Ma Kính

Chương 3: Chương 3




Hứa Kiệt Lộ ngơ ngác đứng trước gương, hoài nghi chính mình vẫn còn say rượu hay đang nằm mơ?

Anh tự tát mình một cái, rất đau, chứng tỏ anh không phải đang nằm mơ, là tỉnh, chẳng lẽ anh bị ảo giác?

Anh cảm thấy, trên người mặc quần áo tươm tất, thật nhẹ nhàng khoan khoái, như vừa được tắm giặt sạch sẽ vậy.

Có vẻ như hai chân anh đã mọc rễ, cứ đứng ngây ngốc ngắm mình trong gương.

Anh là trúng kịch độc sinh ra ảo giác, hay là căn bản anh vẫn chưa tỉnh lại?

Là ai giúp anh cạo râu? Chẳng lẽ là Johnny? Hay là Natalie?

Nghĩ đến Natalie, trái tim anh đập thật mạnh…

Là Natalie sao? Cô trở về tìm anh sao?

Vừa nghĩ tới Natalie—người anh yêu say đắm điên cuồng, anh vội vàng nháo nhào vào phòng ngủ tìm cô, mà khi anh đi vào phòng bếp, bản thân lại ngây ngốc lần nữa.

Trên bàn ăn, hai món mặn và một món canh, món mặn là rau bắp cải cùng gà tần cung đình, canh là sò nấu mướp.

Đây đều là đồ ăn Trung Quốc, là đồ ăn thường ngày của gia đình Trung Quốc.

Trên bàn ăn còn có lời nhắn, là Tiếng Anh viết tay, dán lên vung nồi cơm điện.

Đây không phải chữ của Natalie, anh nhìn chăm chú tờ giấy đến ngẩn người một lúc, trong lòng tràn ngập hoài nghi, chỉ một lúc sau mới bừng tỉnh… đúng rồi, là Johnny tìm người chăm sóc anh, nhất định là vậy!

Khuôn mặt anh không giấu nổi chút thất vọng, tuy nhiên anh thật sự rất đói bụng, anh cần ăn một chút gì đó ngay lập tức, vì vậy anh mở nồi cơm điện ra, khói trắng theo đó mà bay lên, anh thấy được hạt cơm trắng tinh, lại ngửi thấy mùi cơm thật dễ chịu.

Anh vươn tay ra, xới một thìa cơm lên, nhét vào miệng, cơm vừa tới miệng lập tức đánh thức vị giác của anh, phát hiện ra mình nhịn đói đã lâu, tạo ra một âm thanh đói khát, làm cho anh thật thèm ăn.

Đã bao lâu rồi anh không ăn một bữa căm đàng hoàng, lại còn là đồ ăn Trung Quốc nữa chứ?!

Từ mười sáu tuổi anh đã xa gia đình ở Đài Loan, ra nước ngoài với ý niệm duy nhất là trở thành nhà thiết kế thời trang, sau này lại đến New York làm việc, định cư, nhưng trên người anh vẫn chảy dòng máu phương Đông, giống như dù cắt đứt dây rốn nhưng trong lòng vẫn luôn luôn hướng về mẹ.

Anh xới thêm cơm, cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn, từng miếng từng miếng rau, từng ngụm từng ngụm canh, cảm thấy hai món này như cao lương mỹ vị, làm anh rất ngon miệng.

Chỉ chốc lát sau, hai món ăn đều được chén sạch, khi này cửa phòng khách mở lớn, người duy nhất có chìa khóa mở cửa, tự do ra vào nhà anh chỉ có một người, tất nhiên là ông bạn thân kiêm đông nghiệp Johnny.

Johnny là một người da trắng tóc vàng mắt xanh, cùng chung chí hướng, cách khoảng hai ngày anh sẽ ghé qua coi sóc ông bạn thân một chút, đồng thời mang theo ít đồ ăn, kẻo anh lại chết đói ở nhà.

Vốn Johnny cho rằng 200% Kiệt Lộ lại say rượu ngã lăn lên sô pha, nếu không cũng nằm dài trong phòng tắm, khi anh nhìn thấy Kiệt Lộ ngồi vào bàn ăn cơm, không khỏi há hốc miệng.

Anh thật không ngờ tới, bởi vì trước kia Kiệt Lộ sa sút tin thần, bây giờ tinh thần đã nhẹ nhàng khoan khoái, lại còn cạo râu nữa.

“Thật đáng kinh ngạc, cậu xem thần sắc bây giờ khá hơn rất nhiều rồi.”

“Cám ơn cậu, Johnny, cậu thật có nghĩa khí, đã tìm người chăm sóc tớ, giúp tớ tắm rửa cạo râu, lại chuẩn bị mấy món Trung Quốc, nên hôm nay tớ có sức sống hơn một chút rồi.”

“Gì cơ? Cậu bảo sao? Tớ tìm người chăm sóc cậu á?! Không phải đâu.”

Kiệt Lộ thật sửng sốt, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Johnny. “Làm sao mà… đồ ăn Trung Quốc không phải cậu tìm người đến làm sao?”

Johnny lắc đầu. “Tớ lo lắng cậu không ăn gì, cậu xem, tớ còn mang pizza đến, hâm nóng là ăn được ngay.”

Kiệt Lộ ngây người, không dám tin lại hỏi: “Cậu thật sự không tìm người đến, ví dụ như… một cô gái châu Á chẳng hạn?

“Đương nhiên là không.”

“vậy ai giúp tớ cạo râu, thay bộ quần áo này? Nếu không phải là cậu chắc chắn là Natalie.” Kiệt Lộ phấn khích. “Đúng! Nhất định là Natalie lo lắng cho tớ nên tìm người chăm sóc tớ!”

Johnny thấy bạn mình vui vẻ như vậy, trong lòng có dự cảm không lành.

“Kiệt Lộ, không phải tớ muốn tạt một gáo nước lạnh vào cậu, Natalie không phải là người như vậy, tớ không tin cô ta có thể làm vậy.”

“Tại sao lại không? Natalie vẫn yêu tớ, nếu không tính cậu thì còn ai có chìa khóa nhà tớ nữa đây?”

“Vấn đề này tớ cũng không hiểu nổi, nhưng bạn tốt à, tin tưởng tớ đi, Natalie là người ích kỷ lại là người phụ nữ không từ thủ đoạn, cô ta không thể quan tâm đến cậu như vậy, nếu không cô ta đã không làm cho cậu biến thành thế này, làm cho cậu khổ sở, phải dùng rượu để dối gạt chính mình.”

Kiệt Lộ nóng giận, phẫn nộ đập bàn. “Không! Nhất định là Natalie, tớ biết cô ấy vẫn còn tình cảm với tớ, tớ không cho phép cậu nói bậy!”

Johnny nhìn bạn thân của mình khăng khăng một mực, cũng vì tình bạn lâu năm, nên anh không thể đồng tình, cũng sợ Kiệt Lộ mù quáng.

“Natalie hiện giờ đang ở nước Pháp cùng nhân tình của cô ta, làm sao có thể tìm người tới chăm sóc cậu? Cô ta đã sớm quên cậu rồi, tất cả mọi người đều biết, chỉ có cậu mù quáng vì tình mà không biết gì thôi.”

Cả người Kiệt Lộ chấn động mạnh, kinh ngạc nhìn Johnny.

Cô ta ở Pháp?

“Cùng người bạn trai đạo diễn của cô ta đi nghỉ phép ở bãi biển của Pháp, bao nhiêu tạp chí đều chụp được ảnh, không thể giả được, cậu ngẫm lại xem, tình hình hiện tại là như thế nào, sao cô ta còn có thể nghĩ đến cậu?”

“Không…” sắc mặt Kiệt Lộ tái nhợt, mười ngón tay ôm lấy đầu, thống khổ cúi gập người.

Johnny không đành lòng nhìn anh như vậy, liền an ủi. “Kiệt Lộ, cậu rất có tài, trang phục của cậu luôn được thừa nhận, cậu đã rất vất vả để có thể khẳng định mình ở New York này, tiền đồ của cậu đang rộng mở, cậu còn sợ tìm không thấy người phụ nữ tốt hơn sao? Quên cô ấy đi!

“Không, tớ không thể quên được! tớ muốn cô ấy!”

“Kiệt Lộ!”

Kiệt Lộ không để ý tới lời khuyên bảo của bạn thân, anh vô cùng đau khổ, tình cảm của anh rất sâu đậm, sâu đến mức anh không thể chấp nhận việc mất đi Natalie là sự thực, anh lảo đảo đứng dậy, mở tủ ra tìm rượu uống.

Anh chỉ có thể dùng rượu để mình say thật say, mất đi người phụ nữ mình thương yêu, anh sống còn có ý nghĩa gì? Natalie có sức quyến rũ đặc biệt, tạo cho anh cảm hứng thiết kế, bởi có Natalie, mỗi mẫu thiết kế ra là mỗi mẫu đều được trầm trồ khen ngợi.

Không có Natalie, anh không còn cảm hứng sáng tạo, Natalie đã mang trái tim anh đi mất, anh thống khổ, hết sức thống khổ…

Nhìn màn hình máy tính, Dương Kỳ Kỳ định bụng dùng Google để tìm kiếm thông tin mới nhất về Hứa Kiệt Lộ.

Một người đàn ông tài hoa như vậy, lại suy sụp quá mức, chắc chắn là có nguyên nhân nào đó, tiếc là cô tìm cả ngày cũng không tìm được.

Không biết thức ăn và bát canh, khi anh tỉnh lại có ăn hay không?

Anh bị việc gì đả kích để rồi khóc thương tâm đến vậy?

Dương Kỳ Kỳ ngồi trong thư viện, không ngừng tra cứu trên Google, Hứa Kiệt Lộ đau lòng làm cô lo lắng, đáng tiếc là tìm tòi cả buổi nhưng không thu được kết quả gì, cuối cùng cô đành bỏ cuộc, ra khỏi phòng máy, tìm đến bàn mà ba người A Trung, Tiểu Hòa cùng Tiểu Mẫn chiếm đóng.

Bọn họ ngồi trong thư viện trường viết xong báo cáo, khi trở về, Tiểu Mẫn hứng chí đề nghị: “Kỳ Kỳ, tối nay đi dạo ở khu Đông được không?”

“Tớ có việc rồi.”

“Ơ! Có chuyện gì vậy?”

“Tớ muốn đi làm thêm.”

“Gì cơ? Ngày nghỉ mà cũng làm thêm? Không thể nào, cậu khi nào lại chăm đột xuất thế?”

Cô không trả lời, nhẹ nhàng buông một câu. “Các cậu tự đi đi.”

“Không được, cậu mà không đi thì chẳng vui tẹo nào hết a.” Tiểu Mẫn bám lấy làm nũng cô, ngay cả A Trung và tiểu Hòa cũng phản đối.

“Kỳ Kỳ, mấy hôm nay cậu như có việc gì hệ trọng vậy?”

“Tất nhiên tớ có việc, tớ phải tự mình trang trải sinh hoạt phí đó.”

“Cậu mà không đi, làm sao bọn tớ có thể giới thiệu bạn trai…” Vừa nói tới đây đã bị A Trung chặn miệng.

Dương Kỳ Kỳ sửng sốt, nhanh chóng cô chợt bừng tỉnh. “Các cậu giới thiệu bạn trai cho tớ?”

“Trong hội sinh viên của A Trung có một học trưởng, lần đầu tiên nhìn thấy đã cảm mến cậu.”

“Cảm ơn ý tốt của các cậu, nhưng tớ không có hứng thú.”

“Ai da, cậu chưa gặp người ta bao giờ, sao biết không có hứng thú?”

“Này nhé, Kỳ Kỳ, học trưởng của tớ rất tốt đó, có nhiều bạn gái hâm mộ lắm đó.”

“Vậy giới thiệu cho bọn họ đi, tớ phải đi rồi, còn có rất nhiều việc phải làm, nói chuyện sau nhé.”

“A! Kỳ Kỳ, đừng có đi…”

Cô vẫy vẫy tay, cầm túi xách bước đi, không muốn nhiều lời vô ích. Chào tạm biệt ba người bọn họ, cô vội vàng trở về nhà, trên đường đi chỉ nghĩ tới Ma kính đặt trong phòng, cô cảm thấy vô cùng hưng phấn, tuy bọn Tiểu Mẫn định giới thiệu bạn trai cho cô nhưng một chút hứng thú cô cũng không có, bởi trong lòng cô đã có hình bóng một người, mà mỗi ngày cô đều lén lút quan tâm đến anh.

Trong đầu không khỏi hiện lên khuôn mặt của Hứa Kiệt Lộ, vẻ mặt tiều tụy đau thương của anh làm cô không thể không nghĩ tới.

Không phải anh lại uống rượu say đến mức nằm ngủ trên sàn nhà rồi chứ? Hay đã ngã gục cạnh bồn cầu?

Bởi vì trong lòng nghĩ tới Hứa Kiệt Lộ, cô rảo bước nhanh nhanh để về nhà. Vừa vào cửa, cô bỏ túi xách lên sô pha rồi vội vàng chạy đến trước gương, trong lòng không ngừng nghĩ tới Hứa Kiệt Lộ, quả nhiên mặt gương sinh ra biến hóa, mở ra con đường xuyên qua không gian, trong lòng phấn khởi, cô vội bước vào.

Trong cuộc đời êm đềm bình dị của cô, bỗng chốc lại xảy ra một chuyện đặc biệt bất khả kháng như thế, cô lý nào có thể không cố gắng tận dụng tốt từng giây từng phút a!

Cô để đầu mình qua trước, nhìn xem phòng ngủ bên kia có người hay không.

Trên giường không có một ai, vì vậy cô nhẹ nhàng xuyên qua gương, đi tìm Hứa Kiệt Lộ.

Cô thật cao hứng, phát hiện ra anh ăn hết sạch đồ ăn cô nấu, làm cô nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà… người này lại uống rượu, lại nằm dài trên bàn ăn nữa.

Cô lắc đầu, nhịn không được thở dài, tiến đến ngồi xuống trước mặt anh, phát hiện trên mặt anh có nước mắt, thoạt nhìn lại càng thêm tiều tụy.

Anh vì sao thương tâm đến vậy? Rõ ràng tiền đồ của anh rất tốt, đang gặp khó khăn gì sao?

Sau đó, giống lần trước cô dìu anh lại phòng ngủ, để anh nằm ngay ngắn trên giường, rồi bắt đầu sửa sang lại y phục cho anh, quần áo bẩn quả nhiên chất cao như núi, không sao, việc này không thể làm khó cô, ngược lại chỉ càng thêm kích thích ý chí chiến đấu của cô.

Cô đem hết quần áo bẩn của anh đi giặt, đầu tiên là phân loại quần áo, có đồ cô giặt máy, có đồ phải giặt tay, cuối cùng cô đem tất cả lên ban công phơi nắng.

Tiếp theo, cô lại xuyên qua gương đến New York, giúp anh dọn dẹp sạch bãi chiến trường, rửa sạch bát đũa, sau đó giúp anh lau sạch tủ lạnh, đem những đồ ăn quá hạn sử dụng bỏ đi.

Bất tri bất giác đã tới hai giờ sáng giờ Đài Loan, cô lại kéo thân mình mệt mỏi về phòng mình, ngủ trước đã, để lần khác đến thăm nom anh.

Cứ như vậy, ngày ngày cô đều qua coi Hứa Kiệt Lộ, chăm sóc anh, giúp anh để ý mọi việc, sau đó chuẩn bị đồ ăn cho anh, miễn cho anh đói mà chết.

Từ khi phát hiện ra mặt gương có thể đưa cô từ Đài Loan đến New York, cô đã đi mua ngay một quyển hướng dẫn du lịch về New York.

Theo như bản đồ, cô biết nhà của Kiệt Lộ ở khu rừng Brooke ngoại ô New York, đúng lúc anh say đến không biết trời đất tạo cho cô cơ hội qua lại nhà anh, nhân ngày nghỉ, cô định đến New York tham quan một vòng, ngắm tượng Nữ Thần Tự Do, tòa tháp đôi, và còn có Quảng Trường Thời Đại nữa.

Vì chăm sóc anh nên mỗi ngày cô phải làm mọi chuyện, không chỉ quét dọn, còn đem quần áo anh lên sân thượng phơi cho khỏi ẩm mốc, rồi cất gọn gàng vào tủ quần áo.

Chỉ cần anh không ngủ trên giường, cô nhất định dìu anh về phòng ngủ, thay quần áo sạch sẽ cho anh, giúp anh tắm rửa sạch sẽ, râu dài sẽ cạo, lại thường xuyên chuẩn bị đồ ăn cho anh.

Một ngày, cô đến thăm anh như thường lệ, anh đang ngủ trên sô pha, trên tay là vỏ chai rượu.

Cô lắc đầu, trong lòng thầm hỏi anh còn muốn say tới khi nào nữa? Uống rượu sẽ không tốt cho sức khỏe, không biết cô đã dọn giúp anh bao nhiêu vỏ chai rượu.

Cô nhớ tới khi trước anh ôm cô, miệng còn gọi tên một người con gái, liệu có liên quan đến người đó?

Cho dù thế nào, cô cũng không thể mặc kệ anh, vì vậy cô vươn tay, cầm lấy vỏ chai rượu trên tay anh.

Khi cô vừa xoay người đi, không để ý anh mở mắt gắt gao nhìn cô.

Ngay sau đó, cô bị một đôi tay ôm chặt lấy, cả người ngã vào lồng ngực đầy mùi rượu đó.

“A…”

Cô hô nhỏ một tiếng, cả người bị ôm siết vào một lồng ngực mạnh mẽ xa lạ, hơi thở nóng rực phảng phất bên gáy cô.

“Natalie, anh biết là em mà, quả nhiên em vẫn còn yêu anh.”

Cô hoảng sợ giãy giụa, tuy rằng cô thích Kiệt Lộ, nhưng khi anh ôm cô vẫn là bị dọa, sức mạnh đàn ông cùng hơi thở nam tính kề sát cô, nhưng cô càng giãy giụa, Kiệt Lộ ôm càng chặt.

“Đừng đi! Natalie! Đừng đi…”

Anh thống khổ cầu xin làm cho cô ngừng giãy giụa. Anh ấy nhận nhầm cô, nghĩ cô là người tên Natalie đó, nhưng giọng nói van xin của anh tràn ngập đau khổ, làm cho cô nhất thời không biết nên làm thế nào là tốt nhất, nhưng cũng không đành lòng đẩy anh ra.

Natalie, chắc hẳn đây là ngọn nguồn mọi đau khổ của anh?

Cô cảm giác như Kiệt Lộ đang khóc, cũng biết anh không phải muốn hại cô bị thương, chỉ là tâm trí của người say rượu không được tỉnh táo, mà nhận nhầm cô là Natalie, nhất thời kích động ôm lấy cô.

Cô bình tĩnh nhượng bộ, nghĩ rằng nếu anh nhận nhầm mình là Natalie, cô hãy đem sai thành sai đi, tạm thời làm Natalie một lát, bởi cô không đành lòng nhìn thấy anh thương tâm như vậy.

“Natalie…Natalie…” giọng nói ồm ồm xen lẫn đau khổ, không ngừng gọi cái tên này, vừa giống một đứa trẻ xấu tính đang làm nũng, lại giống một cậu bé đáng thương đang khóc nức nở.

Tay cô ban đầu chống trước ngực, do dự một lát, cô hạ quyết tâm, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy anh, con gái vốn đã có bản năng trời sinh, muốn an ủi dỗ dành anh.

Cô đưa tay lên đầu anh, giống như một người mẹ đang dỗ con mình, nhẹ nhàng vuốt tóc anh.

“Đừng đi, đừng có đi.”

“Em ở đây, em… sẽ không đi đâu cả…”

“Thật sự em sẽ không bỏ anh đi?”

“Sẽ không.”

Không biết vì sao, khi cô nói những lời này, đều xuất phát từ sự chân thành, tuy cô không phải là Natalie, hơn nữa Kiệt Lộ khóc như một đứa trẻ, cô biết anh đang mang một nỗi thương tâm rất lớn.

Cô đau lòng vì anh, nên khi cô ôm anh, đều có thể cảm nhận được tâm hồn bi thương đó, ở tình huống này, cô cần phải nói dối để dỗ dành anh; Nếu có thể đem một người suy sụp tinh thần tỉnh lại đi lên từ vũng bùn, vậy thì cũng coi như là một lời nói dối thiện ý, hẳn là cũng không có vấn đề gì.

Ôm lấy nam nhân yếu ớt này, cô nhẹ nhàng vuốt mái tóc, vỗ vỗ lưng anh, an ủi anh một chút.

Kiệt Lộ tham lam hưởng thụ sự dịu dàng của cô, hay tay càng ôm lấy cô thật chặt.

“Kiệt Lộ… em không thể thở được……” ngay từ đầu, đơn thuần là cô có ý tốt an ủi anh, không ngờ anh càng ôm càng chặt, làm cô cảm giác như mình biến mất dần trong vòng tay của anh.

“Không, anh không thể để em đi.”

“Em không đi đâu cả, nhưng anh ôm em chặt như vậy, em rất khó thở.” Cô nhẹ nhàng giãy giụa, không nghĩ rằng hành động này làm Kiệt Lộ càng ôm chặt hơn nữa.

Bờ môi bạc nhợt đột nhiên tìm tới môi cô, bất thình lình đặt lên, đôi môi anh tham lam không hề báo động đã xâm nhập, tập kích sự mềm mại trong miệng cô, làm cô trống rỗng đầu óc trong chốc lát.

Cô bị Kiệt Lộ đè trên sàn nhà, rơi vào nụ hôn cuồng dã nóng bỏng của anh.

Anh say mê hôn đôi môi non mềm của cô, ngay từ đầu cô còn có thể dùng lý trí để phản kháng, nhưng bởi anh nhiệt tình công chiếm, rất nhanh cô không thể chống đỡ được, bởi đây là nụ hôn đầu của cô.

Nếu nụ hôn này là của người con trai khác, cô chắc chắn không khách khí mà đẩy người đó ra, thậm chí là đá hắn đến đứng không vững nữa, nhưng đối phương là Hứa Kiệt Lộ, là người con trai cô thầm yêu đã lâu. Bởi vì từ nhỏ đã mất đi tình thương của cha, cha mẹ khi đó bất hòa, làm cho cô lần đầu tiên cảm thấy được tình yêu là quan trọng nhất, giấy kết hôn cũng không thể gắn kết hai người cả đời.

Cô trưởng thành sớm hơn các nữ sinh cùng trang lứa nên cách nghĩ của cô cũng khác, quan niệm về tình yêu của cô rất đặc biệt, nếu trên đời này không có gì là vĩnh cửu, nếu tình yêu có thời hạn, thì cô thà rằng sẽ cùng người trong lòng luyến ái thật oanh oanh liệt liệt, đem lần đầu tiên của chính mình hiến dâng cho người mình yêu.

Hứa Kiệt Lộ đúng là người đó, cô có thể không chút do dự dâng chính mình cho anh, cho dù anh có nhận nhầm cô với người con gái khác, cô cũng tình nguyện, bởi cô biết rõ ràng mình đang làm gì. Người cô yêu là anh, nên cô quyết định đem lần đầu tiên của mình giao cho anh.

Sau khi nghĩ thông suốt, cô không còn phản kháng, lại phối hợp cùng anh.

Cơ thể anh là của một người đàn ông trưởng thành, có sự khác biệt với các nam sinh cùng trường cô, vòm ngực vạm vỡ, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ ôm lấy cô, với người ngây ngô như cô là một chấn động lớn.

Cô nhắm mắt lại, không kìm lòng được tiếp nhận anh, đáp ứng đòi hỏi của anh, anh hôn rất có sức hấp dẫn, loại bỏ mọi kiêng kị của cô, tiến vào một hồi hoan ái nam nữ mạo hiểm.

Trên tấm thảm phòng khách, cơ thể nóng rực của anh áp thân hình mềm mại của cô, bàn tay lần theo y phục, thô lỗ cởi sạch quần áo của cô, cô không chút phản kháng, để anh mặc sức phát tiết.

Rất khó giải thích tâm tình của cô hiện giờ, nếu nói là cô thẹn thùng, không bằng nói là cô ham khám phá, hơn nữa cô đã sớm nhìn thấy thân thể anh.

Tuy nhiên, nhìn thấy là một chuyện, mà bị ôm lại là chuyện khác.

Cô để mặc bàn tay Kiệt Lộ di chuyển tự do trên thân thể trần trụi của mình, để mặc anh hôn hôn cắn cắn bờ cổ.

Tuy rằng đây là lựa chọn của mình, tình nguyện để anh dẫn dắt cô trải nghiệm lần đầu tiên của người con gái, nhưng cô vẫn có chút hoảng sợ, hơn nữa khi anh tiến vào đột ngột, cô thiếu chút nữa là hét thành tiếng.

Hic… thật sự rất đau, hại cô thiếu chút nữa mắng lời thô tục.

Nhưng bởi đối phương là Hứa Kiệt Lộ, cô nguyện ý tha thứ cho anh, nhăm mắt lại cắn răng nhẫn nại, cũng không rõ là mồ hôi của anh hay của cô, cô chỉ có thể gắt gao ôm lấy bờ vai anh, cảm nhận từng đợt sóng đánh sâu vào cơ thể.

Tuy trong lúc mơ mơ hồ hồ, cô vẫn giữ lại cho mình một chút lý trí, cảm nhận được nỗi đau của anh như vơi đi khi tiến vào thân thể cô, tựa như tìm được một nơi để an ủi, giải thoát mình.

Cuồng nhiệt, mồ hôi, mê loạn, dây dưa, mọi cảm xúc lắng xuống, cuối cùng tất cả đi đến bình tĩnh.

Dương Kỳ Kỳ nằm trên nền nhà thở hổn hển, như thể vừa trải qua một cuộc chiến, mà trên người cô còn bị đè bởi một “thương binh”.

Sau khi phát tiết trên người cô, Kiệt Lộ liền gục ngay trên người cô, lần này, thực sự là anh đã say mê man.

Cô đẩy anh qua một bên, khó khăn ngồi dậy, sau khi thử nghiệm thì cảm giác duy nhất của cô, chính là…

“Đau quá…”

Chuyện ái ân chỉ thoải mái trong tưởng tượng mà thôi, tiểu thuyết viết vô cùng khoa trương, ngoại trừ nụ hôn ban đầu sẽ kích thích làm cô choáng váng, sau đó cả quá trình lại giống đánh trận hơn, nhất là cùng với một người say rượu, căn bản không có kỹ thuật điêu luyện gì, cô chỉ cảm thấy đau đớn, hơn nữa làm xong cô còn phải thu dọn tàn cục, nhặt quần áo bị xé lên mặc vào người, lau khô lạc hồng sau cuộc hoan ái, sau đó dọn dẹp lại đồ trong phòng khách như ban đầu, cô dìu Kiệt Lộ lên giường, đắp chăn cho anh thật cẩn thận.

Cô ngồi bên giương ngắm Kiệt Lộ đang ngủ say, phát hiện ra khóe môi anh mang theo một nét cười, hắc, là anh ăn no rồi? Không còn chút khổ sở nào nữa sao?

Tốt, tốt thôi, không đau lòng là tốt rồi, tính là anh may mắn đi, bị bà cô nhìn trúng, bằng không anh có thể tiện nghi vậy sao?

Bởi ngày mai được nghỉ, cô định hôm nay đi loanh quanh New York ngắm phố phường, không nghĩ lại biến thành cuộc hoan ái thể nghiệm, nhưng cô cũng không phiền lòng, bởi hôm nay là cô tình nguyện.

Nhìn bộ dạng chật vật của mình, trên cổ còn một vết xanh tím, cô còn có thể ra ngoài gặp người khác sao?

Quên đi quên đi, vẫn là để lần khác chọn ngày Hoàng Đạo thăm thú New York sau, cô về phòng tắm rửa một chút mới được.

Không phải cô không biết làm xong sự kiện kia sẽ để lại di chứng, nhưng không nghĩ đến dáng đi cũng giống tinh tinh, cô lò dò đến trước gương, trên mặt gương lại hiện ra gợn sóng lộ ra luồng ánh sáng quỷ dị, đưa cô trở lại nửa bên kia Địa Cầu.

******

Kiệt Lộ vừa tỉnh lại, liền cảm thấy cả người có chỗ không đúng, tinh thần anh dường như tốt hơn, toàn thân trở nên nhẹ nhõm.

Hôm nay anh không uống rượu, mà đang ngồi ngẩn người trên chiếc sô pha cũ mèm ở phòng khách, không giống khi trước, vừa tỉnh là anh lại tìm đến rượu chuốc say bản thân, mà dường như đang suy nghĩ điều gì.

Cho đến khi Johnny đến thăm anh, mới cắt đứt dòng suy nghĩ trong anh.

“Tớ thật cao hứng khi thấy cậu tỉnh táo như vậy.” Johnny vừa vào đến, đem đồ ăn đặt lên bàn, sau đó mới quay lại ngồi xuống bên sô pha. “Hôm nay cậu cảm thấy thế nào?”

Kiệt Lộ đang ngồi ngẩn người bên sô pha, thất thần nhìn về phía trước, không trả lời.

Johnny thở dài, Kiệt Lộ sa ngã cũng đóng luôn cửa tâm hồn mình, đã làm cho không ít bạn bè rời xa, cũng tránh xa những buổi xã giao, tuy mọi người khuyên anh đừng để ý tới Kiệt Lộ nữa, bởi Kiệt Lộ hết cách cứu chữa, nhưng theo đạo nghĩ mà nói, anh không thể bỏ mặc Kiệt Lộ như vậy.

Anh là một nhân tài hiếm có, là một nhà thiết kế thời trang xuất sắc, chỉ cần anh tỉnh táo lại, hoàn toàn có thể tạo ra một chấn động lớn trong ngành thời trang.

“Tớ biết là cậu không muốn nghe, hơn nữa tớ cũng nói quá nhiều lần rồi, nhưng tớ vẫn không ngại nói lại một lần nữa, cậu không nên sa sút tinh thần như vậy, vì một người phụ nữ không đáng chờ mong, đem đánh đổi tương lai rộng mở của mình, có đáng không?”

Anh nhìn Kiệt Lộ, cả người vẫn không hề nhúc nhích ngồi trên sô pha, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm về phía trước, thực ra anh cũng không trông mong Kiệt Lộ trả lời mình, cũng hết cách khuyên bảo Kiệt Lộ, bởi những lời cần nói anh cũng đã nói rồi.

Anh đến đây, chỉ vì tình bạn lâu năm mà chăm sóc Kiệt Lộ, không muốn có ngày nhìn thấy bạn mình say đến chết trong nhà.

Johnny thở dài, đang muốn đứng lên thì Kiệt Lộ đột nhiên mở miệng.

“Natalie đang ở đâu?”

Johnny giật mình, chỉ giây lát sau, lại khuyên anh “Cậu quên cô ấy đi, Kiệt Lộ!”

“Cậu nói cô ấy ở châu Âu? Thật vậy sao?”

“Đương nhiên là thật, tớ đã gạt cậu bao giờ đâu, Natalie cùng với anh bạn trai đạo diễn hiện giờ đang ở Pháp.”

“Không thể nào, tối qua tớ còn ngủ cùng Natalie cơ mà”

Johnny giật mình lần nữa, nhưng lập tức hiểu ra, đối với lời nói của Kiệt Lộ anh tuyệt đối không nên giật mình, hẳn là anh uống nhiều rượu đến nỗi sinh ra ảo giác.

“Cậu chắc chắn bị rượu đầu độc mất rồi, Kiệt Lộ, cậu không thể tiếp tục mất tinh thần như vậy.”

“Không, là thật, tớ nhớ rõ cảm giác đó, không phải là ảo giác, mà là thật, tối hôm qua tớ ôm một người con gái.”

Johnny mặt nhăn mày nhíu.

“Không phải là fan cậu vào đây đó chứ?”

“Không thể nào, trừ cậu ra đâu có ai đến đây, nếu là một người con gái, chắc chắn chỉ có thể là Natalie.”

Kiệt lộ nhìn chằm chằm đôi tay mình, anh còn nhớ sự tiếp xúc thân mật kia, vô cung chân thật, một chút ảo giác cũng không giống.

Làn da non mềm, anh tưởng đó là Natalie, nhưng ngẫm lại, có điểm không đúng, người con gái ấy không đầy đặn như Natalie, nhưng có lồi có lõm rất có sức cuốn hút, hơn nữa cô ấy còn rất dịu dàng, từ đầu tới cuối đều phối hợp cùng anh, thậm chí còn vuốt ve tóc anh, lưng anh, đem đến một cảm giác ấm áp chưa từng có.

Mà cảm giác đó, Natalie chưa bao giờ mang lại cho anh.

Nếu không phải là Natalie, có thể là ai?

Là cô gái Phương Đông thần bí kia, gương mặt của cô có chút mơ hồ, nhưng trong lúc đó, đầu anh lại hiện lên một gương mặt xa lạ, cũng tóc đen da vàng giống Natalie, lại không phải là cô ấy.

Rốt cuộc cô là ai? Vừa như mơ lại như thực… làm Kiệt Lộ bối rối không thể xác định nổi.

“Theo tớ thì cậu thực sự xuất hiện ảo giác, nếu không chính là đang nằm mơ, nghĩ tới Natalie quá nhiều, mới có thể mơ thấy mình đang ngủ cùng cô ấy.”

Anh thất thần nhìn Johnny. “Có đúng vậy không?”

“Đương nhiên là vậy, cậu xem lại bộ dạng của mình đi, cả ngày hồn bay phách lạc, cậu đang hủy hoại chính mình đó. Kiệt Lộ, cậu phải biết thị trường thời trang ở New York này cạnh tranh rất khốc liệt, có bao nhiêu nhà thiết kế mong chờ nổi lên. Cậu vất vả nhiều năm ở mới có thể thành danh ở Âu Mỹ, vậy mà vì một người con gái…”

Johnny khuyên bảo tận tình nhưng tâm tư Kiệt Lộ đang ở một nơi khác, trong đầu anh không ngừng hiện lên hình bóng của một người con gái Á Đông, nhìn giống Natalie nhưng lại không phải.

Chẳng lẽ đúng như Johnny nói, anh uống quá nhiều mà sinh ra ảo giác? Hay tất cả chỉ là một giấc mơ?

Cho dù là ảo giác hay là giấc mơ, vẫn rất kỳ diệu, anh cảm giác sự buồn khổ lâu ngày như vơi đi một chút, đương nhiên, nếu không nhắc tới tình cảm đã mất đi, tim anh vẫn nhói lên từng hồi, nỗi đau ấy nhắc cho anh biết mình vẫn còn sống.

Nhưng bây giờ, anh cảm thấy đã tốt hơn nhiều, thấy trong cơ thể mình có một luồng năng lượng muốn thức dậy, dường như anh đã ngủ một giấc dài.

“Tớ đi lấy bút.”

Johnny còn đang thao thao bất tuyệt khuyên bảo bạn, bỗng nhiên Kiệt Lộ nói một câu làm anh ngừng lại, kinh ngạc hỏi: “Cậu vừa nói gì?”

Kiệt Lộ ngước mắt lên nhìn Johnny. “Tớ định tìm bút vẽ, thiết kế trang phục.”

Johnny còn tưởng mình đang nghe lầm, khi anh nghe những lời này từ Kiệt Lộ, tựa hồ cất cao giọng:

“Trời ạ! Rốt cuộc cậu cũng nghĩ thông suốt?! Tớ còn nghĩ cả đời này không nghe được cậu nói những lời này nữa, cảm ơn ông trời, Kiệt Lộ, cậu không gạt tớ đó chứ? Là cậu thật sự nghĩ vậy?”

Kiệt Lộ nhìn chằm chằm đôi tay mình, đã bao lâu rồi anh không cầm lại cây bút?

Anh cầm lại bút sáng tác, đối với anh thiết kế là cả thế giới, bởi đây là thứ duy nhất anh có được, mất đi Natalie, anh không thể để mất đi niềm đam mê thiết kế thời trang được.

“Johnny, tớ còn có cơ hội trở lại giới thiết kế thời trang sao?”

“Đương nhiên, chỉ cần cậu nguyện ý, tớ nhất định sẽ giúp cậu, như hồi xưa đó, chúng ta cùng nhau hợp tác, cậu lo thiết kế, tớ lo tiêu thụ, tuyệt đối có thể tạo ra thành tích đặc biệt.”

Kiệt Lộ cười khổ. “Hi vọng là như vậy.”

“Nhất định làm được, tớ tin tưởng cậu! Đừng quên chúng ta là anh em tốt của nhau.” Johnny vỗ mạnh vai anh, trong lòng anh vô cùng tin tưởng, nghe được bạn thân nói những lời này, anh vô cùng cao hứng.

Có bạn thân thật tốt, Kiệt Lộ cảm thấy được động viên hơn nhiều, quay lại giới thiết kế thời trang, là anh đang tìm về chính mình, có thể chỉ có cách này, anh mới có thể quên đi nỗi đau mất Natalie, chỉ là… chuyện kia thật chỉ là một giấc mộng thôi sao?

Trong đầu lại hiện lên một hình bóng mơ hồ, da thịt mềm mại kia, những đụng chạm ôn nhu kia, đều là một giấc mộng sao?

Nếu là mộng, anh chỉ có thể nói, đây là một giấc mộng đẹp, có lẽ là ông trời thương anh, để chữa lành vết thương lòng, mà đem đến cho anh một giấc mơ vô cùng chân thật, đem đến người con gái an ủi anh.

Không thể tiếp tục suy sụp như vậy, anh muốn tỉnh lại, anh muốn sáng tạo ra những thiết kế làm cho người ta phải nhìn anh bằng một con mắt khác, anh phải làm cho Natalie hiểu được, Hứa Kiệt Lộ không có cô vẫn có thể sống rất thoải mái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.