Khoảnh khắc đó ngừng lại giữa hai người, ánh nhìn ngưng đọng của họ ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ, lúc này trầm mặc vô ngôn chính là sự biểu đạt tốt nhất, bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu hi vọng thoáng chốc đã thành lời ấn chứng cho đến thiên hoang địa lão, quên hết những ưu tư thương nhớ, quên hết những mỏi mệt, phảng phất như mọi thứ đều lấp lánh.
Liễu Dật nhìn vào trong mắt Cát Lợi Nhi, nhẹ nhàng đưa nàng đến ngồi bên bàn và hỏi: “Nàng nhớ ra ta rồi? Nàng biết ta là ai?”
Cát Lợi Nhi chỉ cười nhẹ, gật đầu: “Vâng.”
Tuy câu trả lời của nàng rất đơn giản, chỉ có một từ nhưng khiến trái tim Liễu Dật như được mưa xuân tưới đẫm, sinh mệnh như suối nguồn dần dần tỉnh lại, không còn băng lãnh, không còn tịch mịch, không còn cô độc, cả những chờ đợi trong ngàn năm, tất cả đều được đền bù.
Chàng ngồi xuống cạnh nàng, hỏi: “Cát nhi, nói với huynh 10 năm trước đã xảy ra chuyện gì?”
Cát Lợi Nhi suy nghĩ, nàng hiểu vì sao chàng lại hỏi nàng chuyện 10 năm trước không chết, lại còn sống trên Nhân gian này, theo lý phải hỏi cho đến đầu đến đũa, bèn hỏi ngược: “Huynh còn nhớ lần chúng ta cùng lên núi hái thảo dược cho A Cửu cô nương chăng?”
Chàng gật đầu: “Ừ, đúng vậy, ta còn nhớ.”
“Huynh có nhớ rằng chúng ta đã đào được một cây nấm kì quái?”
Liễu Dật gật đầu: “Đúng vậy.” Nghe Cát Lợi Nhi nói, không hiểu sao chàng cảm thấy lạ lẫm, nàng nói đến cây nấm đó, giờ hồi tưởng lại khiến chàng bắt đầu thấy hơi kì quái.
“Tất cả đều từ cây nấm đó, trong cây nấm có ẩn tàng một tinh linh tên là Na Lan, tinh linh này nói với thiếp rất nhiều điều nhưng thiếp không nhớ được, sau này chính Na Lan đã cứu thiếp, không chỉ khiến thiếp sống lại mà còn dạy thiếp rất nhiều thứ, chỉ là…thật đáng tiếc, sinh mệnh của tinh linh đã trao cho thiếp nên không thể sống cùng với thiếp được nữa.”
“Không, ta chỉ nhớ lại dáng vẻ của nàng ở trên núi hôm đó, ta cứ thấy kì quái, buồn cười, ta còn nghĩ là nàng có gì đó không ổn, nguyên lai là tinh linh kia tác quái.”
Sắc mặt Cát Lợi Nhi hơi ủ rũ, nàng không nói gì, có lẽ hồi ức đó khiến nàng nhớ đến chuyện không vui, vì nàng nên Na Lan mới chết.
Chàng dịu dàng: “Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa, mọi thứ đã thành quá khứ rồi, vì sao nàng còn thương cảm? Tương lai chúng ta nhất định hạnh phúc, chúng ta còn bao nhiêu việc phải làm, cùng đón gió ngắm trăng này, cùng đi đến chân trời góc biển này, cùng….”
Cát Lợi Nhi nhìn chàng, nói tiếp: “Chàng dẫn thiếp đi, thiếp không biết chỗ nấu ăn ở đâu.”
Liễu Dật nhìn Cát Lợi Nhi, nhìn vẻ mặt nàng, tất cả đều chân thật, nhưng vì sao chàng vẫn cảm thấy trong đó có đôi chút cách ngăn? Mang theo khoảng cách đó, chàng đưa nàng đến trù phòng.
Đến cửa trù phòng, Cát Lợi Nhi đẩy chàng ra: “Chàng vào trong phòng đợi đi, thiếp nấu xong sẽ đem đến cho chàng, mau đi.”
Liễu Dật cười, không còn cách nào, chàng quay người đi vào trong nhà, Lang Vương và Thất Nguyệt cũng vào. Chàng nhẹ nhàng ngồi xuống, tựa hồ đang cân nhắc vấn đề nào đó, tuy Cát Lợi Nhi đã chính miệng thừa nhận chàng là Liễu Dật song dường như trong đó vẫn còn chút nghi ngờ, khiến hai người không thể nào hoàn toàn tiếp cận nhau.
Lang Vương lên tiếng: “Ma chủ, thần thấy Cát Lợi Nhi dường như không ổn, chuyện này hình như đều đơn giản quá, có thể là âm mưu của Cửu U Ma Thần, xin Ma chủ nhất thiết phải cẩn thận, tốt nhất nên tra xét nàng ta.”
Thất Nguyệt bước đến sau lưng chàng, nói: “Thư sinh, huynh cần phải nghĩ thật kĩ, huynh không thấy Cát Lợi Nhi khác thường ư? Lần trước ở Hoa Hải, nàng ta khắc bạc, vô tình, không tin huynh, lần này sao lại nhớ ra huynh một cách đơn giản như vậy? Muội thấy trong đó nhất định có âm mưu, huynh phải cẩn thận.”
Liễu Dật không đáp, những gì họ nói chàng đều cảm giác được, chỉ là…dáng vẻ của Cát Lợi Nhi rất chân thật, không để chàng nghi vấn chút nào.
Thời gian nhỏ giọt, trong nhà vô cùng yên tĩnh, đầu óc Liễu Dật cũng thanh tịnh lại nhiều, liền đó, Cát Lợi Nhi đẩy cửa bước vào, mang theo một bát canh thơm lừng, mùi vị ngon lành này rất quen thuộc.
Hương vị thân quen khiến chàng nhớ lại mười năm trước trên đỉnh Nguyệt Thương, Cát Lợi Nhi từng nấu cho chàng một bát canh như vậy, là canh nấm. Cát Lợi Nhi dịu dàng đặt bát canh trước mặt chàng rồi ngồi đối diện, nói với Lang Vương và Thất Nguyệt: “Thất Nguyệt tỷ tỷ, Lang đại ca, lâu quá không gặp.”
Thất Nguyệt chỉ cười nụ nhưng không trả lời, trực giác của nữ nhân mách bảo nàng phải giữ một tia giới bị với Cát Lợi Nhi, cảm giác chung có đôi chút không hợp lí nhưng không thể nói ra được.
Lang Vương cười đáp lễ: “Đúng là lâu quá không gặp, chắc cũng nhiều năm rồi, Cát nhi cô nương vẫn khỏe chứ?” Chỉ một câu này của Lang Vương khiến mọi người chấn kinh, một câu đơn giản nhưng tựa hồ có thâm ý khác.
Liễu Dật hiểu thâm ý rằng Cát Lợi Nhi đã trải qua bao nhiêu năm đó như thế nào? Nàng không phải luôn ở bên Liễu Dật giả sao? Bao nhiêu năm qua, chẳng phải nàng vẫn thừa nhận một kẻ khác ư?
Thất Nguyệt càng hoài nghi Cát Lợi Nhi này, đã sống cùng Liễu Dật giả bao nhiêu năm, tại sao hôm nay lại chỉ vì mấy câu của Liễu Dật mà thay đổi? Ngày đó ở Hoa Hải, Liễu Dật cũng từng nói đến những chuyện trong hồi ức nhưng Cát Lợi Nhi có thèm quan tâm hay để gì đâu.
Về phía Cát Lợi Nhi, hiển nhiên nàng biết mấy người này còn giữ miếng với nàng, dường như hoài nghi nàng có bí mật không thể nói ra.
Cát Lợi Nhi cười nhẹ nói: “Đều là quá khứ cả rồi, đúng như thư sinh nói, chúng ta nhớ những chuyện trong quá khứ làm gì?” Nói đoạn nàng ngồi xuống cạnh Liễu Dật.
Liễu Dật cùng nhìn nàng, ánh mắt hai người ngưng thị tại một điểm nhưng thủy chung giữa họ vẫn có một chút gì ngăn cách, không thể nào xuyên thấu, không hiểu được lòng đối phương. Chàng cười: “Được rồi, lão sư, Cát nhi chắc còn chưa quen.”
Nói rồi, chàng cố ý xóa đi chủ đều câu chuyện, hít hà bát canh, nhắm mắt lại nói: “Ườm, thơm quá, đã lâu không được uống canh do Cát nhi nấu.”
Cát Lợi Nhi cười nhẹ: “Thích thì uống nhiều vào.”
Liễu Dật sắp sửa uống thì Lang Vương lên tiếng: “Ma chủ, không được, xin hãy nghĩ kĩ, trước khi rõ trắng đen không nên uống canh này?” Nói rồi, ánh mắt Lang Vương xoáy vào Cát Lợi Nhi, dường như muốn nhìn thấu lòng nàng.
Biểu hiện của Cát Lợi Nhi không hề biến hóa, nàng tiếp tục: “Minh bạch gì cơ? Canh này không uống được sao? Không cần uống nữa, đợi Lang đại ca minh bạch đã rồi hẵng uống.” Dường như nàng căn bản không hiểu ý tứ của Lang Vương.
Liễu Dật cười nói: “Lão sư…Ta tin Cát nhi.” Nói đoạn, chàng không suy nghĩ gì, cầm cả bát canh lớn đưa lên miệng tu một hơi, Lang Vương và Thất Nguyệt định lên tiếng thì đã muộn rồi, cả canh đã vào đến dạ dày Liễu Dật.
Nhất thời, bầu không khí trong phòng trở nên gượng gạo, Liễu Dật tuy không dám khẳng định nhưng có thể cảm thấy rằng Thất Nguyệt và Lang Vương đối với Cát Lợi Nhi dường như có ý bài xích, chàng định giúp nàng giải thích, đột nhiên trước mắt hoa lên, mọi cảnh vật t biến thành mông lung, nhòe nhoẹt, càng lúc càng mơ hồ. Chàng lắc mạnh đầu, định làm cho mắt nhìn rõ thơn nhưng tlập tức thấy không ổn, tchàng đã không nhìn thấy gì nữa.
Trước mắt tối sầm, cả thế giới của chàng hoàn toàn không còn ánh sáng, chàng huơ huơ thật nhanh tay phải trước mắt nhưng không nhìn thấy gì.
Thất Nguyệt vội hỏi: “Huynh sao thế?”
Liễu Dật đáp: “Ta không nhìn thấy gì, vì sao chỗ này tối quá, các vị có thấy gì không? Trước mắt các vị có tối đen không?” Chàng liên tục hỏi Thất Nguyệt và Lang Vương, nóng lòng muốn biết hồi đáp.
Thất Nguyệt vội bước đến trước mặt Liễu Dật, đưa tay khua nhanh trước mặt chàng, nhưng ánh mắt của chàng bất động, tịnh không có ánh sáng, Thất Nguyệt quay phắt lại hỏi Cát Lợi Nhi: “Cô nói đi, trong bát canh này cô bỏ cái gì vậy?”
Cát Lợi Nhi nhìn Thất Nguyệt: “Bỏ thuốc, bỏ thứ khiến mắt y phải mù, không thể sát nhân được nữa.”
“Ngu xuẩn, huynh ấy giết ai, vì sao cô lại làm vậy với huynh ấy, huynh ấy đã tin cô như vậy, cô lại hạ độc vào thức ăn, cô có còn là người không? Cô có thể không tin huynh ấy nhưng vì sao lại hại huynh ấy.” Thất Nguyệt tức giận.
Cát Lợi Nhi đáp: “Y giết ai trong lòng y quá rõ, toàn gia thư sinh đều do y sai khiến người giết chết, còn chuyện ta và thư sinh phân li cũng do y, tất cả đều là y làm, cô còn muốn giúp y? Phụ thân cô, Ngạo Thiên cũng bị y giết, dưới kiếm của y đã có vô số vong hồn, cô còn giảo biện nữa không?”
Thất Nguyệt loạng choạng lùi lại một bước, tuy nàng không thừa nhận Ngạo Thiên là phụ thân nhưng khi nghe thấy lão bị Liễu Dật giết, trong chốc lát không khỏi kinh hoàng.
Liễu Dật đứng dậy, lắc đầu nói: “Ta không giết Ngạo Thiên, ta chỉ phế võ công, chặt đứt một tay của ông ta, chả lẽ như vậy là tàn nhẫn? So với những chuyện ông ta gây ra cho ta, cho người nhà của ta thì tính sao đây?”
Cát Lợi Nhi lắc đầu, cười lạnh lùng: “Buồn cười thật, ngươi là một tên ma đầu sát nhân, ngươi có tư cách gì mà đi giết người khác? Năm đó ngươi đã giết toàn gia Liễu thư sinh khiến ta và thư sinh phải chia lìa, tim của ngươi để ở đâu?”
Liễu Dật thấy Cát Lợi Nhi nói vậy, chàng có phần mông lung, liền hét lên: “Ta chưa từng giết toàn gia một thư sinh nào.”
Cát Lợi Nhi lắc đầu: “Đúng, ngươi nói đúng, không phải là ngươi giết nhưng ngươi sai Vi Phong giết, chuyện đó ta đã được nhìn thấy.”
Liễu Dật dường như không dám tin, Cát Lợi Nhi không chỉ không thừa nhận chàng, ngược lại còn ngộ nhận, chàng chỉ biết lắc đầu, nói lớn: “Không, những gì nàng nói đều không đúng, những gì nàng nhìn thấy không phải là sự thật, ta mới là thật sự là Liễu Dật.”
Cát Lợi Nhi lắc đầu: “Ngươi không gạt được ta đâu, không biết từ đâu mà ngươi biết được chuyện của ta và thư sinh, tuy ngươi kể rất chân thật nhưng ngươi vẫn là giả dối.”
Nghe Cát Lợi Nhi nói thế, Thất Nguyệt không nhịn nổi, gầm lên: “Ngươi câm mồm, ngươi biết gì mà nói? Thư sinh đã vì ngươi mà tha thứ nhiều điều, đã vì ngươi mà làm những gì? Người thực sự không có tư cách bình luận là ngươi, bao nhiêu năm nay, tình yêu của huynh ấy với ngươi chưa từng giảm đi chút nào, còn ngươi? Ngươi cứ chấp mê bất ngộ như vậy, ngay cả chuyện làm huynh ấy thương tổn sâu nặng mà ngươi cũng làm được.”
Cát Lợi Nhi nhìn Thất Nguyệt, nói: “Ngươi im mồm, ngươi đúng là ma nữ, y là cừu nhân sát phụ mà ngươi lại đi bênh vực y, ta biết, ngươi rất yêu thư sinh, nhất định ngươi tư thông với y, tìm cách chia rẽ ta và thư sinh, nhất định là thế.”
Thất Nguyệt càng tức giận: “Câm mồm, kẻ ở bên cạnh ngươi trong mắt ta căn bản không phải là nam nhân, không cần phải mở mồm ra là gọi thư sinh này nọ, y khiến ta ghê tởm.”
Cát Lợi Nhi nói: “Vô dụng thôi, ngươi không phá hoại được cảm tình giữa ta và thư sinh đâu, chúng ta đều thương hại ngươi.”
Thất Nguyệt không thể chịu nổi Cát Lợi Nhi nữa, nàng ta không chỉ làm tổn thương Liễu Dật, tấm lòng nàng ta lại càng khó ưa, nàng giận giữ: “Ngươi không xứng đáng với tình yêu của huynh ấy.” Liền đó, tế khởi Vũ Nguyệt Kiếm, xạ thẳng vào tâm tạng Cát Lợi Nhi.
Cự li xa hơn trượng nhưng sự tình chỉ xảy ra trong chớp mắt, bóng đen lóe lên, “phập”, quang hoa màu hồng của Vũ Nguyệt Kiếm găm vào thân thể một người nhưng không phải của Cát Lợi Nhi mà là Liễu Dật.
Lưỡi kiếm dài, mảnh của Vũ Nguyệt Kiếm vô tình cắm vào người Liễu Dật, sắc mặt Thất Nguyệt kinh hoàng, nàng lắc đầu tựa hồ không nói thành lời, chỉ không ngừng hỏi: “Vì sao? Vì sao huynh lại ngốc như vậy?”
Liễu Dật quay đầu lại, bằng vào trực giác nhìn về hướng Cát Lợi Nhi nhưng trước mắt tối đen, chàng không nhìn thấy gì, từng giọt từng giọt huyết dịch đen ngòm chảy xuống, chàng muốn sờ lên khuôn mặt Cát Lợi Nhi nhưng không thể vì Cát Lợi Nhi đã tránh né chàng.
Liễu Dật cuối cùng đành buông xuôi, chàng biết Cát Lợi Nhi ngộ nhận đã quá sâu, tất cả đều do Cửu U Ma Thần và Lam Ảnh giở trò nhưng chàng cam nguyện bước chân vào lưới.
Chàng lắc đầu, nỗi niềm quyến luyến cùng bao nhiêu yêu thương khiến chàng không thể hận Cát Lợi Nhi được, giờ chàng thình lình minh bạch, những gì nàng đang làm đều để bảo hộ “Liễu Dật”, chàng cảm thấy hạnh phúc, tuy Liễu Dật nọ không phải là chàng nhưng tình yêu của Cát Lợi Nhi vẫn luôn dành cho chàng, chỉ là…tình ái đặt nhầm chỗ.
Liễu Dật thờ dài nói: “Nàng đi đi.” Vẻn vẹn ba chữ ngắn ngủi, không hiểu chàng muốn biểu đạt điều gì nhưng Lang Vương và Thất Nguyệt đều nghe thấy trong ba chữ ấy mang theo tuyệt vọng, mang theo những vết thương chất chồng và những mỏi mệt của ái tình.
Nghe Liễu Dật nói vậy, Cát Lợi Nhi dường như đã có chuẩn bị, vì Cửu U Ma Thần từng nói rằng kể cả nàng hạ độc thì ma quỷ đó cũng không làm khó nàng mà sẽ thả cho nàng đi. Nàng không chần chừ, chuyển thân đi ra phía ngoài.
Nghe tiếng bước chân Cát Lợi Nhi đi xa dần, Liễu Dật đau nhói trong tim.
Vì sao thế giới này lại tàn nhẫn đến thế, thế giới của chàng giờ là một vùng hắc ám, không còn ánh dương quang, tựa hồ cả thế giới đang đối đầu với chàng. Liễu Dật vung tay phải rút Vũ Nguyệt Kiếm ra, lớn giọng gầm gừ: “Vì sao, vì sao lại không công bằng như vậy, ta đã làm gì sai, vì sao lại đối với ta như vậy, cả thế giới đều đối với ta như vậy…” Thanh âm chấn động cả căn phòng, vang đi xa lắc, tựa hồ chàng muôn cả thế giới nghe thấy.
Lúc đó một bàn tay ấm áp nắm lấy chàng: “Thư sinh, huynh vì sao lại ngốc như thế, thế giới này luôn công bằng, không công bằng chính là huynh, tối tàn nhẫn cũng chính là huynh, huynh không cô độc, dù cho toàn thế giới đều không để ý đến huynh thì vẫn còn có muội ở bên huynh.”
Liễu Dật nghe rất rõ lời Thất Nguyệt, chàng không nói gì, trong tâm dường như an tĩnh trở lại, cơn đau do vết thương gây ra đã tê đi, nhưng nỗi đau trong tim khiến chàng không cách nào tiếp thụ, người chàng yêu thương nhất lại là người khiến chàng thương tổn nhiều nhất, tất cả đều do vận mệnh ba kiếp tác quái, chàng phải phá trừ vận mệnh này, vậy còn Thất Nguyệt? Đối với nàng, chàng có thể chọn lựa gì đây?
Liễu Dật lắc đầu: “Cô đi đi, Thất Nguyệt, trừ Cát Lợi Nhi ra tôi không thể yêu ai khác, tôi không cho cô được gì, mà đã nợ cô quá nhiều, cô ở lại bên tôi chỉ thêm thống khổ, cô đi đi.”
“Không, chỉ cần nhìn thấy huynh, muội đau đớn nhưng lại hạnh phúc, tim vụn vỡ nhưng lại ngọt ngào, Thất Nguyệt sẽ không đi đâu, huynh không còn đôi mắt, Thất Nguyệt sẽ là mắt của huynh, vĩnh viễn là vậy, huynh không còn nói gì nữa chứ? Để muội là muội muội của huynh, nếu huynh không muốn muội làm phiền thì muội có thể làm muội muội của huynh, chiếu cố cho huynh.” Nói đến đoạn sau, giọng nói của nàng rõ ràng hơi run run nhưng nàng vẫn phải nói ra, có lẽ tất cả chỉ là nghiệt duyên.
Liễu Dật buông tay Thất Nguyệt, bằng kí ức chàng lần mò đi ra cửa, Thất Nguyệt bước theo, Lang Vương liền nối gót. Chàng nói: “Cho ta chút thời gian, các người không cần theo ta đâu.” Liền đó, thân ảnh cô độc dần dần biến mất ở cuối hành lang.
Lang Vương nhìn theo, lắc đầu: “Nếu yêu đương mà phải chịu nhiều đau khổ như vậy, ta không muốn yêu làm gì, cứ nhìn vào tình yêu của Ma chủ, cảm giác thật đáng sợ.”
Thất Nguyệt buông tiếng cười khổ: “Lang đại ca, huynh còn chưa biết sao lại coi là đáng sợ? Nếu như đã thử qua, đã yêu thật lòng thì huynh chắc không nói những câu như thế, tình yêu của thư sinh tuy vô cùng đau đớn nhưng lại đầy hạnh phúc.”
Lang Vương lắc đầu: “Cát Lợi Nhi làm tổn thương Ma chủ quá sâu nặng, không biết lần này Ma chủ cảm thấy thế nào.”
Thất Nguyệt đáp: “Thư sinh sẽ không quên nổi Cát Lợi Nhi, dù Cát Lợi Nhi làm huynh ấy thương tổn nhưng chẳng qua là do âm mưu, do không thể tự chủ, có một ngày Cát Lợi Nhi sẽ khôi phục được kí ức của Thiên nữ, lại về sống cùng thư sinh.”
Lang Vương lắc đầu: “Khó, Ma chủ vì có Bi Mộng Kiếm cùng bốn khối hồng ngọc do Niết nhân lưu lại nên mới khôi phục được kí ức kiếp trước, còn… muốn khôi phục kí ức kiếp trước của Cát Lợi Nhi, khó lắm.”
Thất Nguyệt khẳng định: “Bất kể khó khăn thế nào, nhất định làm được.”
Lang Vương nhìn nàng, lên tiếng: “Thất Nguyệt, cô vì cái gì? Cô cứ thế này ở bên Ma chủ cũng chẳng được gì, ngược lại càng thống khổ hơn, cô cứ quấn quít như thế thì Ma chủ cũng không tiếp thụ.”