Nước mắt dĩ nhiên lạnh buốt, lòng đã tuyệt vọng nên Thất Nguyệt tịnh không còn chút cảm giác ấm áp. Liễu Dật giương mắt nhìn Thất Nguyệt, thấy nàng khóc nức nở, lại thấy từng giọt máu đang chảy khỏi thân thể nàng, đầu óc chàng như bị sét đánh, tự hỏi vì sao Bi Mộng Kiếm lại đang cắm trên mình nàng.
Chàng vội vàng đỡ nàng, dùng đến tầng cực hạn của Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp truyền vào thể nội giúp nàng giảm bớt đau đớn. Liền đó chàng nhanh nhẹn dùng tay phải rút Bi Mộng Kiếm ra, phong tỏa huyệt đạo trên vai nàng, miệng vết thương khá sâu, máu chỉ chảy ra chậm dần chứ không ngừng hẳn, nhưng như vậy cũng đã khá kịp thời.
Chàng nhìn sắc mặt tái nhợt của Thất Nguyệt, lắc đầu nói: "Mười năm rồi mà cô vẫn chẳng thay đổi gì, vì sao cô phải dại dột thế, ta biết phải làm sao đây!"
Sắc mặt Thất Nguyệt cuối cùng cũng hiện lên một nụ cười nhợt nhạt, vì nàng biết chàng đã tỉnh lại rồi, lắc đầu nói: "Không, muội không ngốc đâu, mười năm trước huynh đã nói câu này, muội phải nói rằng bây giờ muội không cần huynh phải đền đáp gì."
Đúng lúc đó Cửu U Ma Thần gào lớn: "Không, ngươi không thể làm như vậy được, bọn ta phải cùng nhau, nếu thế thiên hạ không còn ai có thể ngăn trở được bọn ta".
Liễu Dật nhìn Cửu U Ma Thần, lắc đầu nói: "Ngươi cứ ở lại đây chờ chết đi. Nếu ngươi mà thoát khỏi được phong ấn, bọn ta nhất định sẽ tận lực bồi tiếp."
Cửu U Ma Thần lại gào lên: "Còn cừu hận của ngươi, chả lẽ ngươi cũng đành quên đi?"
Liễu Dật đáp: "Không, ta không quên, ta nhất định sẽ bằng vào thanh kiếm trong tay mình mà hoàn thành việc phục cừu rửa hận nhưng ta không cần vì thế mà bán đi linh hồn mình". Nhìn Thất Nguyệt nằm trong tay mình, chàng nhẹ giọng nói: "Hà huống, ta còn biết bao bằng hữu, còn bao người sau lưng ta. Ngươi cứ vĩnh viễn ở lại đây, chống mắt lên mà coi".
Chàng không muốn phí thêm một chút thời gian nào tại chốn này nữa, tế khởi Bi Mộng Kiếm lướt ra phía ngoài.
Lúc đó từ phía sau vọng đến tiếng kêu gào thảm thiết: "Ngươi không thể làm vậy…Ta có thể giúp…giúp ngươi báo cừu"
Liễu Dật đã quên hết, nhìn thân thể Thất Nguyệt đang chảy máu trong vòng tay mình, lòng chàng ân hận, vô cùng ân hận.
Điểm tiếp giáp với thế giới bên ngoài cách Phong Đô Quỷ Thành trăm dặm nhưng chàng nhanh chóng đến nơi, nhẹ nhàng hạ xuống, nhìn Thất Nguyệt hư nhược trong tay và hỏi: "Cô còn đau không?"
Thất Nguyệt cười nụ, lắc đầu: "Tuy không nhìn rõ sắc mặt huynh nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt huynh là muội không còn đau đớn chút nào."
Liễu Dật vuốt lại mái tóc rối bời của nàng: "Chúng ta lên đường thôi". Nói đoạn, chàng không cần phải bạt kiếm, Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp tự sản sinh hộ thân cương khí, trực tiếp tỏa ra một lớp khí màu vàng bao phủ toàn thân, vừa tỏa ra, lớp khí vàng này nhanh chóng tụ lại. Xem ra Lang Vương nói không sai, tâm pháp này chí ít cũng có thể áp trụ được ma khí.
Bên trong lớp khí bảo vệ, mây đen đầy trời khiến không thể phân biệt được là ngày hay đêm còn lúc đó ở bên ngoài, sao sáng khắp trời, vầng trăng khuyết treo trên không trung, gió nhẹ mơn man qua mặt, chàng cất bước đi tới…
Đó là lúc mọi người chuẩn bị dùng bữa chiều, vì đông người ở nên Lang Vương phân phối hẳn một nhóm chuyên đi săn, ngoài ra, sai Thập Kiệt Nhất, Đại Đao Vương xuống thị trấn gần đó mua thật nhiều rượu mang về. Lúc này, chính ma lưỡng đạo tựa như đã quen với hành động của mình, tạm đình chỉ tranh đấu, thậm chí người của hai phe còn cùng ăn uống, xem ra có vẻ rất hài hòa.
Lúc đó, Lang Vương nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, rất nhanh có vài người đã phát hiện ra thành chủ Vĩnh Hằng Chi Thành ôm Thất Nguyệt thụ thương quay về. Chuyện này thật khiến người ta khó tin, trong phạm vi trăm dặm của Phong Đô Quỷ Thành nhung nhúc tử linh, độc chướng, bên trong hẳn còn nhiều thứ khác đáng sợ, giờ vị thành chủ này lại an nhiên vô sự trở về, chỉ Thất Nguyệt thụ thương.
Ngạo Thiên nhanh chóng chạy lại, đỡ lấy Thất Nguyệt rồi nói: "Đa tạ thành chủ đã cứu tiểu nữ".
Liễu Dật nhẹ nhàng trao Thất Nguyệt cho Ngạo Thiên, đỡ lời: "Không cần đa tạ ta, cô ấy chảy nhiều máu, hiện tại cần băng thuốc ngay để cầm máu." Tiếp xúc với ánh nhìn lưu luyến của nàng, chàng có cảm giác cần phải tránh né nhưng sợ làm đau nàng.
Ngạo Thiên chỉ có một người con gái, tuy rằng từ nhỏ đến lớn luôn bắt phải luyện võ, luyện kiếm nhưng kỳ thật luôn quan tâm đến nàng. Chỉ vì lão là Ma môn môn chủ, cần giữ hình tượng uy nghiêm thành ra đối với Thất Nguyệt hơi thiếu tình thương của người cha. Sau khi nàng bị bắt vào Phong Đô Quỷ Thành, lão thực sự thống khổ bởi cảm giác mất đi người thân duy nhất, giờ thấy con gái được người cứu về, trong lòng lão tràn đầy cảm kích.
Nằm trong vòng tay phụ thân, Thất Nguyệt xoay người lại nhìn Liễu Dật, trên gương mặt nhợt nhạt của nàng xuất hiện nụ cười, nói: "Huynh đã mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi".
Liễu Dật gật đầu nói: "Cô dưỡng thương cho tốt" rồi quay đi về phía đống lửa bên cạnh Lang Vương. Tuy chỉ là vài ba lời nói ngắn ngủi nhưng chàng không biết là có tư vị gì, không thể nói được là cảm giác cụ thể, tựa như đã lâu không quan tâm đến ai như vậy.
Chàng có cảm giác mệt mỏi, không phải ở thân thể mà xuất phát tận sâu thẳm trong lòng. Từ xảy ra cuộc chiến nội tâm với Cửu U Ma Thần, đây là lần thứ nhất chàng cảm thấy mệt mỏi.
Chàng nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện với Lang Vương, hỏi: "Sao rồi lão sư? Đã an bài ổn thỏa rồi chứ?"
Lang Vương gật đầu nói: "Ma chủ yên tâm, thần đã an bài mọi sự đâu vào đấy rồi".
Liễu Dật đưa mắt nhìn mọi người. Kỳ, Lân, Bạch Hổ và Lang Vương cùng đứng một bên, và những người trong nhận thức của y thật vô cùng quen thuộc, Thập Kiệt Nhất, Đại Đao Vương, A Cửu, Thủy Nhi, còn có Lam Nhận, Thiên Kiêu, Long Thần cùng Mục Nhã.
Liễu Dật yên lặng nhìn mọi người, quay qua Lang Vương nói: "Lão sư, ta đã gặp Cửu U Ma Thần".
Không đợi Lang Vương cất lời, Lam Nhận vội vàng nói: "Thật vậy, y trông ra sao? Ngài có sát tử y không?"
Liễu Dật lắc đầu trả lời: "Ta không nhìn ra hình dạng của y, cũng không có được năng lực sát tử y, y căn bản chỉ là một hình ảnh, không tồn tại tại cụ thể thì làm sao mà giết được!"
Lam Nhận uống một ngụm rượu, nói: "Chém, kiếm pháp không ổn sao? Còn có một cách, ca ca tôi khẳng định, cứ một đao là giải quyết xong chuyện".
Liễu Dật không trả lời mà nói tiếp: "Y tạm thời bị phong ấn, y toan lợi dụng số đông của tử linh để xung phá phong ấn. Ta thấy chúng ta phải nhanh lên, tìm cho được thần cung của Hậu Nghệ và vật liệu chế luyện thần tiễn. Một khi thời gian quá lâu, không gì chắc chắn rằng sau khi Cửu U Ma Thần xung phá được phong ấn chúng ta dùng Thiên Quang Lục Hợp trận lại chế trụ được y".
Lang Vương gật đầu nói: "Thần cũng đã nghĩ đến chuyện này ngặt nỗi hiện tại đa số mọi người đều mệt mỏi, nhân thủ sớm đã phân phối nhưng chúng ta đều trong tình trạng hư nhược; nếu cầu phái nhân thủ thì nhất thiết tu vi phải cao, tốt nhất 2 người thành một tổ, tiếp ứng cho nhau. Vô luận thế nào, thứ chúng ta cần ở cũng ở những nơi cực kỳ hoang vu, đa phần nằm trong phạm vi khống chế của đám dị thú Yêu tộc. Tốt nhất người đi là nhân vật cỡ môn chủ, những người khác đều lưu lại đây, thần phát hiện ma khí càng ngày càng nặng, sắp phải cần đến nhiều nhân thủ vậy chúng ta nên tiết kiệm".
Liễu Dật gật đầu nói: "Được, tình hình này thì ngày mai chúng ta cứ nghỉ ngơi một ngày, ngày kia lão sư sẽ phân phối, nói rõ mỗi người chúng ta cần làm gì."
Lang Vương cũng gật đầu nói: "Cứ thế đi, để mọi người khôi phục khí lực trước đã, không thì khó mà đi nổi đến những chốn xa xôi đó".
Liễu Dật chốt lại: "Quyết định thế, ta mệt rồi, các vị cứ tiếp tục nói chuyện, ta đi nghỉ đây". Nói xong, quay người đi vào trong trướng cỏ.
Nhìn chàng đi vào trong trướng, Lang Vương chợt có cảm giác bất an, y sao vậy, sao lại mệt mỏi? Phải chăng tại Quỷ Thành đã xảy ra chuyện gì?
Lam Nhận đột nhiên lấy ra một cuốn kim thư, chầm chậm nhìn lướt qua: "Cửu U Ma Thần đã tính đưa Liễu Dật thành Ma Trung Ma nhưng mối tình thâm sâu của Thất Nguyệt dành cho Liễu Dật đã ngăn cản y, lúc thanh kiếm cắm thẳng vào thân thể, nàng ấy thật dũng cảm biết bao."
Tất nhiên, không ai có thể giải đáp được cố sự của Liễu Dật, chẳng lẽ lời chú ái tình lại dai dẳng bám theo chàng ba đời ba kiếp, ghi lại từng câu chuyện đã xảy ra?