Ma Kính

Chương 1: Chương 1




Trên phố đông đúc người qua lại, ai ai cũng vội vã đi lại như con thoi, bọn họ đi rất nhanh, cho dù là trên đường, trên vỉa hè hay dưới trạm xe điện ngầm, người người đều vội vàng bận rộn với công việc.

Xe buýt đến, ai nấy đều chen nhau lên xe.

Phải chờ đèn xanh, mà một đống người đứng bên đường đã nóng lòng muốn xuống hẳn vạch kẻ đường dành cho người đi bộ.

Tàu điện ngầm vừa tới, cho dù là đứa con hiếu thuận nhất cũng cố gắng chiếm lấy chỗ ngồi cho bản thân; tàu điện ngầm chưa dừng hẳn, mọi người trên tàu đã thi nhau đứng lên muốn nhanh chóng xuống xe.

Có một cô gái dung mạo thanh tú, khuôn mặt trái xoan, mái tóc mượt mà được cột đuôi ngựa gọn gàng, cử chỉ không chút bất mãn, nếu lối đi nhỏ, nhất định cô sẽ nhường người khác đi trước.

Xe buýt đến, nhất định cô là hành khách lên xe cuối cùng.

Trước vạch kẻ đường dành cho người đi bộ, cô nhất định đứng chờ đèn chuyển sang màu xanh mới qua đường.

Đáp tàu điện ngầm, chờ mọi người xuống hết, cô lại là người cuối cùng ra khỏi tàu.

Cô thích tự mình bước đi, không cố chen lên trước, không cùng người khác tranh giành, đứng ngoài đám người đó, lẳng lặng nhìn người người vội vã, không rõ bọn họ phải gấp gáp cái gì.

Hầu như mọi người đều đặt tay lên tay vịn mà bước lên cầu thang, còn cô chỉ dùng đôi chân của mình mà chậm rãi đi lên, kiên nhẫn xếp cuối hàng, chậm rãi bước ra khỏi trạm xe điện ngầm y như cái miệng cống.

Trạm xe điện ngầm vừa khéo không có thang cuốn tự động, phải tự mình đi lên thang bộ, cô không lấy gì làm phiền, bởi cô thích đi bộ. hơn nữa cô thật tốt bụng, thấy một ông lão nhỏ bé, khuôn mặt khắc khổ già nua, thương ông sức yếu mà phải xách một túi đồ to, từng bước từng bước một cố hết sức đi lên cầu thang, cô lập tức tới giúp:

“Để cháu giúp ông xách đồ nha.”

Một tay nhanh chóng cầm lấy túi đồ, tay kia cô đỡ lấy cánh tay ông lão, làm chỗ dựa giúp ông lão đi lên cầu thang.

“Cám ơn, cám ơn.”

Ông lão liên hồi nói lời cảm ơn, miệng cười toe toét đến nỗi thấy cả hàm răng móm.

Cô gái mỉm cười, dìu ông lão bước đi, từng bước một đi lên cầu thang, cuối cùng đến nơi, cô trả lại túi đồ to kia cho ông lão.

Nhìn theo bóng dáng ông lão bước đi, trong lòng cô thầm nghĩ, hi vọng sau này mình lớn tuổi rồi, cũng vẫn còn sức để lên cầu thang.

“A! Kỳ Kỳ, con đang làm gì vậy, mau tới đây đi.” Mẹ cô đi đằng trước, khoác tay bạn trai của mình, quay lại mỉm cười vẫy tay gọi cô.

Mẹ cô bốn mươi ba tuổi đi cùng người bạn trai kém tuổi mình sáu năm, hai người ngọt ngọt ngào ngào đi dạo phố, chỉ mình cô là người nhàm chán đi theo sau.

Là cô cố ý đi thật chậm, để mình thụt lại phía sau, nếu không phải mẹ nhất định muốn cô đi cùng, thì cô cũng không bao giờ có ý nghĩ sẽ theo sau làm cái bóng đèn, bởi trong lòng cô hiểu rõ, mẹ chỉ vì muốn chứng minh dù có bạn trai nhưng cũng không bỏ rơi cô con gái một mình.

Làm ơn đi mà, cô đã hai mươi tuổi rồi! Từ bảy tuổi vì bố mẹ ly hôn, cô trở thành đứa trẻ mồ côi cha, nên cô trưởng thành sớm hơn bạn bè cùng tuổi, độc lập hơn, so với những đứa trẻ khác lại càng thêm hiểu được thế gian thay đổi không ngừng.

Bảy tuổi, cô bắt đầu học làm việc nhà, tám tuổi biết dùng nồi để xào rau, mười hai tuổi đã đi làm công kiếm tiền giúp trang trải chi phí trong nhà. Mười lăm tuổi mà cô chín chắn như người hai mươi lăm tuổi.

Hiện tại, cô đã được đôi mươi, cuối cùng cũng đủ tuổi trưởng thành theo luật pháp, nhìn dáng vẻ của mẹ như cô gái mới biết yêu, lại nhìn sang người bạn trai trẻ kia, tuy tướng mạo thường thường, nhưng là người thành thật, hết lòng yêu thương mẹ.

Cô nghĩ rằng, mẹ đã có chỗ nương tựa, cô làm con gái cũng nên đi cùng hai người một đoạn. Nghĩ vậy cô liền bước nhanh đuổi kịp, băn khoăn không biết nên nói với mẹ quyết định của mình như thế nào.

Cô không thể đi theo mẹ cả đời, mẹ cô và chú Trương sẽ có gia đình mới, mà cô cũng có con đường mình phải đi.

Khi ba người cùng nhau dùng cơm trưa, cô nói cho mẹ biết cô quyết định chuyển ra ngoài sống.

“Cái gì? Con muốn chuyển đi?”

“Vâng”

Vẻ mặt mẹ cô vô cùng sửng sốt, thái độ đó cũng là tự nhiên, bởi vì cô đã sớm quen thuộc với biểu tình hết sức khoa trương đầy kịch tính của mẹ.

“Vì sao?”

Cô nhún nhún vai: “Không có gì, chỉ là con muốn chuyển đến gần trường học, đi học cũng rất tiện, không phải ngày ngày bắt xe đi lại.”

“Ở nhà không phải cũng rất tốt sao? Việc gì phải tốn tiền ở ngoài?”

“ Chỗ con ở là nhà bạn thân, tình cảm rất tốt, lại thoải mái, cô ấy còn dành cho con một phòng trống nữa.”

Chú Trương trìu mến nhìn cô, ôn hòa nói: “Hi vọng không phải vì quan hệ của chúng ta mà cháu phải chuyển ra ngoài.”

“Chú đừng lo, cháu chuyển ra không phải vì quan hệ của chú và mẹ, cháu đã có dự định này lâu rồi, có điều còn lo lắng mẹ cháu ở nhà một mình, nên chưa thể chuyển ra ngoài, bây giờ mẹ cháu có chú làm bạn, cháu rất yên tâm, vì vậy cháu mới có thể an tâm làm mọi việc, cháu đã báo trước với bạn rồi, tháng sau sẽ chuyển qua đó ở.”

Cô nhẹ nhàng bình tĩnh trả lời, dường như việc chuyển nhà với cô mà nói cũng chỉ giống việc đi học hàng ngày, nhưng đối với người đa cảm như mẹ cô, nghe vào mà một nỗi xót xa dâng lên:

“Con bảo chuyển là đã chuyển đi luôn, con bảo mẹ làm sao mà sống thiếu con được?” nói xong mà hốc mắt hoe đỏ, nước mắt cứ vậy mà tràn ra.

Ai da, cô biết là mẹ nhất định sẽ khóc mà.

“Mẹ, con chỉ là chuyển ra ngoài sống, cũng không phải là không gặp mặt bao giờ, ngày nghỉ con sẽ về nhà thăm mẹ mà.” Mẹ cô là người mau nước mắt, cô đã sớm đoán được phản ứng như vậy, nên tìm cơ hội, nhân lúc thiên thời địa lợi nhân hòa mới báo với mẹ.

“Nhưng là mẹ lo lắng cho con, từ bé đã do một tay mẹ khổ nhọc vất vả chăm sóc con trưởng thành…”

Hình như là con chăm lo cho mẹ nhiều hơn thì phải?

“Mẹ con ta không xa nhau bao giờ, nay con muốn chuyển đi, con bảo mẹ phải làm sao bây giờ?…

Làm sao ư? Không phải mẹ đã có chú Trương bên cạnh còn gì!

“Con vừa đi một lúc là mẹ đã như bị mất đi một phần thân thể…”

Ôi ôi ôi! Mẹ à, mẹ hẳn là đã xem kịch nhiều quá rồi.

Dù sao cô cũng quen với việc mẹ hay khóc lóc, thật không hiểu làm sao một người mẹ nội tâm tràn đầy cảm xúc thế lại có thể sinh ra một cô con gái lý trí như cô vậy.

Mẹ đã muốn khóc thì để mẹ khóc vậy. Dù sao khóc xong rồi, có vẫn là giữ ý định chuyển ra ngoài thôi, bây giờ tâm trí cô đang đầy ắp những kế hoạch phải thực hiện sau này.

Không có mẹ giận dỗi hay nói chuyện phiếm bên cạnh, cô có thể hưởng thụ những giây phút yên tĩnh.

Tránh cho đang học được nửa bài lại bị mẹ nhao nhao lên là đói bụng, bắt cô đi nấu đồ ăn khuya cho mình.

Tránh cho đang khẩn trương chuẩn bị cho cuộc thi quan trọng, lại phải an ủi mẹ bị thất tình, mặc dù trước đấy cô đã nhắc nhở đối phương đó không đáng tin.

Trong lúc cô phải thu xếp thời gian để giặt quần áo, nấu nướng dọn dẹp nhà cửa, thì mẹ lại không biết tiết kiệm đồng tiền mình làm ra, càng tiêu xài nhiều, mẹ cô càng vui vẻ.

Chuyển ra ngoài đối với cô mà nói chính là trời cao biển rộng tự do thoải mái…

Thương thay cho chú Trương, giờ cháu giao mẹ cho chú đấy, rốt cuộc cũng trút được trọng trách làm “bảo mẫu” rồi.

Nơi ở mới là một căn hộ chung cư có ba phòng với hai phòng ngủ, tuy hơi cũ một chút nhưng chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ là được, hơn nữa từ đó đến trường cũng chỉ mất mười phút đi bộ.

Dương Kỳ Kỳ chỉ mong có chỗ ở, lại có người bằng lòng cho cô thuê giá rẻ, trong lòng cô cảm kích vô cùng.

Theo như lời bạn chí cốt Tiểu Mẫn thì chú của cô là một người đi sau thời đại, cho nên trong phòng có một, hai thứ cổ kính lỗi thời, thì cũng là bình thường.

Dương Kỳ Kỳ không quan tâm đến lỗi thời hay không, nhưng cô bằng lòng sẽ giữ gìn thật tốt mỗi vật trong phòng, lau dọn để chúng luôn sạch sẽ khô ráo.

Ngày đầu chuyển đến nhà mới, đồ đạc của cô cũng không nhiều, gia tài của cô cũng chỉ có ba thùng giấy đựng sách vở, quần áo và đồ dùng cá nhân của bản thân.

“Kỳ Kỳ, thùng này để ở đâu?”

“Để ở phòng khách là được, cám ơn nha!”

Ba người bạn chí cốt của cô: A Trung, Tiểu Hòa cùng Tiểu Mẫn có lòng tốt giúp cô dọn nhà, trong đó một người mở cửa xe, một người chịu trách nhiệm khuân vác đồ đạc đến nơi ở mới.

Bốn người cùng nhau đem mấy thùng giấy bỏ xuống nền nhà, hiếu kỳ nhìn ngắm xung quanh.

“Hắc, còn có phòng trống không tớ ở cùng?”

“Ba phòng hai sảnh, thật tốt quá, sau này chúng ta rỗi rãi tụ tập ở đây chơi mạt chược được đó.” A Trung lém lỉnh cười nói với Tiểu Hòa, khiến cho Tiểu Mẫn cự nự.

“Không được, chú tớ sẽ không cho phép chơi mạt chược ở đây, chỗ này cũng không phải là nơi tụ tập bạn bè được.”

“Một người ở đây rất vắng vẻ, chúng tớ là quan tâm đến Kỳ Kỳ, đúng không Kỳ Kỳ?”

“Tớ ở một mình cảm thấy rất thoải mái.”

Kỳ Kỳ thờ ơ trả lời khiến cho Tiểu Mẫn cười phá lên.

“Người ta đâu cần mấy cậu con trai để ý, có tớ quan tâm đến cậu ấy là được rồi, đúng không Kỳ Kỳ?” Tiểu Mẫn giống như một cái kẹo cao su, bám lấy tay Kỳ Kỳ mà kéo.

A Trung, Tiểu Hòa cũng không kém cạnh, cũng bắt chước Tiểu Mẫn bám lấy Kỳ Kỳ, một người ôm lấy cánh tay, một người quấn quýt bên vai cô, cứ như vậy, cảm giác như bị ba con bạch tuộc biến mình xác ướp vậy.

“Oái, mấy cậu làm gì tớ vậy nè?”

“Kỳ Kỳ là của tớ.”

“ Của cậu mới lạ, của tớ mới đúng.”

“Không, là của tớ.”

“Các cậu coi mình là đồ chơi hả?”

“Kỳ Kỳ, người tớ thích nhất là cậu.”

“Đúng rồi, nhìn thấy cậu nhịn không được phải bám lấy đó”

“Tớ chẳng phải tuấn nam mỹ nữ gì, các cậu nhầm người rồi chăng?”

“Vừa nhìn thấy cậu đã biết ở cùng cậu rất thoải mái mà.”

Đối ba người bọn họ, Kỳ Kỳ như một chiếc nam châm, tự nhiên hấp dẫn mọi người, bởi vì Kỳ Kỳ rất biết cách quan tâm đến mọi người, chỉ cần có cô, mọi người sẽ được giúp đỡ rất nhiều, hơn nữa Kỳ Kỳ trưởng thành sớm hơn các cô nàng đồng trang lứa, trên người có phong thái trầm ổn đặc biệt, bọn họ chính là bị tính cách ấm áp, vững vàng này hấp dẫn.

Tiểu Mẫn không chỉ thích Kỳ Kỳ, mà còn sợ người khác cùng mình chia sẻ Kỳ Kỳ, nhất là hai cậu A Trung và Tiểu Hòa.

“Này, A Trung, Tiểu Hòa, hai đứa con trai thối các cậu sao không đi dọn dẹp đi, quấn lấy Kỳ Kỳ của tớ làm gì?”

“Cậu có khác gì tớ, nhìn thấy Kỳ Kỳ cũng dán lấy đó thôi.”

Tiểu Hòa phát biểu cảm nhận sâu sắc của mình, phụ họa theo: “Tớ cảm thấy Kỳ Kỳ có sức hấp dẫn khác hẳn với các nữ sinh khác, làm người ta quấn lấy, cảm thấy rất thoải mái khi ở cạnh mình, đúng không A Trung?”

A Trung gật đầu phụ họa. “Không biết vì sao, ở cùng với Kỳ Kỳ, có một thứ khiến cho thần thái con người ta dịu xuống, rất an lòng.”

Trên trán Dương Kỳ Kỳ lộ ra ba đường chỉ.

“Cậu không nghĩ tớ là Phật tổ hạ phàm đấy chứ?” bình thường cô không hay nói đùa, thế nhưng ra vẻ như đang hỏi thật vậy.

“Ha ha, ngay cả vẻ mặt cũng khiến người khác thích thú, dù sao bọn tớ chỉ muốn ở cạnh cậu thôi.”

Kỳ Kỳ lắc đầu. “Thật không hiểu nổi sao mấy cậu cứ quấn quýt lấy tớ? tớ cẩm thấy mình rất bình thường, một chút thú vị cũng không có, mặt khác ta thấy Tiểu Mẫn rất đáng yêu, A Trung rất hóm hỉnh, Tiểu Hòa thì hoạt bát phóng khoáng, tớ thì lúc nào cũng rất cứng nhắc a.”

“Cậu không biết đó thôi, thật ra rất nhiều nam sinh thích cậu đó.”

Cô hỏi lại Tiểu Mẫn “Có đúng vậy không?”

“Hội trưởng B kia có ý theo đuổi cậu, hẹn cậu vài lần mà cậu đâu có đồng ý.”

“Còn có một anh khóa trên cũng có tình ý với cậu, mỗi lần sinh nhật đều đặc biệt mua quà nhờ tớ tặng cho cậu, cậu quên rồi à?”

Kỳ Kỳ nghĩ ngợi, gật gật đầu. “Các cậu không nói tớ cũng quên mất, tớ biết hai người bọn họ có ý với tớ, nhưng mà tớ không có chút cảm giác nào với họ cả.”

“Thử gặp một lần coi, biết đâu lại phát sinh tình cảm? Anh chàng hội trưởng nọ cũng rất ưu tú đấy.”

“Tớ thấy anh khóa trên mới tốt, rất anh tuấn nha.”

Kỳ Kỳ nhún nhún vai. “Chuyện tình cảm không liên quan gì tới ưu tú hay anh tuấn cả, nếu muốn là bạn trai của tớ, nhất định tớ phải có cảm giác với người đó, chỉ cần đối phương làm cho tớ có cảm tình, tớ sẵn sàng làm mọi việc cho anh ấy, không cần biết người ta có đáp lại hay không.”

“Hả? Không cần người ta đáp lại? Như vậy sao được, không phải sẽ rất mệt mỏi sao?”

Kỳ Kỳ nghĩ nghĩ rồi nói: “Có lẽ vậy, bình thường khi yêu luôn hi vọng đối tượng đáp lại, nhưng tớ không nghĩ như vậy, nếu bản thân thích một người sẽ cố gắng vì người ta làm việc, quan tâm người ấy, đối với tớ là một niềm hạnh phúc.”

Ba người nghe xong á khẩu không nói được lời nào, quan niệm tình yêu của Kỳ Kỳ thật là kỳ lạ, yêu một người không phải rất mong người ta cũng đáp lại sao? Nếu là bọn họ, sẽ không thể chịu thiệt thòi như vậy.

Nói đi cũng phải nói lại, Kỳ Kỳ quan tâm tới ba người bọn họ, tới bây giờ cũng chưa hề đòi hỏi điều gì, mà bọn họ chính là bị khí chất cùng cách nghĩ độc đáo của cô hấp dẫn.

“Thôi được rồi, các cậu buông tớ ra đi, nếu không đừng trách tớ ra tay quá nặng.”

Ba cái xúc tu bạch tuộc không chịu buông ra, lại còn ngó nghiêng người kia.

“Nè, Kỳ Kỳ nói muốn cậu buông tay đó.”

“Tại sao cậu không làm theo đi.”

“Cậu thả ra trước rồi tớ thả sau.”

“Vì sao tớ phải thả ra trước?”

Cuối cùng vẫn còn đùa? Thật là ba người lớn mà không khác gì trẻ con cả.

Kỳ Kỳ không chút hoang mang nói: “Nếu không quét dọn xong, tớ không có cách nào làm cháo gà cho các cậu ăn đâu.”

Vừa nghe đến cháo gà, ba người lập tức buông tay ra, lại còn phấn khởi giúp cô quét dọn phòng ở, nhìn tưởng khó trị nhưng ba người bọn họ rất dễ bị gạt.

Cô bật cười lắc đầu, giống y hệt mẹ cô, để cho ba cái xúc tu có việc làm, cho họ khỏi năng động không cần thiết, cô phân công mọi việc cho họ, làm cho ba người bọn họ quét tước lau rửa phòng khách cùng hai phòng trong, còn cô tự mình dọn dẹp một gian phòng ngủ, cầm lấy khăn lau đã được làm ẩm, lần lượt lau hết bụi trên mỗi món đồ trong phòng.

Từ khi bước vào căn phòng này, cô đã rất thích nơi đây, biết được chú của Tiểu Mẫn cần tìm người đến giúp chú trông nom nhà cửa, cô liền tự mình đề nghị, rất may mắn là cô thuê được phòng này.

Người chú của Tiểu Mẫn quanh năm ở nước ngoài, bằng lòng lấy tiền thuê trọ thấp hơn chỗ khác, chủ yếu là hi vọng cô có thể thay ông trông nom nhà cửa thật tốt.

Khi đến xem nhà thì toàn bộ đã phủ một lớp bụi dày, ở đây không có ai ở đã được một thời gian, cho nên cô tự hiểu được mình phải làm gì.

Cô bắt đầu lau dọn cẩn thận từng ngăn tủ một, đồng thời phát hiện ra trong phòng có một tấm gương lớn, tấm gương hình bầu dục, xung quanh được viền bằng gỗ màu trắng, trên đó còn được chạm khắc hoa văn, thoạt nhìn có vẻ vô cùng nặng.

Thời này làm gì còn tấm gương nào tinh xảo mà lại to nặng đến vậy? Cái này có lẽ là mấy thứ lỗi thời cổ lỗ gì đó đây.

Trên mặt tấm gương phủ một lớp bụi dày, vì vậy cô lấy khăn, thật cẩn thận lau chùi lớp bụi đó đi.

Cô lau đến khi từ trên xuống dưới tất cả đều sạch sẽ, phát hiện thấy đúng là một tấm gương tuyệt đẹp.

Nhìn chính mình trong gương, cô nở nụ cười. Từ hôm nay trở đi, cô bắt đầu cuộc sống độc lập tự chủ. Đây là mong ước từ lâu của cô, cho dù không có bạn trai đi nữa thì cũng chẳng sao, cô có thể tự chăm sóc chính mình.

Thật ra cô có người trong lòng đã lâu, có điều cô không nói cho ba người Tiểu Mẫn biết mà thôi, nếu bọn họ biết được, chắc chắn sẽ trêu ghẹo cô mất.

Bây giờ trong phòng chỉ có mình cô, vì vậy cô lặng lẽ lấy trong túi xách ra một cái ví nho nhỏ, mở hé ra thấy trong cùng là một tấm ảnh chân dung.

Trên tấm ảnh là một thanh niên anh tuấn, mặt mày rõ ràng, mái tóc đen dày, rõ ràng trên mặt có nét lãnh khốc, nhưng khi cười rộ lên lại như một đứa nhỏ to xác, có thể thấy nét khờ khạo đáng yêu, lần đầu tiên gặp mặt đã thấy thương mến.

Chỉ có anh mới làm cho cô có cảm giác, nếu có cơ hội gặp được anh thì thật tốt! Nhưng đây cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi, căn bản không có khả năng xảy ra cơ hội tốt như vậy, hơn nữa cách sống của anh và cô là hai thế giới khác biệt, dù sao chỉ cần nhìn ảnh của anh là cô thấy mãn nguyện rồi.

Cô vừa say sưa ngắm ảnh chụp, vừa một tay lau chùi mặt gương, không phát hiện ra mặt gương xuất hiện một luồng sáng dị thường, ánh sáng như một gợn sóng, dần dần loang rộng ra, cuối cùng cũng làm cho cô chú ý.

A!

Cô cảm thấy bàn tay có một lực tác động khác thường, khó hiểu ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ thấy bản thân mình bị kéo vào trong tấm gương đấy.

A a a?

Cô ngây dại, mở miệng mà không kêu thành lời, ngay cả khi kêu to cũng không kịp, cả người bị mất thăng bằng rơi vào bên trong gương.

Cô không phải nằm mơ đó chứ?

Dương Kỳ Kỳ quỳ rạp trên mặt đất, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, tại sao trong phòng lại vừa tối tăm, vừa bẩn và lộn xộn thế này, không khỏi tự hỏi rốt cuộc cô đã đến nơi quái quỷ nào đây?

Hơn nữa cô nhớ rõ ràng bây giờ là ban ngày, vì sao bầu trời ngoài cửa sổ lại thành tối đen, biến thành ban đêm thế này?

Cô chậm rãi đứng lên, xoa xoa đầu gối bị đau, trong lòng toàn là hoang mang rối loạn.

Đúng rồi, chiếc gương!

Cô quay đầu nhìn lại nó, đó đúng là một tấm gương cũ nát, trên mặt gương phủ đầy bụi, là vẻ mặt kinh ngạc sợ hãi của cô.

Vừa rồi cô chính là theo chiếc gương này tới đây á… Thật sự là vậy?

Cô hoài nghi suy nghĩ điên rồ của mình, để chứng minh mình không mắc bệnh thần kinh, cô lấy tay sờ lần mặt gương.

Cứng ngắc.

Không thể nào? Bây giờ đúng là mây đen đầy đầu, trán cô không biết nhăn lại bao nhiêu lần.

Cô đang lau tấm gương, không cẩn thận trượt chân, sau đó… sau đó cô chui qua tấm đến căn phòng này, theo lẽ thường thì cô phải về được, tức là có thể theo mặt gương trở về mới đúng.

Hai tay của cô không ngừng sờ lần trên tấm kính, cô nhớ rất rõ, khi ấy hai tay cô xuyên qua tấm kính được, sau đó cả người liền ngã vào, nên chắc chắn có một cơ quan đặc biệt.

Cô sờ sờ chỗ này, lần lần chỗ kia, gần như mọi nơi trên mặt gương đều sờ tới, nhưng cũng không xuất hiện kỳ tích xuyên qua như vừa nãy.

“Đừng nói nữa, tôi sẽ không đáp ứng đâu.” Đột nhiên có tiếng đàn ông truyền đến làm Dương Kỳ Kỳ sợ tới mức toàn thân cứng đờ, nghe như ngoài cửa truyền vào, hơn nữa âm thanh ngày càng gần, hình như có người muốn vào phòng này.

Cô hoảng sợ hết nhìn đông lại nhìn tây, tình thế càng cấp bách, cô chạy nhanh tới chui vào gầm giường.

Má ơi! Cô thiếu chút nữa thét chói tai, bởi vì cô vừa chui vào gầm giường, mới phát hiện ra phía dưới đều là mạng nhện, cô vội bịt miệng mình lại, ngăn không phát ra tiếng kêu, bởi vì khi này cửa phòng đã bị mở ra, đèn trong phòng sáng bừng lên, một đôi chân đàn ông lảo đảo tiêu sái bước vào phòng, đồng thời truyền đến một giọng nói giận dữ.

“Đủ rồi! đừng có nói nữa!”

“Cậu nghe tôi nói đã—”

“Tôi không đi! Mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào!”

Dưới giường, Kỳ Kỳ trừng mắt nhìn, họ nói tiếng Anh?

Hai người đàn ông đang cãi nhau bằng tiếng Anh, tính ra tiếng Anh của cô cũng không tệ lắm, đại khái có thể nghe hiểu, trong lòng không khỏi thắc mắc, người ở phòng này chẳng lẽ là người ngoại quốc?

“Đừng uống thêm nữa! Say rượu không tốt cho sức khỏe của cậu đâu!”

“Đừng động vào tôi! Tôi dù chết thì rượu, cũng còn tốt hơn là sống thế này!”

“Vậy thì tùy cậu…”

“Cút!”

Đôi mắt tò mò dưới gường nhanh nhẹn chớp chớp, cẩn thận nghe lại nội dung đối thoại của hai người đàn ông.

Cô là sinh viên chuyên ngành tiếng Anh, thành tích đạt được cũng rất tốt, hơn nữa được học từ nhỏ, cô còn có thói quen nghe các bài hát Âu Mỹ và radio tiếng Anh, nên khả năng nghe của cô luôn được trau dồi.

Trong không khí là một mùi rượu nồng đậm, người này chắc chắn là một ma men đích thực.

Cô trốn dưới giường, mắt cũng chỉ nhìn thấy hai đôi chân của họ, hoàn toàn không nhìn thấy mặt họ như thế nào, cô chờ rồi lại chờ, thật vất vả đợi một người đi khỏi, âm thanh tranh cãi cuối cùng cũng dừng lại, sau đó cô lại nghe tiếng lách cách, biết người ở lại là người say kia.

Hi vọng người kia mau say mèm đến bất tỉnh, để cô có thể nhanh chóng chui ra, lại đi xem xem mặt gương kia có cơ quan gì đặc biệt.

Bang!

Đột nhiên có tiếng động lớn, làm trái tim của cô chấn động tới mức thiếu chút nữa là nhảy ra khỏi lồng ngực, một bình rượu lăn lăn đến trước mặt cô, mặt trên dán nhãn XO.

Dương Kỳ Kỳ nhìn chằm chằm vào bình rượu, sau đó hướng mặt về phía trước, cách cô nửa mét, là một bàn tay của đàn ông.

Cô không nhúc nhích một li, nhìn chằm chặp cái tay ít nhất là ba phút, chắc chắn là nó không động đậy nữa, người kia đã ngủ mê mệt trên thảm.

Cô lặng lẽ bò ra, đảm bảo không gây ra bất kỳ tiếng động nào, đồng thời dưới ánh sáng bóng điện, cô tò mò quan sát đánh giá người kia.

Không ngờ, đó lại là một khuôn mặt nam tính đậm chất Á Đông, cũng không phải là người ngoại quốc, lại còn gương mặt nhếch nhác, mái tóc rối bù, chòm râu dài quá cằm, như là một đám rêu mọc không có quy tắc nào, quần áo vừa bẩn vừa hôi, nhìn qua cũng biết chắc chắn đã mặc được mấy ngày.

Từ đầu tới chân, chỉ dựa vào tóc tai cũng biết anh ta đang suy sụp tinh thần nặng nề, cả người đều là mùi rượu, mà căn phòng cũng lôi thôi không khác anh ta là mấy, so với chuồng heo cũng rất cân xứng.

Cô bịt mũi đứng dậy, thỏa chí đánh giá anh ta từ đầu đến chân, nếu anh ta bát tỉnh nhân sự, cô cũng không phải trốn trốn tránh tránh làm gì, hai chân bước qua người anh ta, tiếp tục xem xét tấm gương làm sao “về nhà” được.

Cô sờ sờ chiếc gương, thấy kiểu gì cũng giống những tấm gương bình thường khác, không lẽ lại giống chiếc gương của mẹ kế Bạch Tuyết trong truyện cổ, cô nhìn gương hỏi:

“Ma kính ơi Ma kính, thế gian này ai là người đẹp nhất—bậy bậy, mình đâu phải muốn hỏi điều này, mà là muốn hỏi—” Cả người cô đột nhiên cứng đờ, bởi một cảm giác lạnh lẽo cuốn cổ chân cô, làm cho cô sợ tưởng như ngừng thở đến nơi.

Cô bình tĩnh cúi đầu, đôi mắt chậm rãi nhìn xuống, thấy một bàn tay to rám nắng gắt gao bắt lấy cổ chân nõn nà, mà chủ nhân bàn tay đó đang trợn trừng đôi mắt đầy tia máu, trực tiếp nhìn thẳng cô.

Dương Kỳ Kỳ nghe được trái tim mình đang run lẩy bẩy, cơ thể cứng ngắc không dám nhúc nhích, cảm thấy hơi lạnh từ mắt cá chân bắt đầu di chuyển đến tận sống lưng.

Người này dù không phải ma quỷ gì, nhưng bộ dáng thì không khác biệt ma quỷ là mấy, Thật là đáng sợ.

“A!”

Cô hoảng sợ hét lên một tiếng, cổ chân cô bị kéo mạnh, làm cho cô mất thăng bằng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.