Ngạo Thiên dùng chân lực mãnh liệt của Lan Nhĩ Phi Na Thanh tầng thứ mười hai dấy lên một làn tửu thủy xạ vào Lam Ảnh, nước thì sao có thể đả thương người nhưng trong tay lão lại thành lợi khí không gì không xuyên qua, chỉ cách có một trượng, bạch quang xé không khí rèn rẹt, nháy mắt đã đến trước Lam Ảnh.
Vẻ mặt họ Lam vẫn giữ nét cười tà dị, tay phải xoay chuyển cực nhanh, uyển chuyển dấy lên tàn ảnh, trông thì chậm nhưng thực ra nhanh đến mức mắt thường khó lòng phát hiện, chén rượu trắng tinh bay lên, cổ tay khẽ chuyển, tửu thủy như mũi tên an nhiên rớt vào trong.
Hắn bật cười, uống cạn: “Rượu ngon, rượu ngon. Ngạo Thiên môn chủ khách khí quá, Thiên Cực tinh cung chỉ là một phái nhỏ, môn chủ lại xem trọng như vậy, đúng là được mến mà kinh hãi.” Tuy Lam Ảnh có ý gạt mọi chuyện qua nhưng ai cũng thấy vừa rồi Ngạo Thiên đã động chân lực, nếu đổi lại là mình e rằng không thể ung dung tiếp được như hắn.
Sắc mặt Ngạo Thiên thoáng cười rồi lại khôi phục như thường: “Đế quân quá khiếm tốn rồi.” Nói vậy nhưng lại đưa mắt ra hiệu cho Thiên Long.
Thiên Long hiểu ý gật đầu, y biết Ngạo Thiên hiện rất có hứng thú với Lam Ảnh nhưng ngại Quỳnh Phách nên không tiện xuất thủ thăm dò, y cũng muốn thử xem công phu Lam Ảnh đến đâu.
Lam Ảnh lại tiếp tục: “Thiên Cực tinh cung thừa mông các vị yêu quý, hôm nay không ngờ mời được cả các vị tông chủ chính, ma lưỡng đạo, thật là vạn hạnh, nếu có chỗ nào không phải mong được các vị bỏ quá cho.” Lam Ảnh lại nói thêm mấy câu khách sáo, hắn biết kịch hay sắp được diễn, người chính, ma lưỡng đạo vẫn chưa động thủ hiển nhiên đang rất hứng thú với mình…chỉ là ai sẽ là kẻ đầu tiên nếm mùi đây.
Cùng lúc, Thiên Long đứng dậy, ôm quyền nói: “Thiên mỗ một lòng truy cầu võ đạo, rất thích cùng cao thủ quá chiêu, nếu đế quân không ngại tứ giáo, có thể cho Thiên Long biết được phân lượng của Thiên Cực tinh cung.”
Y không thẹn là kiêu hùng, không cần dài dòng, trực tiếp nói ra suy nghĩ, nhưng mọi người ở đó đều cho là yêu cầu bình thường.
Lam Ảnh cẩn thận quan sát, đối thủ mặc áo dài màu lam, da mặt hơi ngăm đen, mắt ti hí mày rậm, mới nhìn tưởng là mãng phu nhưng ai để tâm tất biết đó là biểu hiện của kẻ gian tà.
Hắn bật cười đứng dậy: “Thiên Long môn chủ khách khí quá, Thiên Cực tinh cung chỉ là một môn phái nhỏ, sao dám cùng bậc cao thủ như môn chủ quá chiêu…Nhưng môn chủ đã yêu cầu như vậy, Lam mỗ không đành cự tuyệt, phải phụng bồi vậy.” Nói rồi rảo bước ra ngoài.
Thiên Long toan quay mình đi theo thì Hỏa Phượng kéo tay: “Cẩn thấn, hắn không phải dễ trêu đâu, bằng không đã không dám lớn mất mời chúng ta đến.”
Thiên Long gật đầu: “Được, ta biết.” Rồi bước ra ngoài vãn đình.
Khoảng sân khá rộng, nếu không hai người đấu với nhau tất khiến mọi thứ loạn xạ.
Lam Ảnh mỉm cười: “Mong Thiên Long môn chủ thủ hạ lưu tình, mời.” Song thủ chắp ra sau lưng, đợi Thiên Long ra tay.
Thiên Long vung cả hai tay, trong tay là hai lưỡi đoản kiếm dài chừng một xích, thân kiếm cong queo, điêu khắc hai con rồng, nếu không vì có hai cạnh sắc lẹm, có lẽ đó không được coi là kiếm.
Y không dùng trường kiếm mà dùng luôn pháp bảo đác ý nhất để thử tu vi của Lam Ảnh: “Đế quân, sao không dùng kinh khí?”
Lam Ảnh mỉm cười: “Lam mỗ có đủ tự tin tiếp Thiên Long môn chủ mấy chiêu mà không cần binh khí.” Tuy lời lẽ rất khách khí nhưng ai nấy đều nghe ra vẻ cuồng ngạo, đối mặt với liên minh ma đạo mà hắn dám buông những lời như thế khiến ai nấy phải đánh giá lại.
Dẫu sao Thiên Long cũng là người lập ra Thiên Long thần đàn, thế lực đã được ma đạo thừa nhận, tuy không hùng mạnh như Ma môn nhưng tu vi của y cũng vượt xa tưởng tượng, Song Long dẫn y đang cầm Ngạo Thiên đã thấy qua hai lần, một ở kì Tam giới luận võ và lần này.
Tính khí của y làm sao nuốt trôi được mấy lời cuồng ngạo, tự đại đến thế của Lam Ảnh: “Đế quân đã tự tin thế, Thiên Long xin đắc tội.” Song thủ nhanh nhẹn tung ra, hai cây đoản kiếm màu vang xoay quanh thần tốc, tốc độ càng lúc càng nhanh, sau cùng hình thành một vòng tròn quanh mình y.
Quang mang trong mắt Lam Ảnh lóe sáng, gió lùa tới thổi tung tà áo, chân nguyên mãnh liệt kéo theo thượng cổ ma khí, từ chân trời hắc khí vô tận loáng sau đã phủ kín đất trời, che lấp thinh không, sát lục và mùi máu tanh mênh mang trải ra, theo làn giò, lá khô ngợp trời bay múa quanh mình hắn.
Không chỉ Thiên Long kinh hãi mà các vị môn chủ trong đình cũng thế, không ngờ người trẻ tuổi như Lam Ảnh lại triệu hoán được ma khí mạnh đến thế, khiến họ nhớ đến một người: thành chủ Vĩnh Hằng chi thành.
Ngạo Thiên biết thành hcur Vĩnh Hằng chi thành đã bị phế, không thể xuất hiện, còn tên thanh niên này luận về sức mạnh, khí thế, tu vi đều không thấp hơn, ít nhất cho đến hiện giờ chỉ cần hắn xuất một chiêu là đoán được tu vi cao thấp thế nào, chắc chắn hắn là địch thủ đáng sợ nhất bởi hắn biết dùng đầu óc hơn Liễu Dật.
Thiên Long xuất thủ nhưng lại dùng pháp bảo, song thủ phất lên, quang hoàn quang eo xạ ra hai dải hào quang dài ba xích, nhìn kì giống như hình rồng đang uốn lượn bổ vào Lam Ảnh, tốc độ không quá nhanh nhưng chung quanh hai đạo long hình kiếm khí, không khí bị đốt nóng, hiển nhiên bảo vật này có thuộc tính của lửa.
Nhìn tuy chậm nhưng các vị môn chủ trong đình đều biết là ảo ảnh, hơn nữa khí tức của bảo vật này đủ khả năng thiêu hủy bất cứ thứ gì, đừng nói chạm vào, chỉ cần cách người ba xích cũng bị nướng chín.
Lam Ảnh cũng hành động, tay phải vẽ một vòng lên không, một đạo quang đao trắng toát lấp lánh như hình thành thực chất, tựa có tựa không, hắn quát lớn: “Thập Tự Tinh Đao.” Tay phải nhanh chóng lia ngang, hào quang trắng xóa hình thập tự lóe lên trước mặt hắn rồi biến mất.
Hai đạo long hình kiếm quang đang bay lượn trên không đột nhiên ngừng lại, thập tự quang lóe lên thì kiếm quang cũng tan biến, phảng phất như chưa từng xuất hiện.
Thập tự quang như ngàn sao lấp lánh, liên tục lóe lên tạo thanh vô số tàn ảnh, lướt qua mình Thiên Long, chấn nát một cây đại thụ vừa người ôm phía sau.
Thiên Long thu hai tay lại, hai thanh đoản kiếm quay lại tay, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, rõ ràng đao quang vừa lướt qua thân thể mà không hề thụ thương, tu vi của Lam Ảnh không biết đã đến trình độ nào?
Ma khí trên không dần tan đi, song thủ Lam Ảnh vẫn chắp sau lưng: “Môn chủ bỏ quá cho, Lam mỗ đã hơi quá đáng.” Nói đoạn quay mình bước sang mé khác của tòa đình, tịn không quay lại bàn chính, ma lưỡng đạo ngồi.
Tiếng cười của hắn ngập vẻ thần bí, sau cùng chỉ còn lại mấy vị môn chủ của chính, ma lưỡng đạo. Ai nấy đều yên lặng trước trận chiến vừa rồi, ngay cả Ngạo Thiên có được tầng thứ mười hai ma công nhưng dựa vào cây đao của Lam Ảnh chắc lão cũng không tiếp nổi.
※ ※※
Tất cả xảy ra như vậy, ở một thế giới khác, họ có bình yên không?
Hỗn Độn tiên cảnh, mười lăm năm sau, ở tam giới mới là mười lăm ngày.
Gió vẫn dìu dịu lùa qua bên mình, trên không thi thoảng lại có mây trôi, ánh nắng vẫn chiếu rọi thảo nguyên như trước, kì trân dị thú, điểu vũ hoa hương. Đây là ngọn núi cao nhất trong Hỗn Độn tiên cảnh, nơi Liễu Dật thích hơn cả, ở đó chàng cảm nhận được sinh mệnh vạn vật và sức mạnh ẩn trong hỗn độn. Tất cả đều chân thực, chàng ở đây lâu như vậy để suy nghĩ một vấn đề.
Chàng đã mất mười hai năm cố đưa Lan Nhĩ Phi Na Thanh lên tầng thứ mười ba, Diệt thế tầng nhưng lại cảm giác tâm pháp này có chân nguyên mãnh liệt như thế, không sử dụng thật lãng phí.
Trước đây chỉ đạt đến tầng mười hai, chí ít có thể phối hợp với Bi Tứ Thức, tuy chân nguyên không thể so với tầng mười ba nhưng có kiếm thức hoàn mĩ bù lại. Giờ đã đẩy tâm pháp lên tầng mười ba còn…Bi Mộng kiếm lại không thể mang lại kiếm ý, cũng không thể sử dụng Bi Tứ Thức nữa.
Chàng đang cố giải đáp câu hỏi kiếm thức thế nào mới là lợi hại nhất?
Gió lùa qua thân thể mang theo mùi hương hoa, chàng lục tìm trong kí ức, một người không biết sử dụng kiếm, một người từng dùng kiếm rồi vì kiếm trở lại kiếp trước, đột nhiên câu chuyện trong trí nhớ khiến chàng ngừng lại ngẫm nghĩ, là lúc thu phục Long Viêm, kí ức đó, đúng, phải buông lỏng toàn thân.
Chàng từ từ đặt kiếm lên hai chân, chầm chậm thả lỏng…tiến vào cảnh giới không có ý thức nhưng trong lòng vẫn vương vấn câu hỏi, kiếm thức tối cao là gì?
Dần dần, Lan Nhĩ Phi Na Thanh tâm pháp dấy lên theo tâm nhưng không phảo do Liễu Dật khống chế, tâm khởi khí ý, ý động tâm tùy, chàng rút Bi Mộng kiếm ra, chân nguyên mỗi lúc một mạnh hơn nhập vào thân kiếm khiến hồng quang và tử quang tỏa ra, hai đạo hào quang ấm áp dị thường, từ nhạt thành đậm rồi biến hình, một đạo hào quang là Long hoàng, đại biểu của sức mạnh, một là thân thể của Long Viêm, đại biểu của hỏa diễm. Chàng mở bừng mắt, trường kiếm chỉ lên trời, cánh tay khẽ động, thân kiếm đen nhánh từ trên kéo xuống thành một vòng tròn hoàn mĩ.
“Soạt”, kiếm lại được tra vào vỏ, trên không trung mây đen dày đặc, khí tức cuồn cuộn, hai đạo long ảnh lấp lánh, một dài bạch quang từ trên trời hạ xuống, chạm vào địa mạch thì có tiếng sấm, mặt đất rung động, thinh không hiện ra một vết nứt, hào quang trắng xóa chói lòa xuất hiện trước mắt chàng.
Hồi lâu sau, hào quang tan đi, mây đen trên không tản mác, dương quang lại hiện lên, thổi ra tàng làn gió ấm áp, chàng cầm trường kiếm, thở dài: “Té ra mọi thứ đơn giản như thế, rốt cuộc chúng ta theo đuổi điều gì, phản phác quy chân, khi đến cực hạn lại quay về khởi điểm, kiếm vốn vô chiêu, toàn do người ta tự thêm vào thành ra phiền phức, vạn vật cứ nhanh là không phá đươc, lực không hẳn là mạnh, kiếm thức mạnh nhất lại là Vô Thức.”
Nhìn cây kiếm trong tay chàng lắc đầu, muốn nhanh phải có Lan Nhĩ Phi Na Thanh tâm pháp thôi động, muốn mạnh phải có Bát Hoang thần long mà hiện tại mới thu phục xong nhị long, xem ra muốn đối phó với Thần giới còn cần một khoảng thời gian nữa, bất quá…đó chỉ là sớm muộn, chỉ cần có đủ sức mạnh của Bát Hoang thần long sẽ đủ khả năng đấu với Thần giới.
Chẳng qua…trước khi xảy ra chuyện đó, e là Thần giới đã hạ thủ, lẽ nào phải trốn tránh? Không…. cuồng bạo chi huyết trong tim chàng trỗi dậy, sẽ từ từ tìm lục long nhưng nhất định phải thoát khỏi không gian này, bằng không sẽ an trí bọn Lang Vương thế nào? Cũng sẽ không phải với cả các bằng hữu khác.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, chàng lại nhớ tới Thất Nguyệt, mười hai năm nay từ khí kí ức xa xưa được thức tỉnh, chàng một mực chìm trong Lan Nhĩ Phi Na Thanh tâm pháp để tìm đột phá và đi tìm kiếm thức, giò đều đã xong, chỉ cần tìm được Bát Hoang thần long để cường hóa Bi Mộng kiếm. Thất Nguyệt thì sao? Có phải tiếp tục giả bộ chưa nhớ ra không?
Từ khi khôi phục kí ức, Liễu Dật vẫn chưa nói với nàng, vẫn giả bộ như chưa khôi phục, mười hai năm nay khổ tâm tu luyện, rốt cuộc cũng thành công nhưng giờ cũng nên cho nàng biết chân tướng.
Thở than một hồi, chàng có cảm giác bất lực, với Thất Nguyệt chàng biết nói gì? Nếu có kiếp sau xin nguyện dùng để đền bồi, còn kiếp này…coi như hữu duyên vô phận.
Ý tùy tâm chuyển, kiếm tùy ý khởi, đạp kiếm bay lên không trung, ngước nhìn trời rộng, chàng không khỏi cảm khái vô hạn, đúng vậy, trước khi mất kí ức chàng vẫn cho mình còn trẻ, đột nhiên già đi bảy ngàn tuổi, thống khổ, bi thương và cả tình yêu trong ngần ấy năm khiến chàng không còn thấy niềm vui trong mười hai năm qua.
Chuyển hướng hai lần, chừng một khắc sau chàng đến căn nhà gỗ.
Nhẹ nhàng đáp xuống, chàng thấy Thất Nguyệt đang ngồi trong khoảng sân rộng ba trượng, dài bốn trượng cạnh căn nhà gỗ, trong sân đầy những viên đá các màu, hết sức đẹp đẽ, đó đều do nàng mang từ bên ngoài vào. Chàng từng hỏi nàng vì sao mang theo thì nàng đáp đợi đến khi đầu bạc để xem đá nở hoa, hoa có bảy màu.
Nhưng mười lăm năm đã qua, nàng vẫn chưa già mà trong Hỗn Độn tiên cảnh này càng lúc càng trẻ ra, dung nhan không thay đổi, làn da càng mịn màng hơn, giống như một nha đầu mới khoảng hai mươi tuổi, tựa hồ vận mệnh đã chú định nàng vĩnh viễn bất lão, vĩnh viễn không có ngày hai người được cùng nhau.
Liễu Dật mỉm cười khổ sở: “Ồ, nàng làm gì vậy?”
Thất Nguyệt quay lại đáp: “Xem chỗ đá này đi, vừa nãy muội nghĩ không biết khi nào thì nở hoa.”
Liễu Dật lại lắc đầu: “Được rồi, đừng ngốc nữa, đá sao có thể nở hoa?”
Thất Nguyệt có vẻ không cao hứng: “Ai nói vậy, muội tin đá nhất định nở hoa, lâu dài cũng có sao, còn sau đó thế nào thì quên đi vậy.”
Liễu Dật cười: “Nàng….”
Không đợi chàng nói tiếp, nàng đã cắt lời: “Hiện giờ ngày nào huynh cũng ra ngoài tu luyện, sao rồi? Có tiến bộ không?”
Liễu Dật gật đầu: “Cũng coi là có chút tiến bộ.”
Cung lúc có một người tới, đúng là người, giống hệt bọn họ, có tay chân, mặt mũi, chẳng qua sau lưng có đuôi, đôi tai cũng nhọn hơn.
Quái nhân này là hàng xóng của chàng và Thất Nguyệt trong mười hai năm nay, tên Địa Thử, là tu luyện giả của yêu tộc, suốt ngày lang thang trong rừng tìm thức ăn, có thời gian thì qua chơi, nhưng lần này xem ra không phải vậy.
Địa Thử chạy tới: “Thất Nguyệt cô nương, Liễu Dật công tử, lần này chúng ta phải chuyển nhà rồi…”
Thất Nguyệt đứng dậy, đến bên Liễu Dật hỏi: “Sao phải chuyển nhà?”
Địa Thử đáp: “Các vị không biết sao? Ban ngày tôi kiếm ăn ở hậu hoa sơn nhưng hôm nay thấy nhược thủy trong hắc đàm dâng cao cả trượng, không hiểu chuyện gì định xuống xem song lại nghe thấy tiếng kêu vô cùng đáng sợ, dọa chết tôi thôi….” Vừa tả lại vừa tỏ vẻ khoa trương.
Thất Nguyệt hỏi: “Nhược thủy là gì?”
Địa Thử nói tiếp: “Cô nương không biết nhược thủy? Là một loại nước vô cùng kì quái, ngay cả lông chim cũng không nổi được, đáng sợ vô cùng, giờ ngày nào cũng dâng cao, tôi thấy không đầy mấy ngày sẽ dâng lên tận đỉnh núi, nhấn chìm tất cả, chúng ta phải tìm nơi khác, loại ước đó nhấn chìm được tất.”
Liễu Dật vừa ngẫm nghĩ vừa lẩm bẩm lại hai chữ nhược thủy, đột nhiên hỏi Địa Thử: “Vừa nãy, Thử huynh nói gì, tiếng gầm đáng sợ ư? Có giống tiếng rồng kêu không?”