Ma Kiếm Lục

Chương 25: Chương 25: Vấn tầm y nhân, đang hỏa lan san xứ






Vô luận việc gì rồi cũng có kết thúc. Việc càng dài dòng phức tạp, thì kết thúc càng đột ngột, bất ngờ.

(Cổ Long - Luận)

Lại nói Liễu Dật, Thập Kiệt Nhất sau khi rời khỏi Phong Ma Trấn, khoái mã phi như bay trên đường, hướng thẳng đến nơi ở của Mạc Anh tại Miêu Cương, chỉ trong khoảng thời gian ba thời thần, đã đến được vị trí Lang Vương đã chỉ sơ lược. Liễu Dật nhìn quanh bốn phía, xung quanh chỉ thấy núi liền núi, phảng phất đỉnh núi như nhập hẳn trong mây thành một khối, một dòng sông nhỏ trong vắt dưới chân núi dồn nước tạo thành một thủy đầm nho nhỏ, chung quanh mọc đầy hoa dại, thêm vào bãi cỏ xanh ngát dưới đồi, bát ngát trải rộng cả một phương trời, cảnh tựa như tranh vẽ. Ở giữa bức tranh thủy mặc ấy là ba mái lều tranh liên tiếp nhau... Liễu dật phe phẩy quạt nói: “Hà, cuối cùng cũng đã đến nơi. Không biết A Cửu thế nào rồi? Kỳ hạn ba tháng thời gian của hoàng thượng cũng đã qua, không biết tình hình phía Đại Đao Vương ra sao rồi?” Thập Kiệt Nhất liền nói: “Chúng ta hãy đến xem tình hình của A Cửu trước đã." Liễu Dật gật đầu, hai chân thúc ngựa, hai con tuấn mã hí một tràng dài rồi phi nhanh đến mấy căn nhà tranh. Ngay lúc ấy, một đống cỏ bỗng chuyển động dữ dội, một bóng người màu lục chợt xuất hiện ngay trước đầu ngựa của Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất. Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất hốt hoảng ghìm mạnh cương ngựa, tuấn mã hí vang, hai vó trước hất tung lên không, đứng chựng lại. May mắn là Liễu Dật đã học qua Ẩn Toàn Cửu Ảnh, ngay lúc con ngựa thất kinh liền lập tức sử bí quyết chữ “Triền” bám chắc vào thân ngựa. Thập Kiệt Nhất thì không được may mắn như vậy, mặc dù hai chân đã kềm chặt mình ngựa, nhưng tuấn mã đột ngột dừng lại ở tư thế hầu như đứng thẳng, lại với tốc độ thật nhanh, chỉ nghe “ọach” một tiếng, Thập Kiệt Nhất đã văng ra khỏi lưng ngựa. Chỉ nghe một tràng cười trong trẻo vang lên: “Ha ha, ha ha, thật là tức cười quá, sao mà ngươi lại ngốc nghếch như thế?” Thập Kiệt Nhất vừa nghiêng mình xoa mông vừa lớn tiếng thóa mạ: “Con bà nó, ngươi muốn dọa chết người hay sao...” Mới mắng được nửa câu, Thập Kiệt Nhất đột nhiên dừng lại. Mặc dù Thập Kiệt Nhất coi việc chửi rủa người khác thường cơm bữa, thế nhưng tuyệt không *****ng chạm đến nữ nhân (đương nhiên loài yêu tinh thì không kể), khi thấy người đứng phía trước là một nữ tử, hắn liền ngậm ngay mồm lại. Liễu Dật ngồi trên lưng ngựa liền đưa mắt quan sát kỹ càng nữ tử này. Nàng độ hai mươi tuổi, tuy không thuộc loại thiên kiều bá mị, nhưng toàn thân toát ra một vẻ thanh nhã thoát tục, có lẽ là do sống lâu ở chốn thanh sơn nên cũng nhuốm linh khí của núi non. Toàn thân nàng chỉ vận một màu xanh nhạt. Chiếc váy ngắn bên ngoài quấn theo kiểu trường khố. Ngang eo chỉ có một dải lụa trắng đơn giản quấn quanh. Trên đầu mang đồ trang sức bằng bạc, từng chuỗi từng chuỗi, thật là khả ái phi thường. Đôi mắt không lớn cũng không nhỏ linh hoạt như biết nói chuyện, khi thì nhìn Liễu Dật, lúc lại nhìn Thập Kiệt Nhất. Trên tay cầm một cây đoản đao dài độ hai thước, lăm lăm giơ ra phía trước; khuôn mặt nhỏ nhắn cố giữ vẻ trang nghiêm, nhưng không nhịn được lại phá lên cười khanh khách... Liễu Dật liền nhớ đến một câu nói rất đúng đắn: “Nữ nhân chẳng phải nhờ xinh đẹp nên mới đáng yêu, nhưng chỉ cần đáng yêu là đã xinh đẹp rồi.” Thế nhưng nữ tử trước mắt dáng vẻ chẳng những khả ái mà còn xinh đẹp, làm cho Liễu Dật phải trố mắt ra nhìn. Lục y nữ tử mở miệng nói một tràng, thế nhưng Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất hồi lâu vẫn không hiểu nàng nói gì, theo kinh nghiệm của Liễu Dật, nha đầu này có lẽ đang dùng tiếng bổn địa... Liễu Dật liền ôm quyền nói: “Cô nương, cô nương đang nói... có phải là tiếng người không?” Lục y nữ tử vung vẩy đoản đao, gắt: “Nói nhảm, ta không nói tiếng người thì nói cái gì đây.”

Cuối cùng, lắng nghe Liễu Dật nói, nàng cũng đã có thể đáp lại bằng tiếng phổ thông, chỉ là có vẻ không được thành thục cho lắm. Liễu Dật gật gù thầm nhủ: “Có thể hiểu được thì tốt, rủi mà tiểu nha đầu này không hiểu ta nói gì, chém ngay cho hai đao, thì chỉ biết tự trách mình xấu số thôi.” Thập Kiệt Nhất chỉ thẳng vào mặt nàng, cất tiếng hỏi: “Giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi giả quỷ hù người à?” Lục y thiếu nữ mỉm cười bối rối đáp: “Kỳ thật... ta không có ý nhát các ngươi, nhưng đây là nơi tư gia, sao hai ngươi lại tự tiện xông vào?” Liễu Dật vội trả lời: “Tại hạ là Giang Nam Thư Sinh Liễu Dật, ta có hai vị bằng hữu đến đây thỉnh thần y Mạc Anh tiền bối trị thương, chứ chúng ta tuyệt không có ý tùy tiện xâm nhập gia tư người khác.” Lục y thiếu nữ nghe xong, liền tra đoản đao vào bao, cất ở sau lưng rồi nói: “Ồ, thì ra ngươi chính là kẻ mà Lang đại thúc gọi là Vô Lại Thư Sinh Liễu Dật à? Ta nói đúng không?” Liễu Dật nghe xong, sầm mặt mắng thầm: “Làm thế nào mà cái tên Lang Vương khoe khoang khoác lác ấy lại trở thành đại thúc được chứ.” Hắn chỉ còn biết gật gật đầu trả lời: “Chính là tiểu sinh.” Thập Kiệt Nhất lấy làm lạ hỏi lại: “Vậy cô là người nào vậy?” Lục y thiếu nữ le lưỡi cười hì hì: “Ta quên chưa tự giới thiệu, ở đây ai cũng gọi ta là Cát Lợi Nhi, đi nào, ta dẫn hai ngươi đi gặp cha ta.” Liễu Dật cảm thấy kỳ quái nhảy phốc xuống ngựa: “Cô nương, tại hạ đang tìm Mạc Anh, Mạc tiền bối.” Cát Lợi Nhi cười hì hì: “Không sai, đó chính là gia gia của ta, tên hán tự của ta là Mạc Lan San, nhưng dân quanh vùng họ đều gọi ta là Cát Lợi Nhi.” Liễu Dật giờ mới minh bạch mọi sự, liền dẫn ngựa và Thập Kiệt Nhất lẽo đẽo đi theo sau Cát Lợi Nhi. Liễu Dật rảo bước tiến lên cất tiếng hỏi: “Mạc cô nương, xin hỏi hiện giờ Lang Vương có ở đây không?” Cát Lợi Nhân đáp: “Lang đại thúc à? Ông ta nói có việc phải làm, sau khi đặt A Cửu tỷ tỷ ở đây liền bỏ đi rồi, còn nói sau mấy ngày nữa sẽ có người đến chiếu cố nàng. Lang đại thúc nói đúng thật!”

Thập Kiệt Nhất bực tức nói: “Thế sao được? Tên đấy đưa người đến rồi thì chạy mất, chẳng bao giờ làm chuyện gì tốt lành cả.” Cát Lợi Nhi bèn giải thích: “Cũng không thể trách Lang đại thúc đâu, gia gia giúp A Cửu tỷ tỷ trị bệnh, thúc thúc cũng chẳng làm được gì, nhờ ông ấy đi hái thuốc cũng không xong, gia gia liền nổi giận đã đuổi ông ấy đi.” Liễu Dật phe phẩy quạt: “Lão già ấy là như thế đó, cũng may lúc trước ta không có bái hắn làm sư phụ. Ta nghĩ trong mấy ngày nay vất vả nhất chính là Mạc cô nương đây, không có ai hái thuốc, vậy thì cô nương nhất định phải cực khổ rồi.” Cát Lợi Nhi vừa đi vừa vung vẩy bàn tay nhỏ, tay áo rộng cũng đong đưa theo trông thật là đáng yêu, khiêm tốn nói: “Thư sinh ca ca quá khen rồi, việc hái thuốc vốn là việc của Cát Lợi Nhi, nếu không A Cửu tỷ tỷ biết xoay xở thế nào.” Mải ngắm nghía cử động của Mạc Lan San, Liễu Dật chợt cảm thấy một thứ cảm giác không thể miêu tả được bằng lời, ngay cả khi đối diện với A Cửu quyến rũ, điêu ngoa, Thủy Nhi lanh lợi, mỹ lệ, hắn cũng không có cảm giác này... Trong lúc Liễu Dật còn đang thả hồn đâu đâu, chỉ thoáng nghe tiếng Mạc Lan San: “Hai vị ca ca hãy dừng ở đây, để muội đi báo với gia gia.”, nói xong liền đi vào trong nhà. Độ chừng uống cạn một tuần trà, một ông lão toàn thân vận hán phục bằng vải bố sẫm màu bước ra, râu trắng, tóc bạc, mặc dù trông có vẻ già lão, nhưng lại tạo cho người khác có cảm giác tiên phong đạo cốt. Lão nhân tiến đến hỏi: “Hai vị chính là bằng hữu của A Cửu cô nương à?” Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất liền gật đầu. Liễu Dật nói tiếp: “Chính phải, nhân vì sự tình khẩn cấp, chúng vãn bối chỉ có thể nhờ Lang Vương đưa người đi trước, sau đó mới đuổi theo đến đây.” Lão nhân gật đầu bảo: “Các ngươi hai người đến thật đúng lúc, hiện tại có hai việc cần các ngươi làm, một là chiếu cố đến A Cửu, hai là đi hái thuốc. Ài, ta cũng nên nghỉ ngơi mới phải, mấy ngày nay mệt tưởng chết mất.”, nói đoạn liền vươn vai duỗi lưng. Liễu Dật gật đầu, quay sang Thập Kiệt Nhất: “Ngươi hãy chiếu cố A Cửu, ta đi hái thuốc.” Thập Kiệt Nhất có vẻ lo ngại: “Lão đại, để đệ đi hái lá thuốc, đệ không sợ mệt đâu.” Liễu Dật cốc đầu Thập Kiệt Nhất mắng: “Cho ngươi cơ hội ngươi lại không biết trân quý. Như ta thì lại sợ mệt hay sao? Nếu để ngươi đi hái, ta chỉ sợ ngươi lại hái phải độc dược không chừng.”

Thập Kiệt Nhất suy suy nghĩ nghĩ về câu nói của Liễu Dật, hiểu rõ rồi thì cười hì hì nói: “Đa tạ lão đại.”, nói xong liền lẻn ngay vào trong nhà. Mạc Anh nhìn nhìn Liễu Dật bảo: “Ngươi đi hái thuốc với Cát Lợi Nhi, đỡ cho ta khỏi phải quan tâm đến nó, nó có thể nói cho ngươi biết các loại thuốc cần hái. Ta phải đi vào để giải thích cho tên tiểu tử ngốc nghếch đó cách chăm sóc A Cửu.” Nói rồi chuyển thân đi vào bên trong. Cát Lợi Nhi cười khúc khích nói: “Lát nữa huynh nên theo sát muội, nơi chúng ta sẽ đến hái thuốc rất là tịch mịch...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.