Ma Kiếm Lục

Chương 75: Chương 75: Tam thế luân hồi, kim sinh chi ngã dục thành ma






Có lẽ, kết cục và vận mệnh đã được định sẵn trong cõi u minh mà tâm hồn trai trẻ của chúng ta không cách nào biết trước được. Khi câu chuyện này không diễn tiến đúng như ý nguyện, chúng ta không có tư cách để nhớ lại nữa.

Bốn phía là bóng đen vô tận, không bến bờ, Liễu Dật không biết mình đang trôi dạt trên trời hay dưới đất, y nhìn lại thân thể chính mình, tự hỏi mình chết rồi ư? Nhưng khi chết đi phải tới Địa phủ, uống Mạnh Bà thang, sao lại ở đây, mà đây là đâu? Bóng tối đặc sệt, phảng phất trong màn đêm sức mạnh hiện hữu khắp nơi.

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc, ấm áp, đầy nhung nhớ vang lên: “Ngươi đã tới!”

Y quay đầu lại, nhìn về phía thanh âm phát ra: là Niết nhân.

Trước mắt y hiện ra một người toàn thân vận kình trang đen nhánh, chất liệu y phục hình như làm bằng da, mỗi khi cử động, y phục phát xuất ra tiếng kim thuộc va chạm loảng xoảng. Khuôn mặt hắc y nhân sáng sủa, kiếm my hổ mục, thân thể khôi ngô, tay mang găng đen, cầm một thanh kiếm quen thuộc: Bi Mộng Kiếm.

Liễu Dật nói: “Ta nhận ra ngươi, ngươi chính là Niết nhân, kẻ đã cùng Bàn Cổ quyết chiến.”

Người được gọi là Niết nhân bỗng nhiên mỉm cười, gật đầu: “Đương nhiên ngươi nhận ra ta, bởi vì ngươi chính là ta.”

Liễu Dật bật lùi một bước: “Ngươi nói sao?”

Niết nhân nhẹ nhàng khoa tay, trên mặt đất bằng phẳng xuất hiện một chiếc bàn đá cùng hai cái ghế đoạn nói tiếp: “Ngồi xuống đi, ta sẽ kể cho ngươi những gì muốn biết, có lẽ khi nghe xong, ngươi lại có động lực để sống tiếp.”

Liễu Dật từ tốn ngồi xuống rồi hỏi: “Đây là đâu?”

Niết nhân cũng ngồi xuống, nhìn quanh đoạn đáp: “Đây là giấc mộng của ngươi, vì giấc mộng này của ngươi mà ta mới đến đây.”

Liễu Dật lại hỏi: “Lời ngươi nói vừa nãy là ý gì? Tại sao ta lại là ngươi?”

Niết nhân nhìn y, kể lại: “Bảy ngàn năm trước, ta giao đấu với Bàn Cổ, Nữ Oa, chắc ngươi cũng biết, vì trên mình ngươi có bốn khối hồng ngọc.”

Liễu Dật vội vàng nhìn xuống cổ, làm gì có bóng dáng khối ngọc nào đâu, hành động của y khiến Niết nhân bật cười: “Không cần nhìn nữa, các khối ngọc đã thấm vào huyết dịch trong thân thể ngươi, giấc mộng hiện giờ là do nó tạo ra.”

Liễu Dật vội hỏi: “Khối ngọc này thần bí thật, nó là gì?”

Niết nhân thở dài sườn sượt: “Bảy ngàn năm trước, ta trót yêu Thánh nữ của Thần tộc, vốn được Bàn Cổ và Nữ Oa cùng sáng tạo ra, tên nàng là Thiên Nữ, nhưng Bàn Cổ e ngại sức mạnh của ta, một lòng muốn trừ diệt, cuối cùng, hắn đã có được cớ để hạ thủ…”

Ngừng lại một lúc, Niết nhân kể tiếp: “Qua giấc mộng, chắc ngươi cũng biết, cái cớ đó là Thần, Ma không thể yêu nhau. Được Long Hoàng trợ lực, ta đánh bại Bàn Cổ, Nữ Oa, nhưng khi biết Thiên Nữ đang luân hồi tại trần thế, ta đã tự đọa lạc bản thân.”

Liễu Dật cảm thấy kì quái liền hỏi: "Long Hoàng là gì?”

Niết nhân đặt Bi Mộng Kiếm lên bàn rồi nói: “Nó đó… Tám ngàn năm trước, Bàn Cổ khai thiên, sáng tạo ra thủ hộ thần thú đầu tiên là Long Hoàng. Nhưng lúc đó hắn không kiểm soát được năng lực bản thân, vô tình tạo ra một con rồng có năng lực của Thần như mình."

Liễu Dật nhìn Bi Mộng Kiếm, cảm thấy thân thuộc không gì so sánh được.

Niết nhân nói tiếp: “Bất kỳ sinh vật nào cũng có tư tâm, thần tiên cũng không ngoại lệ, làm sao Bàn Cổ có thể để một con rồng có Thần lực tương đương hắn tồn tại như vậy, lòng ích kỷ đã thôi thúc hắn ra tay với Long Hoàng.”

Long Hoàng không hề phản kích, bởi chính Bàn Cổ đã sáng tạo ra nó, nó nghĩ hắn giết nó tự nhiên phải có lý do, nhưng trước khi chết, cuối cùng nó cũng hiểu, nó chết chỉ vì lòng tham lam của Thần, nên để lại lời trớ chú bi thương – “Khi gió gầm vang, mây khóc gào, đất nghiêng ngả, ta sẽ hoá thân thành cây kiếm bi thương vĩnh hằng, rồi có một lúc nào đó ta sẽ uống máu ngươi.”

Niết nhân dừng một chốc rồi tiếp lời: “Sau đó, Bàn Cổ tiếp tục dựa vào sức mạnh bản thân, tạo ra hai thủ hộ thần thú là Thiên Long và Hoả Phượng, nhưng không ai biết rằng, thủ hộ thần thú mạnh nhất đã hoá thân thành lời trớ chú bi thương nhất trên thế gian – Bi Mộng Kiếm."

"Còn ta, cùng với tâm ma của Thần xuất hiện mà được sinh ra, ta lấy được Bi Mộng Kiếm, đồng thời sa vào lưới tình với Thánh nữ được Nữ Oa và Bàn Cổ sáng tạo ra: Thiên Nữ. Vận mệnh đã xếp đặt ta phải chịu đựng nỗi khổ ba kiếp luân hồi.”

"Kiếp thứ hai, ta chuyển thân thành Vị Linh Phong, vận mệnh an bài sẵn con đường đưa ta gặp được Thiên Nữ kiếp trước, là Quỳnh Diệp Ti của Côn Lôn tiên tộc. Chúng ta yêu nhau, nhưng nỗi khổ ba kiếp còn đó, làm sao chúng ta ở bên nhau được? Cuối cùng, do người trong thiên hạ ngăn trở, chúng ta đã sa chân vào luân hồi.”

Đột nhiên, Niết nhân dừng lại, hỏi: “Ngươi có biết rằng kiếp thứ ba, ai là chuyển thân của ta không?”

Liễu Dật lắc đầu: “Làm sao ta biết được?”

Niết nhân giơ ngón tay màu đen ra, chỉ vào y và nói: “Là ngươi, Liễu Dật.”

Liễu Dật thất kinh, vội lắc đầu: “Không, không thể thế được… Làm sao có khả năng đó!”

Niết nhân nói tiếp: “Vận mệnh đã an bài rồi, ngươi sẽ gặp lại Thiên Nữ, ở lần chuyển thế thứ ba của nàng, chính là Cát Lợi Nhi bây giờ.”

Liễu Dật nghe thấy tên của Cát Lợi Nhi, lòng đột nhiên đau nhói, y chợt nhớ đến lời của nàng trước lúc đi xa: “Thư sinh, nếu một ngày nào đó, Cát Lợi Nhi mất đi, xin huynh đừng bi thương… Huynh hãy nhìn ánh nắng ấm áp, ngắm bầu trời bao la, nhìn tuyết bay trong Hoa Hải, ngửi mùi hương ngào ngạt trong gió. Thế giới này vẫn rực rỡ như thế, dù cho Cát Lợi Nhi có ra đi, cũng không ảnh hưởng gì đến thế giới của thư sinh cả, xin hãy chôn vùi Cát Lợi Nhi sâu trong ký ức của huynh, được không?” Những lời này khiến lòng y càng thêm đau đớn.

Y đứng bật dậy, gào lên điên cuồng: “Không… Ta không muốn để cho vận mệnh an bài, ta không muốn.”

Niết nhân từ từ đứng dậy: “Trong lòng ngươi đau lắm phải không? Ngươi muốn báo cừu? Những kẻ từng ngăn trở, từng cướp đoạt tất cả của ngươi, ngươi không muốn giết chúng sao? Cả các vị Thần giả dối, những kẻ tự xưng là hai phái chính tà.”

Liễu Dật quay phắt lại, mắt đỏ ngầu như máu: "Ta muốn chứ, nhưng ta đã chết rồi, làm gì có tư cách để nghĩ tới điều đó, ta giết chúng bằng cách nào?”

Giọng nói của Niết nhân bỗng trở nên cứng rắn: “Không, ngươi không hề chết, ngươi đã có được Lan Nhĩ Phi Na Thanh của ta, khối ngọc đó đã hoàn toàn ngấm vào huyết dịch của ngươi, trong thân thể ngươi hiện đang chảy dòng máu của chân Ma tộc - cuồng bạo chi huyết. Chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ đem Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, Bi Tứ Thức truyền cho ngươi để ngươi sống lại.”

Liễu Dật hỏi: “Hà cớ ngươi lại giúp ta như thế?”

Niết nhân bình tĩnh đáp: “Ngươi là ta, ta là ngươi, giữa chúng ta không có sự tồn tại của hai cá nhân riêng biệt, báo thù là điều ta mong muốn, còn ngươi có kiếm ý và thân thể hoàn mỹ, có thể hoàn thành những gì ta mong muốn.”

Liễu Dật đột nhiên lùi lại một bước: “Ngươi muốn ta thành ma!”

Niết nhân trả lời: “Trong thân thể ngươi hiện giờ đang cuộn chảy cuồng bạo chi huyết của chân ma, chúng ta đều là ma, điều đó không thể phủ nhận, ngươi sợ à? Ngươi không muốn cải biến vận mệnh bản thân, tự mình nắm lấy sinh mạng của mình sao?”

Liễu Dật lắc đầu nguầy nguậy: “Ta không sợ, ta hiện giờ chỉ muốn giết sạch những kẻ đã lấy đi của ta người thân và ái tình, kể cả vị Thần đã khống chế vận mệnh của ta, ta không muốn mặc cho người ta sắp đặt. Ta đã mất tất cả, trong lòng ta chỉ còn lại cừu hận, ta muốn báo thù, báo thù…”. Thanh âm vang xa, cuối cùng chìm vào yên lặng.

Niết nhân đột nhiên bật cười cuồng dại, là bi thương và tang thương, rồi nói tiếp: “Hãy để chúng ta kết thúc nỗi thống khổ ba đời ba kiếp, cầm kiếm lên, ta sẽ dạy ngươi tất cả những gì ta biết.”

Liễu Dật chầm chậm tiến tới thanh kiếm, đưa tay ra dồn lực nắm chặt lấy Bi Mộng Kiếm, lúc này bi thương và cừu hận trong lòng y cháy lên ngùn ngụt...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.