Tất cả những thứ đó trông có vẻ rất từ từ, nhưng thực chất nó lại xảy ra chỉ trong nháy mắt, chỉ một nhát rất nhanh, Lâm Duệ một vị Hóa Đan Cảnh đỉnh cao cao thủ liền chết dưới quái kiếm, chỉ còn lại nửa chiếc đầu
rơi từ trên không xuống, chết không nhắm mắt.
Màn này làm cho
hàng nghìn hàng vạn người bên dưới không khỏi hít một hơi khí lạnh, đến
cả ánh mắt Sở Hóa Long cũng kinh ngạc, trong lòng rung lên.
Hắn
tự nghĩ, đến Long Biến Cảnh cường giả như hắn mốt giết một vị Hóa Đan
Cảnh đỉnh cao cao thủ cũng phải ra sức một phen, vậy mà cái tên nhóc
Phong Liệt thần thông cảnh đỉnh cao thủ này lại giết một cách nhanh gọn
nhẹ đến vậy.
Mặc dù do Phong Liệt dựa vào thần binh, nhưng hắn ra tay độc ác và chớp được thời cơ cũng làm cho người khác không thể xem
thường.
Hắn ngầm thấy rằng, cái tên tiểu tử Phong Liệt này dường như muốn cảnh cáo hắn, làm cho hắn cảm thấy rất căm tức.
Phong Liệt rất nhanh chóng giết chết Lâm Duệ, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, giống như tất cả những thứ vừa rồi chưa từng diễn ra.
Hắn quay đầu lại, chắp tay với Sở Hóa Long, bình tĩnh nói:
- Sở hộ pháp, việc ở đây đã xong, nếu như không có điều gì dặn dò khác, vãn bối xin cáo từ!
- Hừ!
Sở Hóa Long hừm một tiếng rất to, nhưng lại không nói gì.
Hắn lúc đó có ý muốn hỏi mấy bảo vật trên người Phong Liệt từ đâu mà có,
nhưng lại thấy trước mắt bao người như vậy, hỏi ở đây thật không tiện,
nên hắn cũng không tiện mở miệng.
Khóe miệng Phong Liệt hơi nhếch lên, thân hình lóe sáng bay về phía Tứ Phương thành.
Lúc này ba người Hỏa Mãng Vương, Bán Giang Hồng, Thanh Minh cũng xử lý nốt
mấy tên tạp ngư còn lại, đều theo sát Phong Liệt bay đi.
Chỉ có Huyết Sát Vương sắc mặt có chút do dự, muốn mở miệng cầu cứu Sở Hoá Long, nhưng lại có chút ái ngại với Phong Liệt.
Lúc này sở Hóa Long đã chú ý đến Huyết Sát Vương, đuôi mắt không ngừng giật nhẹ, bỗng nhất thời nghĩ đến bản thân lúc ban đầu hiện thân.
- Phong Liệt!
- Ân? Sở Hộ Pháp còn dặn dò gì vậy?
Phong Liệt từ xa dừng lại, quay người hỏi.
- Hừ! Triệu Minh dù gì thì cũng là người củ Ma Long giáo Triệu gia chúng
ta, những chỗ cần khoan dung thì khoan dung cho người ta, giải trừ cái
tên Khế Ước nhận ngươi làm chủ đi!
Sở Hóa Long từ trên cao nhìn xuống dặn dò.
- Ồ, ra là chuyện này.
Phong Liệt mỉm cười, vẻ mặt thần ra, hắn có chút khó dễ nói:
- Sở Hộ Pháp, lúc trước là Huyết Sát Vương chủ động cầu xin muốn nhận tôi làm chủ, việc này ngài xem có nên hỏi xem ý kiến của hắn ta thế nào
không? nếu như hắn muốn giải trừ Khế Ước, vãn bối không có ý kiến gì.
Vừa nói, hắn vừa điềm nhiên liếc Huyết Sát Vương một cái, trong mắt lóe lên ý trêu tức rồi lập tức vụt tắt.
Thân hình Huyết Sát Vương hơi run lên, đột nhiên cảm thấy linh hồn bất an,
dường như bất cứ lúc nào cũng có thể hồn bay phách lạc, nhưng, trong
nháy mắt lại hồi phục lại như bình thường.
Sắc mặt hắn đột ngột thay đổi, kinh hãi muốn chết, không phải không biết đó là cảnh cáo của Phong Liệt.
Sau đó, trước khi Sở Hóa Long hỏi, hắnliền vội vàng mở miệng nói trước:
- Sở Hộ Pháp! Lời của chủ nhân không sai, quả đúng là vãn bối tự nguyện
đi theo chủ nhân, chủ nhân mặc dù tuổi còn trẻ mà đã có tài như vậy, sau này tiền đồ chắc chắn không thể đo đếm được, Triệu Minh can tâm tình
nguyện phụng dưỡng chủ nhân, do đó mong Sở Hộ Pháp thành toàn cho mối
duyên chủ tớ của chúng tôi!
Khéo miệng Phong Liệt không khỏi giật giật, những lời của Huyết Sát Vương khiến người ta buồn nôn, nhưng dù
sao như vậy cũng đạt được mục đích của hắn, hắn nghĩ, những gì mà hắn đã ăn được đến miệng thì không có lý gì phải nhổ ra.
Sở Hóa Long
tức đến mức sắc mặt trắng bệch đi, nhưng cũng không thể phát tác, trong
lòng chỉ muốn một chưởng đánh chết Huyết Sát Vương và Phong Liệt, hôm
nay đường đường là Long Biến Cảnh cường giả hắn lại bị làm cho mất thể
diện, quả chẳng coi ai ra gì.
Hắn lạnh lùng trừng mắt một cái với Phong Liệt, sau đó không nói một lời biến mất tại chỗ, như kiểu chỉ cần ở đó thêm một chút nữa thôi cũng là một sự dày vò.
...
- Phong đại nhân trở lại rồi! Phong đại nhân thần thông vô địch!
- Phong Liệt! Phong Liệt!
- Vô địch! Vô địch!
-...
Thấy năm người hội Phong Liệt trở về, trên tường Tứ Phương thành võ giả hoan hô reo hò, một số thiếu niên nam nữ còn hò đến mức khàn cả giọng, kích
động đến tột đỉnh. Mà mọi người trong phong gia, thành vệ quân Tứ Phương thành càng nhiệt huyết dâng trào, tiếng hò hét vang đến tận mây xanh.
Ở cái thế giới cường giả được tôn sùng này, mọi người đều bẩm sinh sùng bái kẻ mạnh.
Mà Phong Liệt, mới chỉ là thiếu niên hai mươi tuổi, nhưng chỉ dựa vào năng lực của một mình hắn, hạ được mấy trăm tên cường giả của bốn đại gia
tộc Phong, Triệu, Thủy, Lâm. Dường như đánh bại được hết quân địch, mà
quân mình lại không chút tổn hại, hơn nữa lại còn thu phục được một tên
nô tỳ cường đại.
Điều này không có gì nghi ngờ chính là để cho
tất cả mọi người thấy được thực lực cường hãn của hắn, dưới chứng kiến
của thế nhân, hắn đã hoàn thành lột xác từ một tuyệt thế thiên tài đến
một tên cường giả, đứng trên đỉnh chúng sinh.
Từ đó trở đi, cứ có người nhắc đến Phong Liệt, đầu tiên nghĩ đến là hắn không còn là hư
danh đệ nhất cao thủ trẻ tuổi một thời ở đại lục, mà năng lực cường thế
tư mạo của hắn khi đấu đá với đỉnh cao cao thủ Hóa Đan Cảnh cường giả.
Trên độ cao vạn trượng, đôi mắt như nước mùa thu lẳng lặng nhìn về phía thân hình cao ngất, trong ánh mắt ẩn hiện tia sáng kỳ dị, còn xen lẫn rất
nhiều điều phức tạp, sau một hồi lâu, một tiếng than nhẹ bay trong không trung:
- Hài, Phong Liệt, ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng, nhưng ngươi lại làm cho một số người phải thất vọng...
...
Tứ Phương thành, trong đại điện thành chủ phủ, Phong Liệt đại mã kim đao
ngồi trên bảo tọa, ánh mắt lanh lợi từ từ nhìn qua đám thủ hạ đang cúi
đầu đứng nghiêm phía dưới.
Hỏa
Mãng Vương, Bán Giang Hồng, Lý Thiên Hùng, Khương Thần, Lôi Hạo Thành và hơn ba mươi người Tây đại doanh cao thủ, đây đều là những lão nhân đi
theo hắn từ lâu, Thanh Minh mặc dù thời gian gia nhập không lâu, nhưng
cũng rất được Phong Liệt khen ngợi, duy chỉ có Huyết Sát Vương đứng chờ
bên ngoài điện.
Trải qua đại chiến lần này, Phong Liệt phát hiện
số lượng thủ hạ của hắn không đủ, Hỏa Mãng Vương và Bán Giang Hồng mặc
dù thực lực đều rất cường hãn, nhưng phẩm cấp binh khí trong tay lại
không cao, trong cuộc chiến cùng giới, cho dù có thể đánh bại đối thủ
nhưng lại rất khó để giết chết đối phương.
Trầm ngâm một lát,
Phong Liệt vung tay, trước hắn chốc lát xuất hiện các loại thần binh bảo đao phát ra các tia sáng màu sắc khác nhau.
Một chiếc tiểu tháp
màu vàng sẫm, một chiếc cung màu tím cổ, một thanh gươm màu xanh, đây
đều là những bảo vật có sức mạnh rất uy áp, toát ra những khí tức hùng
hồn.
Ngoài ra còn có hơn mười chiếc huyền bảo thần binh sắc bén vô cùng chói mắt, rọi sáng làm cho đại điện sáng như ban ngày.
- Tê
Mọi người phía dưới thấy vậy, đều co con ngươi lại, hít một hơi lãnh khí, sắc mặt ngầm có chút xúc động.