sáng màu vàng, ánh quang bao bọc dần dần thăng hoa, hướng lên không trung, càng lúc càng cao, càng lúc càng xa, hốt nhiên… một đạo ánh sáng bạc như ánh trăng xuất hiện, dung nhập ánh sáng của tám là tiểu kì.
Hào quang của tám lá tiều kì dần dần chiếu ngược xuống, chuẩn xác ngay giữa ‘Càn Khôn Kính’ màu vàng, chỉ thấy ‘ Càn Khôn Kính’ tỏa sáng mãnh liệt, chiếu ngay vào đám quái vật…
Lúc này quái sự bắt đầu phát sinh, cùng lúc với đạo khí tức màu đen bị hấp thụ vào trong kính, bọn khô lâu, cương thi, hủ thi đều hóa thành cát bụi, tan biến giữa không trung.
Chỉ trong vòng một tuần trà, bọn quái vật hoàn toàn hóa thành cát bụi, biến mất tại cửa trấn…
Thủy Nhi phất tay một cái, tám lá tiểu kì màu vàng theo hấp lực liền rời khỏi đất bay trở lại, Thủy Nhi cúi xuống lấy ‘Càn Khôn Kính’, chỉ thấy trong kính đầy rẫy oan hồn, bay tứ tán, vô cùng đáng sợ, lại phất tay một cái, mặt kính liền trở lại như cũ…
Đại Đao Vương lắc đầu, chạy đến nói: “Lợi hại, thật không tưởng được Thủy Nhi cô nương có thân thủ siêu phàm như thế.”
Thủy Nhi cười nói: “Đừng có khen ta, là do sư phụ ta dạy cả thôi.”
Liễu Dật phe phấy quạt nói: “Thần Môn hiện nay quyền lực cao nhất, võ công cao nhất là Bạc Thương Khung trưởng lão, muội là thủ tịch đệ tử của ông ấy đương nhiên phải lợi hại thôi, haha.”
Thủy Nhi cất kính vào người, nói: “Được rồi, đừng tâng bốc sư phụ muôi nữa, thực ra người có quyền lực nhất, võ công cao nhất chính là tứ trưởng lão, Dương Vân Phong.”
Liễu Dật lại hỏi: “À! Đúng rồi, mấy con quái vật này đã chết hết chưa?”
Thủy Nhi lắc đầu nói: “Muội chỉ hủy đi nhục thể của bọn chúng thôi, oan hồn chúng vẫn còn tồn tại trong kính, thật không thể tin được oán khí ở Phong Ma Trấn lại nặng đến như vậy, kéo dài ngàn vạn năm, ngay cả ‘Càn Khôn Kính’ cũng không thể luyện hóa được.”
Liễu Dật lo lắng hỏi: “Vậy giờ phải làm sao?”
Thủy Nhi lắc đầu nói: “Muội cũng không biết, nếu dừng lại ở đây, muội nghĩ… ‘ Càn Khôn Kính’ cũng chỉ tạm thời áp trụ oan khí, sớm muộn gì oán khí cũng xuất hiện trở lại.”
Liễu Dật vô cùng lo lắng, cứ đi đi lại lại, nói: “Sao lại thế này, hiện tại ‘Càn Khôn Kính’ của Thần Môn cũng không tiêu diệt được, nếu như quả thật những oan hồn này thoát ra, nhất định sẽ còn đáng sợ hơn lũ quái vật đó nữa.”
Thủy Nhi đột nhiên mỉm cười nói: “Có rồi, nếu muội đoán không sai, Tửu thúc nhất định sẽ nói cho chúng ta biết, muội luôn có cảm giác Tửu thúc không phải người bình thường.”
Liễu Dật cũng cảm thấy kì quái. Tửu thúc không phải là lão đầu thích uống rượu sao? Sao lại có chuyện nói với chúng ta? Bất quá nghe Thủy Nhi nói vậy, có lẽ Tửu thúc có điều muốn nói…
Thủy Nhi nói: “Chúng ta đi thôi, đi hỏi Tửu thúc.” Nói xong, liền đi vào trong trấn, mấy người Liễu Dật lo lắng theo sau, không hiểu trong hồ lô Thủy Nhi thật ra bán thứ thuốc gì.
Đoàn người nhanh chóng về đến trước cửa nhà Tửu thúc, ghế thì vẫn cái ghế gẫy còn đó, sàn nhà vẫn đầy những bình rượu, nhưng, kì lạ là mọi người tìm khắp phòng Tửu thúc, thậm chí cả những căn nhà lân cận vẫn không thấy người đâu.
Thủy Nhi vội hỏi: “ Thế nào rồi, Tửu thúc đâu?”
Liễu Dật trấn an: “Đừng lo lắng, nhất định sẽ tìm thấy mà.”
Thủy Nhi lại nói: “Có thể không lo lắng sao? Có thể những oan hồn này sẽ mang đến tai nạn lớn hơn, phải nhanh chóng trở về báo sư phụ tìm biện pháp tiêu diệt, bọn chúng thật quá đông.”
Đột nhiên, Thập Kiết Nhất chạy ra, nói: “Lão đại, Thủy Nhi cô nương, xem này…” Liễu Dật đứng lên, quả nhiên, Thật Kiệt Nhất từ trên giường của Tửu Thúc phát hiện ra một bức thư.
Liễu Dật vội mở bức thư, đọc:
“ Khi thấy bức thư này, Tửu thúc đã đi trước, nhưng các con còn phải đi tiếp con đường của mình, ta chỉ là người dẫn đường, con đường tiếp theo, các con phải tự quyết định lấy, sau này có lẽ sẽ còn dịp gặp lại. Thủy Nhi tiểu a đầu này, nhãn quang khá lắm, lại rất xinh đẹp. À… Ta tin con có thể tiêu diệt được lũ quái vật, nhưng oán khí của lũ quái vật lại sinh ra oan hồn, có lẽ con không cách trừ được. Tửu thúc cho con đáp án cuối cùng, hãy đi về phía Bắc ngàn dặm, tại đất Thục, có ngọn Nga Mi, trong núi có núi, tên gọi Nhạc Sơn, là Nhân Gian Giới, thánh địa của Phật Môn, đến đó, hãy thỉnh cao tăng siêu độ những oan hồn. Tửu thúc mệt rồi, phải nghỉ ngơi thôi, hữu duyên sẽ gặp lại.”
Liễu Dật đặt bức thư xuống, nói: “ Mọi người đã nghe cả rồi chứ?”
Liễu Dật nhìn mọi người, sau đó dừng lại nhìn A Cửu nói: “Được rồi, A Cửu, giờ Thập Kiệt Nhất sẽ hộ tống cô hồi cung, ta cùng Đại Đao Vương, Thủy Nhi sẽ đến Phật Môn.”
A Cửu lắc đầu nói: “Không về, ta còn chơi chưa đủ, ta muốn đến Phật Môn.”
Liễu Dật kiên quyết nói: “Không được, nếu như cô có trách nhiệm, xin nghĩ tới toàn gia Liễu Dật, sao cô lại bướng đến vậy? Cô có biết trên mình cô mang sinh mạng toàn gia hơn nghìn người của Liễu Dật không? Cô có trái tim không?”
A Cửu vội nói: “Không phải, ta…”
Liễu Dật cắt ngang lời A Cửu: “Như quả cô coi Liễu Dật là bằng hữu, Liễu Dật thay mặt toàn gia, thình cô hồi cung.”
A Cửu tức giận, dậm chân, nói: “Hừ! Chết tiệt, ta đi theo có gì không tốt?” Nói xong quay người theo hướng bóng tối bỏ đi. Trong khoảng khắc xoay người đó, Thủy Nhi thấy A Cửu trong mắt loáng lệ.
Liễu Dật thở dài nói: “Thập Nhất, hãy bảo vệ A Cửu cho tốt, nhất định phải đưa cô ấy hồi cung, sinh mệnh toàn gia của Liễu Dật là dựa vào đệ đó, không được để cô ấy chạy loạn nữa.”
Thập Kiệt Nhất gật đầu nói: “Đệ đi đây, lão đại, huynh phải bảo trọng, đệ sau khi đưa A Cửu về sẽ đến Phật Môn hội họp với đại ca.”
Liễu Dật gật đầu.
Thập Kiệt Nhất chuyển mình chạy theo A Cửu…
Thủy Nhi nhìn hai người, trong lòng chợt xuất hiện một nghi vấn: “Đây cũng là tình yêu ư? Sao lại vị kỷ đến như vậy … hoàn toàn chỉ nghĩ đến đối phương, cả gia đình cũng không quan tâm.”
Liễu Dật chuyển thân nói: “Tối nay chúng ta nghỉ ngơi ở nhà Tửu thúc, sáng mai khởi hành đi Thục.”
Đại Đao Vương cầm bình rượu lên, uống một ngụm rồi nói: “Tửu thúc thật ra lai lịch thế nào? Chắc cũng lợi hại như Thủy Nhi vậy.”
Thủy Nhi cầm bình rượu nói: “Nếu muội đoán không sai, ông ta nhất định là người Thần Tộc trốn xuống đây, giờ xong việc có lẽ quay về đánh một giấc rồi.”
Liễu Dật cầm một bình rượu lớn nói: “Đó là việc của ông ấy, chúng ta chỉ cần làm tốt việc của mình là được, nào, trước hết hãy uống cho thống khoái.” Nói xong, dốc cả bình rượu vào miệng.
Thủy Nhi cười nói: “Tửu thúc nói đây chỉ là bắt đầu của huynh, khẳng định sau này sẽ còn nhiều việc nữa, huynh đừng nên ôm hi vọng quá lớn “Hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.”
Ba người mỗi người một câu nói về mỹ tửu, dưới ánh trăng sáng, vui vẻ đối ẩm, có lẽ mười năm sau, đó sẽ trở thành hồi ức khó quên của mỗi người …