Khí thế hai người đối diện trở nên khẩn trương, ánh mắt của Viêm Quân chợt lóe lên chút do dự, chớp mắt đã biến mất. Lúc này, hai bên thể hiện thực lực của mình, chuẩn bị cho cuộc chiến trước mắt. Đoạn đao của Viêm Quân nhìn có vẻ cũ kỹ, nhưng dưới sự thôi động của nhiệt khí, bắt đầu lấp lóe phát ra hoàng quang. Có thể thấy tuyệt đối không phải là một thanh đao bình thường, nếu không dưới khí tức đó, đã nhanh chóng tan chảy ra.
Liễu Dật đem thần long chi lực giản hóa. Sức mạnh của băng long sau khi được triệu hoán, lưu lại trên thân kiếm. Chàng biết rằng triệu hoán các con rồng khác ra chỉ mang thêm phiền phức, dùng băng long đối phó với Viêm Quân chính là cách tốt nhất, nên đã đem toàn bộ sức lực, tập trung lên thân kiếm.
Chàng hiểu rằng, ba quân chủ đứng đằng sau Viêm Quân không phải là những nhân vật dễ động vào. Thậm chí nếu Lôi Quân không ra tay, ba người đối phương mà hợp lực cũng sẽ đem lại rất nhiều phiền phức. Hiện tại vì muốn đoạt bảo thạch, cách duy nhất là tiêu diệt Viêm Quân để lập uy.
Viêm Quân thực sự do dự, sức hấp dẫn của bảo thạch làm lão ngay lập tức khôi phục thái độ cuồng ngạo. Đó có thể là vật trong truyền thuyết, mặc dù không biết sử dụng cụ thể như thế nào, nhưng tuyệt đối là báu vật trong các báu vật, chỉ cần bây giờ đoạt được, sau này phát hiện cách sử dụng không phải là chuyện khó. Vịt đã luộc chín, làm sao có thể bay được nữa. Lão cười lạnh, gật đầu nói: “Ngươi nói rất hay, người vì tài mà chết, chim vì miếng ăn mà vong. Nếu như ngươi đã có lòng tranh đoạt, qua được đao của lão phu hãy nói”.
Dứt lời, lão chuyển động, cùng với khí thế trảm thiên của đoạn đao xuất ra, một đạo nhiệt khí hòa cùng hoàng quang, nhắm Liễu Dật lao đến. Chàng sớm có tâm lí chuẩn bị. Nếu muốn tranh đoạt, khẳng định phải ra giá cao, muốn thành công đọat được hai khối đá đó, cần phải tiêu diệt kẻ trước mặt này.
Trường kiếm của chàng xoay chuyển, kiếm ảnh hội tụ thành kiếm hoa, một đạo quang mang lam nhạt như cự long xuất động, mang theo tiếng ngâm vang vang, theo một góc độ hoàn mỹ kích lên khí tức màu vàng. Tiếng binh khí va chạm nhau “đinh đang” vang lên không ngớt. Sau một hồi, hoàng quang biến mất, kiếm quang tiếp tục theo tiến thêm một đoạn, rồi cũng tan biến.
Mặc dù là lần giao thủ thứ nhất, không biết Viêm Quân có dùng toàn lực hay không? Nhưng vì muốn lập uy, Liễu Dật không dùng toàn lực xuất thủ cũng đem tâm pháp đề cao đến mười hai thành. Khi kiếm quang tan biến, một đóa băng tinh trắng ngần xuất hiện giữa không trung, rồi từ từ hạ xuống đất. Hàn khí nhanh chóng khuếch tán. Mọi thứ trong chu vi ba trượng, đều nhanh chóng bị đóng băng. Cả không khí cũng tựa hồ bị đông cứng. Hàn khí khiến mọi người thối lui liên tiếp để tránh bị đóng băng.
Bản thân Liễu Dật cũng không nghĩ đến điều này. Chỉ nghĩ là băng long đối với Viêm Quân có công năng tương sinh tương khắc, dùng để đối phó sẽ càng lợi hại. Nhưng chàng cũng không ngờ là sức mạnh của băng long cường đại như vậy. Đến lúc này chàng cũng không hiểu tại sao, sức mạnh của băng long so với tứ long còn lại có vẻ mạnh hơn nhiều. Nhưng đây không phải lúc nghĩ nhiều, một kiếm vừa rồi khiến chàng thập phần tự tin, dùng chân nguyên cường đại thúc đẩy năng lượng đặc thù của băng long bao phủ thân kiếm, muốn tăng tốc để trong vòng 10 kiếm, có thể đánh bại Viêm Quân.
Vào lúc giao thủ, Viêm Quân chợt cảm giác được sức mạnh cường đại của băng long và chân nguyên lực của đối phương. Tiếp đó lại bị khí thế của Liễu Dật áp trụ, nhãn thần bắt đầu toán loạn. Nhiệt khí bao quanh thân, dưới tác động của băng tinh ngưng kết, đã giảm đi nhiều. Cao thủ giao chiến, thắng bại chỉ trong chớp mắt. Một kiếm vừa rồi, đã hoàn toàn đưa Viêm Quân rơi vào thế hạ phong, không còn hi vọng thắng lợi.
Sự việc phát sinh quá thần kì, trong mắt của bọn họ, Liễu Dật dường như đã trở thành một tuyệt thế cao thủ. Chỉ có chàng tự hiểu tu vi của mình chẳng đáng là bao. Do vậy, khi kiếm đầu tiên chiếm được thượng phong, chàng nhận ra thời cơ đã đến. Hai mắt hồng quang lóe lên, trường kiếm nhanh chóng chuyển động, với tốc độ nhanh nhất, xuất ra một đạo lam quang.
Một kiếm này hoàn toàn không thể nói là theo một góc độ nào, kiếm khí xoay chuyển dích dắc, sắc xanh sắc trắng đan xen. Nhìn từ bên ngoài vào, lam quang phảng phất như một con rồng, vừa rời khỏi thân kiếm của Liễu Dật, chớp mắt lao tới trước mặt Viêm Quân.
Viêm Quân căn bản tưởng có thể tránh khỏi kiếm này, nhưng lúc này phát hiện đã muộn. Bởi vì cùng lúc với động tác vung kiếm của đối phương, kiếm quang đã đến trước mặt. Không thể tránh được, chỉ có thể dùng đao trong tay để chặn lại. Trường long xạ thẳng tới đoạn đao, tiếng binh khí va chạm “đinh đang” không ngớt. Viêm Quân hứng chịu sức mạnh cực đại, không tự chủ trượt về sau ba trượng, khiến cát bụi tung lên mù mịt. Hình ảnh băng long cũng đồng thời biến mất.
Đột nhiên, sự tình kỳ quái phát sinh. Đám cát bụi lắng xuống, nhanh chóng ngưng kết thành băng, rơi xuống đất. Mặc dù đạo kiếm quang của Liễu Dật đã biến mất, nhưng xem ra đặc thù kỹ năng vẫn còn. Nhìn từ phía Viêm Quân, khi binh khí giao nhau, chỉ sau hai hiệp, nhiệt khí của Viêm Quân đã bị khí tức của băng long bao phủ, thân thể dường như đang run lên.
Liễu Dật nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm khái không nói lên lời. Cuối cùng là tại sao lại như thế? Lẽ nào tốc độ và sức mạnh thực sự quyết định tất cả? Khi giao chiến cùng Tô Thiếu, căn bản không thể phát xuất được sức mạnh băng long đó. Nhưng lúc này, đã phát huy đến mức lâm li cùng tận. Cuối cùng là đã có vấn đề gì?
Lúc này, những người ở đó trước mắt tối sầm, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy vài đám mây vừa rồi đã trở thành một màn mây mù bao phủ toàn bộ. Màn mây mù này vô cùng thấp, phảng phất ngay trên đầu mọi người. Mặc dù đang giao chiến cùng Viêm Quân, nhưng Liễu Dật cũng không tránh khỏi bị cảnh tượng kì quái đột ngột xuất hiện này hấp dẫn. Màn vân vụ trên trời có gì đó kì quái, như một vật trôi dạt trên không của Đệ Lục Phong, ánh mặt trời không thể chiếu xuyên qua.
Rất nhanh, khi màn mây mù bắt đầu chớp động, bao trùm cả không gian, Vũ Trầm Tinh quay sang Lôi Quân hỏi: “Lôi Quân ca ca, đó là cái gì vậy, mặc dù mây mù thường thấy, nhưng kì quái như thế này thì là lần đầu tiên, không ngừng chớp động, tốc độ lại rất nhanh, chỉ chớp mắt không gian đã bị che kín?”
Lôi Quân một mặt nhìn trời, một mặt lắc đầu nói: “Huynh hhông biết, nhưng khẳng định có điều gì đó cổ quái”.
Vũ Trầm Tinh gật đầu, ánh mắt chuyển sang phía Viêm Quân. Lúc này lão không nhìn lên màn mây mù phía trên, mà vung đoạn đao, lao thẳng về phía Liễu Dật. Còn Liễu Dật lúc này đang bị màn mây mù hút hồn. Nhìn thấy đoạn đao xuất thủ, không kịp la lên, Vũ Trầm Tinh chỉ còn biết thôi động thân pháp đến cực hạn, lao về phía chàng.
Mọi người tại trường đều bị màn mây mù trên đầu hấp dẫn. Vào lúc một đao cùng một bóng người cùng lao về phía Liễu Dật, liền nhanh chóng bừng tỉnh. Tốc độ của Vũ Trầm Tinh căn bản không thể so với tốc độ xuất thủ của đoạn đao. Nhưng lúc này, đã lao đến trước đoạn đao, quay lưng lại với Liễu Dật.
Vũ Trầm Tinh đầu tiên phát hiện hành động của Viêm Quân, sau đó tung người, nhưng khoảng cách từ nàng đến Liễu Dật xa hơn so với Viêm Quân.
Khí tức viêm nhiệt phảng phất như ma quỷ địa ngục, từ tay Viêm Quân phát thẳng đến Vũ Trầm Tinh. Thân người nàng chặn trước mặt Liễu Dật, chàng muốn làm gì cũng đã muộn, vì đoạn đao chỉ còn cách ba thốn...
Một sự việc còn quái dị hơn phát sinh. Chỉ thấy vân vụ trắng xoá từ mặt đất ngùn ngụt bốc lên, thoáng chốc đã bao phủ toàn bộ chu vi chung quanh Liễu Dật. Chàng chỉ thấy một màn mây mù bao phủ, cả Vũ Trầm Tinh, cùng đoạn đao đều biến mất vô ảnh vô tung, phảng phất như chớp mắt đã đên một thế giới khác.
Sau một lúc hoang mang, chàng chợt cảm thấy phía trước trầm xuống, một vòng tay vẫn đang giữ chặt lấy mình. Sau đó, thân thể cảm giác như đang bay lên, đầu óc choáng váng mơ hồ, phảng phất như đang cưỡi mây đạp gió. Không biết cảm giác mơ hồ đó kéo dài bao nhiêu lâu, sau đó màn mây mù nhanh chóng biến mất. Trước mắt chàng là một màu đen, không nhìn thấy bất cứ cái gì.
Chàng cảm thấy kinh hãi, thầm nhủ: “Đây là nơi nào?”, rõ ràng mình vừa di chuyển cực nhanh, sau đó lạc đến nơi này, nhưng không rõ là đã xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên chàng có thể đoán được, đây không phải là sơn cốc vừa rồi, toan cất bước, chợt phát hiện thân thể vẫn đang bị ôm chặt.
Liễu Dật không kìm được nhìn xuống, từ từ làm quen với màn đen trước mặt, với sự trợ giúp của chân lực, cuối cùng cũng nhìn ra là Vũ Trầm Tinh. Chàng tựa hồ vừa nghĩ ra chuyện gì, gỡ đôi tay đang ôm chặt lấy mình ra, xoay lại nhìn phía lưng của nàng. Cuối cùng, hòn đá trong tim cũng được gỡ bỏ, Vũ Trầm Tinh rõ ràng không bị đoạn đao đâm trúng, xem ra hoàn toàn phải cảm ơn sự tình kì quái đột ngột vừa rồi.
Từ từ, hơi thở đều đặn của Vũ Trầm Tinh truyền vào tai, chàng ngạc nhiêm lẩm bẩm “Cái gì? Đã ngủ rồi à?” Quả nhiên, trước mắt chàng, Vũ Trầm Tinh đang ngủ ngon lành như một đứa trẻ trên đất.
Chàng lắc đầu, hồi tưởng lại những việc vừa xảy ra, rất muốn hiểu cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chỉ trong chốc lát đã tới nơi tối tăm này. Tuy nhiên, suy nghĩ hồi lâu, vẫn không tìm ra chút manh mối nào. Chỉ nhớ cảm giác cưỡi mây đạp gió, sau đó mọi việc đều trở nên mơ hồ. Nhìn cách Vũ Trầm Tinh nằm ngủ, dường như đã trải qua một thời gian rất dài, chàng thu hồi tâm thần, ánh mắt nhìn thẳng vào màn tăm tối trước mắt. Trong này không có chút gì cả, xung quanh chỉ là một vùng hoang vu, không trung toàn màu đen, căn bản không nhìn thấy sao trời. Nghe tiếng gió thổi bên tai, chàng biết mình đang ở bên trong một sơn động lớn. Từ trần đến nền của sơn động cách nhau khá xa, nên rõ ràng chàng đang đứng ở ngoài
Liễu Dật nỗ lực bình tĩnh trở lại, thầm suy nghĩ xem, những gì vừa xảy ra có phải là một giấc mộng hay không? Như vậy, mình vừa bị đưa đến một nơi kì lạ. Còn những người khác khẳng định cũng bị đem đi? Nhưng hiện tại ở đây căn bản không có một bóng người nào khác? Lẽ nào…những người còn lại đã bị đem đến một nơi khác?
Nghĩ đến đây, chàng đột nhiên nhớ lại một sự kiện. Lôi Quân từng nói qua, bên trong Luân Chuyển Phong có một chiếc kính, một chiếc kính có sinh mệnh, Minh Vương chính là bị khốn ở trong đó. Lẽ nào việc này có liên quan đến chiếc kính đó? Liễu Dật một mặt quan sát bốn phía sơn động, một mặt xem xét tình hình.
Vũ Trầm Tinh trở mình, có lẽ trên đất có nhiều đá khiến nàng nằm ngủ không thoải mái lắm. Vừa trở mình, nàng cũng tỉnh lại, vừa mở mắt liền “a” lên một tiếng. Liễu Dật nghe thấy liền quát: “Ngươi kêu cái gì, dọa chết người ta à?”. Nghe tiếng Liễu Dật, Vũ Trầm Tinh dần bình tĩnh lại: “Ở đây tối thui, ngươi ở trước mặt la hét, làm ta sợ chết khiếp”.
Liễu Dật bất lực lắc đầu, ai nghĩ ra cả hai người đều bị đối phương dọa chết khiếp. Vũ Trầm Tinh nhanh chóng ngồi dậy hỏi “Đây là nơi nào? Tại sao lại tối thui thế này...kì quái, ta rõ ràng định giúp ngươi đỡ một đao đó, sao trên người ta chẳng thấy vết thương nào?”. Lúc này nàng trông như một đứa trẻ, nghi hoặc kiểm tra bản thân.
Trong lòng Liễu Dật đầy nghi hoặc hỏi: “Ta cũng không biết, chỉ thấy mây mù đó xuất hiện, chúng ta liền rời khỏi nơi đó. Khả năng là đao đó chưa đâm trúng chúng ta. Nhưng mà...đầu ngươi có vấn đề, ngươi có biết hay không, nếu như màn mây mù đó không đột nhiên xuất hiện, giờ có lẽ ngươi đã chết rồi”. Dứt lời nhìn thẳng sang bên Vũ Trầm Tinh.
Vũ Trầm Tinh gật đầu nói: “Ta biết, nhưng lúc đó cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, chỉ hi vọng một đao đó đâm trúng ta, không phải tốt cho ngưoi sao. Ngươi đúng là người kì lạ, ta giúp ngươi, ngươi sao lại trách mắng ta thế”. Nói xong, không cần biết Liễu Dật có thể nhìn thấy hay không, liền làm bộ đầy oan ức.
Liễu Dật càng cảm thấy phiền, lạnh lùng nói: “Ta không cần ngươi giúp, chuyện sống chết của ta không liên quan gì đến ngươi. Ta cũng không muốn nợ ai cái gì, sau này ngươi tốt nhất đừng làm những chuyện ngu ngốc đó.
Vũ Trầm Tinh gật gật đầu, đột nhiên mỉm cười nói: “Đao đó ta đỡ hay không là việc của ta, đâu đến lượt ngươi quản? Vừa nói, ta cũng chưa nói gì đến việc hồi báo, thì ngươi nợ ta cái gì? Tại sao ngươi lại ngốc nghếch thế nhỉ? Nếu như muốn nói đến chuyện nợ nần, ta thấy ngươi nợ Thất Nguyệt, nợ Diệp La Bách Hoa cũng không ít. Nhưng tất cả đều là tự nguyện, đối với chuyện thiếu hay không thiếu nợ không quan hệ gì.” Nói xong liền bật dậy, làm bụi đất tung lên.
Trong lòng Liễu Dật chấn động. Đúng vậy, nàng nói không sai, nếu như nói đến chuyện nợ nần, cả đời không thể trả được chính là Thất Nguyệt, nhưng... Liễu Dật chợt nghĩ đến một việc, hỏi Vũ Trầm Tinh: “Ngươi nói cái gì Diệp La Bách Hoa?”.
Vũ Trầm Tinh lắc đầu vội nói: “Không có chuyện gì, chỉ là người đau lòng trên đời nhiều quá, không chỉ có một Diệp La Bách Hoa, người đó với ngươi không có liên quan gì, ngươi khẩn trương làm gì? Ngươi đúng là một tên ngốc, đồ ngốc”. Nói xong, lạnh lùng cười, khuôn mặt ngây thơ lúc này biến thành cực kì âm trầm.
Liễu Dât tựa hồ cảm giác mình đã hỏi hơi nhiều, ngúc ngoắc đầu định nói, Vũ Trầm Tinh đã nói trước: “Đừng có quên lời ngươi từng nói, nếu như có một ngày ta có thể thắng được thanh kiếm trong tay ngươi, ngươi phải cưới ta đó”.
“Ta chỉ nói trong lúc nóng giận thôi, nếu ngươi có thắng ta, ta cũng không cưới ngươi. Ta có thê tử, có người ta yêu rồi”. Lúc này trong bóng tối, Liễu Dật càng trở lên bình tĩnh, xem xét mọi việc rõ ràng hơn.
Vũ Trầm Tinh lắc đầu nói: “Ta không biết, đó là lời ngươi đã nói, lẽ nào không tính? Nam nhân cần có trách nhiệm đối với những lời mình nói ra, nếu không đừng tự coi mình là nam nhân. Đã nói, nếu như có một ngày ta thắng được ngươi, ngươi không cưới ta, ta vẫn muốn cưới ngươi. Ta không cần biết ngươi có vợ con hay chưa, ta thích thì ta sẽ làm”. Nói xong, không kìm được bật cười hi hi. Lúc này nàng như trở thành một con người hoàn toàn khác.
Liễu Dật đột nhiên phát hiện, căn bản không thể nói đạo lí với tiểu nha đầu này. Những câu vừa nói lại còn mang theo ý uy hiếp, đành bất lực lắc đầu, cười: “Ngươi còn nhỏ, những lời vừa rồi khả năng chỉ là kích động nhất thời, đợi khi ngươi lớn lên ngươi sẽ hiểu. Tất cả đều sai. Ta không phải là người mà ngưòi thích đâu, bỏ ý niệm đó đi.” Nói xong, đưa mắt quan sát xung quanh.
Vũ Trầm Tinh đột nhiên khôi phục lại nụ cười thiên thần nói: “Có lẽ thế! Có thể ta còn nhỏ, có thể ta chưa hiểu, có thể đây chỉ là một phút kích động, nhưng ít nhất là bây giờ ta vẫn còn đang kích động, do đó ta phải nói. Còn về việc bỏ ý niệm đó đi, đợi lúc nào hết kích động, ta sẽ xem xét cẩn thận. Nếu như cơn kích động này kéo dài không hết, phải chăng ngươi sẽ bắt ta đợi như thanh kiếm kia?”. Nói xong liền làm bộ dạng đầy hiểu biết.
Liễu Dật lúc lắc đầu, quan sát địa hình xung quanh, tiện miệng nói: “Nói chuyện với ngươi thật là mệt. Không nói nữa, ngươi muốn yêu như thế nào thì thế ấy đi, bây giờ ta chỉ muốn nghĩ xem làm sao thoát khỏi đây, đi hướng nào? Sau đó sẽ rõ chúng ta có lại bị cuốn vào ngọn núi đó không?
Vũ Trầm Tinh nghe xong, đột nhiên nghĩ đến việc gì đó, vội nói: “Đây không phải là trong Luân Chuyển phong, còn đang ở đâu, ta cũng không biết”.
Liễu Dật vội hỏi: “làm sao ngươi biết đây không phải là ở trong Luân Chuyển phong hả?
Vũ Trầm Tinh đáp: “Ta có long thú mà. Long thú và ta luôn duy trì một cự li cố định. Bất kì chúng ta ở nơi đâu, nó sẽ căn cứ vào mùi vị trên cơ thể ta để tìm ra. Bây giờ ta không cảm giác được sự tồn tại của nó, do vậy mới khẳng định không phải tại Luân Chyển Phong. Nếu không thì long thú dã phải ở khu vực gần đây”. Nói xong, gật đầu đầy thỏa mãn. Nhưng ngay lập tức lại than thở trở lại: “Trời ơi, không ở Luân Chuyển Phong, vậy chúng ta đang ở đâu?”.
Liễu Dật vội nhìn xuống vai, quả nhiên, Thiết Thạch đã không còn trên vai. Nó đâu rồi? Khả năng là trong lúc mình cùng Viêm Quân giao chiến, nó đã đi tìm Thất Nguyệt hoặc Diệp La Bách Hoa. “Đã không phải là Luân Chuyển Phong, vậy bây giờ đang ở đâu đây?” Nói xong lại trầm mặc.
Đột nhiên lúc này, một bàn tay mềm mại nắm lấy tay chàng, kéo chàng về phía trước, chàng vội hỏi “ Đi đâu?”.
Vũ Trầm Tinh một mặt nỗ lực kéo chàng đi, một mặt nói: “Ngươi thật là phiền phức. Nghĩ cái gì mà nghĩ? Đi ra khỏi chỗ này xem có phải là sẽ biết ngay không? Thật là một nam nhân không quyết đoán”. Nói xong, tiếp tục nhanh chóng tiến về phía trước.
Trong động tối, tiếng Liễu Dật vang vọng: “Ngươi buông tay ta ra, ta tự đi được....”
Một giọng cười khác khúc khích vang lên: “Không buông, ta lại cứ muốn giữ ngươi như thế này, mãi mãi không buông, ha ha...”