Ma Kiếm Lục

Chương 45: Chương 45: Tĩnh dạ thâm đàm, tha hương ngộ cố nhân






“Liễu công tử, đêm đã khuya thế này, còn chưa ngủ sao?” Lý Lăng nhẹ nhàng ngồi bên cạnh cái bàn đá, đây là một cái sương phòng theo kiểu tứ hợp viện, là Lý Lăng vì bọn Liễu Dật ba người mà an bài.

Liễu Dật phe phẩy cây quạt giấy, nói: “Phải a, ông không phải cũng chưa ngủ vậy sao?”

Lý Lăng cười nói: “Đêm khuya thế này, Liễu công tử còn chưa ngủ, phải chăng đang nhớ ai?”

Hốt nhiên Liễu Dật nghĩ đến một chuyện, vội hỏi: “Lăng, ông đem “Liệt Dương” cho Đại Đao Vương rồi, thế sau này ông dùng cái gì?”

Lý Lăng đổ xong chén trà, nhìn trăng sáng trên trời, nói: “Tôi vì cái gì mà phải dùng kiếm?”

Liễu Dật hốt nhiên bị câu nói của Lý Lăng chận lại, mang nhiên nói: “Ông là một kiếm giả thành danh, đương nhiên phải dùng kiếm.”

Lý Lăng mỉm cười nói: “Từ hôm nay trở đi, Lý Lăng cũng không còn là cái gì kiếm giả, cũng không cần phải dùng kiếm, Lý Lăng hôm nay, chỉ là một người bình phàm, phổ thông.”

Liễu Dật hỏi tiếp: “Ông nói là… ông muốn làm một người bình phàm?”

Lý Lăng gật đầu nói: “Mai nay sư phụ sẽ xuất quan, tôi sẽ bẩm rõ tâm thái của tôi, thoái xuất khỏi cái giang hồ phân tranh này, có lẽ, tôi sẽ trở thành một thầy thuốc giang hồ, hoặc giả tôi sẽ trở thành một bát quái tiên sinh, bình phàm mà sống qua ngày.”

Liễu Dật gật đầu nói: “Như thế, ông không thấy đáng tiếc sao? Thành tựu ngày hôm nay, vung tay mà vứt đi sao?”

Lý Lăng cười nói: “Kì thực, tôi tới giờ vẫn cho rằng tôi không phải là người tham danh lợi, thế nhưng, lần bế quan hai mươi năm này, tôi phát hiện chính mình đã sai, sai đúng là rất không bình thường, trong trăm năm, tôi chính là sống dưới danh lợi, hôm nay buông tay, giống như cho chính mình một đường sinh lộ, có thể đáng tiếc sao?”

Liễu Dật phe phẩy cây quạt giấy, cười nói: “Ha ha, Lăng à, tôi thấy cái gì giang hồ, cái gì kiếm giả, đều không thích hợp với ông, nghe ông nói, cảm thấy ông rất thích hợp làm hòa thượng.”

Lý Lăng cười nói: “Sư phụ trước giờ nói tôi thân vác trần duyên, vô duyên với Phật môn, chỉ có thể thu tôi làm tục gia đệ tử.”

Liễu Dật kì quái nói: “Phật môn không phải rộng mở sao? Đến yêu ma quỷ quái còn có thể thu, lại không thu ông, ha ha, xem ra ông so với bọn chúng còn đáng sợ hơn.”

Lý Lăng cười cười, không nói gì.

Liễu Dật nói tiếp: “Đại sư ngày mai sẽ xuất quan à?”

Lý Lăng gật đầu nói: “Ừm, đúng đó.”

Liễu Dật nói: “Nếu quả đại sư ngày mai có thể siêu độ những oan hồn trong “càn khôn kính”, tôi nghĩ bọn tôi sẽ xuống núi trước.”

Lý Lăng hỏi: “Làm gì mà gấp thế?”

Liễu Dật lắc lắc đầu nói: “Cũng không phải là quá gấp, lúc chúng tôi đến, thấy ngoài trăm dặm dưới núi Nga Mi, có một trấn tên là Lạc Tuyết, không muốn quấy nhiễu Phật môn thanh tĩnh, bọn tôi nên đến đó tạm trú.”

Lý Lăng cười nói: “Cái gì mà quấy nhiễu chứ.”

Liễu Dật cười nói: “Không nói quấy nhiễu, kì thật… một ngày ba bữa húp cháo bọn tôi nước chua chảy ra hết cả, bọn tôi cũng là vì an ủi cái bụng của mình.”

Lý Lăng ha ha cười nói: “Tửu nhục xuyên trường, không nghĩ Lý Lăng ta sống đã trăm năm, ngoài húp cháo ra chưa từng ăn thứ gì khác.”

Liễu Dật cười nói: “Như quả có hứng thú, chúng ta có thể cùng đi uống rượu ăn thịt.”

Lý Lăng lắc lắc đầu nói: “Tôi còn vài việc phải nói với sư phụ, ngoài ra còn phải ở trong môn một đoạn thời gian, như quả ngày sau có duyên, không quản mười năm, trăm năm, tôi nghĩ chúng ta đều sẽ có cơ hội cùng uống rượu.”

Liễu Dật gật đầu, hốt nhiên nghĩ đến cái gì, nói tiếp: “Đúng rồi, tôi có người bạn, rất to, rất cao, rất khỏe mạnh, sẽ từ kinh thành về đây kiếm bọn tôi, như quả bọn tôi đi rồi, nhờ Lăng chuyển lời tới hắn, nói bọn tôi ở ngay Lạc Tuyết trấn ngoài trăm dặm dưới núi Nga Mi.”

Lý Lăng gật gật đầu nói: “Yên tâm đi, chỉ cần hắn tới, tôi nhất định chuyển lời cho hắn.”

Liễu Dật ôm quyền nói: “Cảm ơn.” Nhìn lên trời, lại nói tiếp: “Xem tình hình rất khuya rồi, tôi ngủ trước đây, ông cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Lý Lăng gật gật đầu, không nói gì. Liễu Dật chuyển thân đi vào trong sương phòng.

Lý Lăng hớp một ngụm trà, nhìn vầng trăng giữa trời, nhẹ giọng nói: “Cái gì là trần duyên, cái thứ đó rốt cuộc là ở đâu!”

Đêm thật yên tĩnh, một buổi tối ngắn ngủi đã trôi qua như vậy…

Liễu Dật duỗi cái eo lười nhác, bò dậy, mở cửa nhìn ra, Thủy Nhi và Đại Đao Vương đều đã dậy rồi, đã bắt đầu húp cháo trên bàn đá.

Mà khiến người ta nhìn kĩ nhất đương nhiên là Đại Đao Vương, đầu tóc đứng thẳng, sau lưng mang “Liệt Dương” kiếm của Lý Lăng, lại dùng vải bọc lại, một bên còn dựng cây đại đao, người không hiểu chuyện sẽ cho rằng thằng cha này là một tay buôn bán binh khí.

Liễu Dật rửa mặt ở ao nước bên cạnh xong, bước lên trước nói: “Sớm a, hôm nay hai người các ngươi đều dậy rất sớm a.”

Thủy Nhi cười nói: “Không phải bọn tôi dậy sớm, mà là anh dậy trễ, coi, mặt trời lên ba con sào rồi kìa.”

Liễu Dật chiều qua đã ăn một bữa cháo, giờ lại ăn nữa, nói: “Xem ra tôi đã ngủ quá mức rồi.”

Đại Đao Vương lại không nói vấn đề đó, mang ra một vấn đề khác nói: “Húp cháo kiểu này tôi thật muốn ói, vì cái gì mà người trong Phật môn có thể ăn ngon trong vài chục năm, thậm chí vài trăm năm, thật không biết bọn họ được làm từ cái gì nữa.”

Ngay khi Đại Đao Vương mở lời oán trách, Lý Lăng không biết từ đâu đã đi tới, cười nói: “Cái gì, không quen thức ăn ở đây à? Bất quá không quan hệ, trước sau giờ ngọ, các ngươi có thể xuống núi rồi.”

Thủy Nhi buông đũa, hỏi: “Đại sư xuất quan rồi à?”

Lý Lăng gật đầu, mỉm cười nói: “Sư phụ xuất quan rồi, ổng nói chỉ gặp một mình Liễu Dật Liễu công tử thôi, thỉnh Thủy Nhi cô nương đưa “càn khôn kính” cho Liễu công tử mang, cùng đi gặp sư phụ.”

Thủy Nhi gật gật đầu nói: “Tốt.” nói xong lôi cái kính ra, đưa cho Liễu Dật.

Đại Đao Vương có chút khúc mắc nói: “Cái gì mà chỉ gặp một mình Liễu lão đại a? Đối với bọn ta có ý kiến hay sao?”

Lý Lăng nhìn Đại Đao Vương cười, không biết làm sao chỉ lắc đầu, xoay người nói với Liễu Dật: “Liễu công tử, mời đi theo tôi.”

Liễu Dật đi theo Lý Lăng, ước chừng đi mất một khắc thời gian, đã đi qua đại điện ngày hôm qua, lại tịnh không đi vào mấy đại điện ngày hôm qua, mà lại đi đến một thiền phòng nhỏ bên cạnh đại điện, tới đó dừng lại.

Lý Lăng cung thân một cái nói: “Sư phụ, Liễu công tử đã đến.”

Chỉ nghe trong cửa truyền ra một thanh âm già nua lại có vẻ hòa ái nói: “Ngươi xuống đi, Liễu công tử, mời vào.”

Lý Lăng nói: “Vâng, sư phụ.” Tiếp đó nói với Liễu Dật: “Sư phụ kêu ngươi vào, ngươi vào trước đi.”, nói xong, xoay người mà đi.

Liễu Dật hốt nhiên cảm thấy chính mình rất khẩn trương, tuy đây là một thiền phòng nhỏ, nhưng cảm giác nó so với đại điện còn uy nghiêm hơn, cao tăng trong truyền thuyết Phật môn này rốt cuộc hình dạng ra sao?

Liễu Dật lòng mang nghi vấn, nhẹ nhàng mở cửa, chậm chạp đi vào, lại thuận tay đóng cửa lại…

“Ngươi tới đây, ta đã đợi ngươi hai mươi năm.” Một tiếng nói từ phía bên phải phát ra.

Liễu Dật nhìn về bên phải, chỉ thấy bốn phía đều là vải lụa vàng, không có gió cũng tự động, trên tấm đệm, một hòa thượng đang quay lựng lại phía mình, thân khoác cà sa bình thường.

Liễu Dật hỏi: “Ông chính là Giác Quy đại sư ư?”

Hòa thượng ấy cất giọng nhẹ nhàng, lại hòa ái nói: “Phải cũng đúng, không phải cũng đúng.”

Liễu Dật hỏi tiếp: “Đại sư mới nói đợi tôi? Đợi đã hai mươi năm?”

Hòa thượng đáp: “Chính thị, Liễu thí chủ, mây theo gió, thời giờ theo nước, chớp mắt đã hai mươi năm, không biết ngươi tới vừa khéo.”

Liễu Dật có chút kì quái, hòa thượng này có bị điên không, thế nào mà lại nói những câu nghe chẳng hiểu gì hết? Liễu Dật nói: “Không biết đại sư đang nói gì? Liễu Dật thật nghe không hiểu.”

Hòa thượng lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Thuốc của Mạnh Bà vĩnh viễn là giải thoát tốt nhất.” tuy thanh âm rất nhỏ, nhưng Liễu Dật lại nghe được, cũng có lẽ do mấy ngày nay luyện tâm pháp hòa hợp nội đan do Lang Vương dạy hắn, công lực lại tăng lên.

Hòa thượng nói tiếp: “Liễu công tử, tới ngồi bên cạnh tôi đây, cho tôi mượn cái “càn khôn kính” trong tay xem một chút.”

Liễu Dật chậm chạp bước qua, ngồi bên cạnh trên tấm nệm, hòa thượng cũng xoay người qua… một khắc sau, đã dừng lại, trong nháy mắt đó, Liễu Dật cảm thấy hòa thượng trước mắt quen thuộc phi thường, hòa ái phi thường, có lẽ đã từng gặp qua ở đâu rồi, nhưng chẳng thể nhớ ra được.

Hòa thượng bạch mi dài cả xích, râu màu trắng dài đến trước ngực, khuôn mặt mập mạp hòa ái mà lại thân thiết, cặp mắt càng có thần, thân hình nhìn rất cường tráng, bên ngoài chỉ khoác cà sa thông thường.

Ánh mắt Liễu Dật dừng trên mặt lão hòa thượng, đây là một loại khuôn mặt như thế nào nhỉ… thân thiết thế này? Từng gặp qua ở đâu nhỉ… không phải trong mộng, không phải hiện thực. Thế cái cảm giác này vì sao mà có nhỉ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.