Đến đây chấm dứt, Lăng Bất Không, Vạn Ngọc Liên, Lý Thu Thủy ba hộ
pháp của Băng Long Giáo đã toàn bộ tử vong, trở thành thức ăn trong
miệng Âm Lão Thú.
Suy nghĩ một chút, trong lòng Phong Liệt
không khỏi dâng lên một cảm giác hưng phấn, ba cao thủ Hóa Đan Cảnh đã
là cường giả đỉnh phong, địa vị vô cùng hiển hách, hôm nay tuy nhiên
cũng thua trong tay một Long Vũ Giả Cương Khí Cảnh nho nhỏ như mình, cảm giác như vậy quả thực không nên quá thoải mái.
Cùng lúc đó,
tất cả trữ vật giới chỉ cùng binh khí, bảo giáp của ba cường giả Hóa Đan Cảnh cũng rơi mất ở trong Long Ngục, để cho Phong Liệt buôn bán lời một khoản thật to.
Đại chiến nơi đây mặc dù thời gian quá ngắn, nhưng động tĩnh cũng không nhỏ, đã khiến cho một vài cường giả ở phía xa chú ý.
Phong Liệt không muốn quá nhiều người nhận ra, liền cũng bất chấp cẩn
thận kiểm tra chiến lợi phẩm, vội vàng gọi Kim Câu, tiến vào trong không trung, phi về phía xa.
...
Sau khi ba người Phong Liệt rời đi không lâu, từng đạo thân ảnh với khí thế hùng hồn lần lượt
đi tới bầu trời phía trên chiến trường, nhìn cả vùng đất hỗn độn không
khỏi âm thầm kinh hãi.
Trong đó, một gã thiếu niên tướng mạo
tuấn dật cũng khống chế một tòa thần binh hình dáng như một ngọn núi đi
tới phía trên không trung, đứng lại nghỉ chân.
Thiếu niên này ước chừng chừng hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, lớn lên nho nhã, vóc
người cao to, khí chất xuất chúng, trong đôi mắt hung mang thâm thúy
chớp động, làm người ta không dám nhìn gần.
Nếu là Phong Liệt ở chỗ này nhất định có thể liếc mắt một cái liền nhận ra, thiếu niên
này không phải là ai khác, chính là kẻ địch truyền kiếp của hắn — Sở
Huyền.
Lúc này Sở Huyền rõ ràng đã trở thành một gã cao thủ
Cương Khí Cảnh Lục Trọng Thiên, khí thế trên người so với Phong Liệt
cũng không kém nhiều lắm.
Hơn nữa là, trên người hắn còn tản
ra một cỗ khí tức hoàng giả tối cao, làm người ta không tự chủ được phát ra ý niệm vọng động muốn quỳ xuống đất cúng bái.
Lúc này,
dãy núi dưới chân hắn không thể nghi ngờ chính là chí bảo bổn mạng của
hắn - Thiên Ngục Luyện Thần Phong, lần này có chí bảo trong tay, cho dù
để hắn đối mặt với cường giả Hóa Đan Cảnh hắn cũng có thể chống đỡ được.
Ở phía sau hắn, còn có năm tên cường giả ngự không mà đứng, mọi người đều có khí thế kinh người.
Năm người này trong đó có bốn người là cao thủ Thần Thông Cảnh, một
người khác lại là một lão giả có tu vi khó lường, nhưng cũng đứng ở phía sau Sở Huyền, tư thế nghiễm nhiên là của một người hầu.
Mọi
người nhìn đống hỗn độn phía dưới trầm mặc chỉ trong chốc lát, một gã
trung niên nhân Thần Thông Cảnh cung kính chắp tay nói với Sở Huyền:
-Công tử, nơi này khắp nơi đều là khí tức của băng, hỏa thuộc tính cùng phong thuộc tính, hơn nữa dị thường cuồng bạo, xem ra song phương giao
chiến chắc hẳn đều là cường giả Hóa Đan Cảnh, vô cùng có khả năng là đám người Lăng Bất Không, Lý Thu Thủy cùng Vạn Ngọc Liên của Băng Long
Giáo, chẳng qua là không biết đối phương là thế lực phương nào.
-Ừm, xem ra lần này Long Hoàng thần phủ xuất thế, cao thủ của các đại giáo phái phái tới cũng không thiếu a.
Sở Huyền khẽ cau mày nói.
Nhưng ngay sau đó, hắn lạnh giọng phân phó với một người bên cạnh, nói:
- Vương Sùng, ngươi đi báo cho Chiến Thiên, bảo hắn cần phải ở trước
khi Long Hoàng thần phủ xuất thế thu thập được một cái Thiên Tru Lệnh
Bài, bất kể bất kỳ thủ đoạn nào! Nếu là cần thiết có thể để cho Sở Hóa
Long xuất thủ!
-Vâng.
Tên trung niên nhân tên là Vương Sùng kia sắc mặt cả kinh, vội vàng lên tiếng.
Hắn thân là hộ pháp của Ma Vũ Viện ở Ma Long Giáo, cũng là tình cờ được nghe nói về tên Sở Hóa Long này, đây chính là một tồn tại đại chí cao
trong Ma Long Giáo, là một cường giả Long Biến Cảnh.
-Công tử, Thiên Tru Lệnh Bài rốt cuộc dùng để làm gì?
Lão giả có tu vi không rõ ở phía sau Sở Huyền thấp giọng nói.
Sở Huyền xoay người nhàn nhạt nhìn hắn một cái, hừ nhẹ nói:
-Không phải chuyện của ngươi, thì không nên hỏi nhiều!
-Vâng.
Sắc mặt giận dữ của lão giả chợt lóe rồi biến mất trong nháy mắt, nhưng lại như cũ cung kính đáp một tiếng.
Sở Huyền quay mặt lên phía trên, khóe miệng hơi lộ ra một nụ cười.
-Long Hoàng thần phủ sao? Hừ hừ! Trăm vạn năm trôi qua, bổn hoàng thiếu chút nữa đã quên đi là còn có hành cung này, thật đúng là vô hình sáp
liễu a.
...
Ở ngoài ngàn dặm, Phong Liệt hạ xuống từ trên trời cao, chậm rãi đi vào trong di chỉ của một tòa thành trì cổ xưa.
Ở phía trên Ma Quỷ Bình Nguyên, cổ thành di chỉ giống như vậy đếm không xuể, chỉ bất quá, người bình thường gặp phải di chỉ như vậy phần lớn
đều chọn đi đường vòng, sợ như sợ cọp.
Bởi vì ở trên thượng
cổ chiến trường này, những thứ cổ tích này sau khi trải qua vô số năm
tháng, đã sớm trở thành chỗ vui chơi của cương thi cùng Chiến Hồn, nếu
là huyết nhục chi thân thể tiến vào trong đó, sợ rằng rất nhanh sẽ bị
đồng hóa thành cương thi.
Mà giờ khắc này, Phong Liệt cũng là không sợ hãi chút nào đi vào trong cửa của một tòa thành cự đại.
"Rống."
"Ngao."
Từng tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên liên miên không dứt, một
chút cương thi cùng Chiến Hồn đang ngủ đông ở trong bóng tối cảm nhận
được khí tức của sinh linh, nhất thời từ trong cơn ngủ say tỉnh lại,
nhanh chóng leo ra khỏi tường đổ, vô cùng nhanh chóng hướng về phương
hướng của cửa thành dũng mãnh lao tới, chậm rãi càng tụ càng nhiều,
thanh thế cực kỳ kinh người.
Chỉ trong chốc lát, những thứ
cương thi cùng loại Chiến Hồn quỷ mị này liền phát hiện ra Phong Liệt,
sau đó nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không được chùn bước) xông tới,
mưu toan Thôn Phệ một ngoại tộc như Phong Liệt.
Những thứ
cương thi cùng Chiến Hồn này cũng không có linh trí, chỉ là dựa vào bản
năng để làm việc, thủ đoạn cũng chỉ là lại gần người để chém giết.
Mắt thấy những thứ quỷ vật này tiến lên đây, Phong Liệt cũng không sợ
chút nào, hắn tâm ý vừa động, trước người lập tức tạo ra từng cái khe
không gian thật lớn.
Những thứ quỷ vật này xông về phía Phong Liệt, tự nhiên không thể tránh khỏi bị rơi vào trong khe không gian kia.
Phía sau cương thi càng tụ càng nhiều, người sau tiếp bước, cuồn cuộn
không dứt, cũng chen chúc trong thông đạo nhỏ hẹp ở cửa thành, dần dần,
từng bầy cương thi đều bị đẩy vào trong cái khe.
Mười, năm mươi, một trăm, hai trăm, năm trăm, một ngàn ...
Phong Liệt khoảng chừng đứng yên ở cửa thành không tới nửa canh giờ,
liền có hơn hai ngàn cỗ cương thi rơi vào trong Long Ngục Không Gian.
Nhìn Âm Lão Thú ở trong Long Ngục thích thú cắn nuốt, thân thể cao lớn
chậm rãi tăng trưởng, trong lòng Phong Liệt cũng không khỏi vô cùng sảng khoái một trận.
Bán Giang Hồng cùng Hỏa Mãng Vương mặc dù
không rõ chủ tử của mình vì sao phải bắt nhiều cương thi cùng Chiến Hồn
như vậy, nhưng Phong Liệt không nói bọn họ cũng không nên hỏi, trong
lòng tràn đầy cổ quái.
Chỉ chốc lát sau, cử động của Phong
Liệt tựa hồ kinh động tới Cương Thi Vương ở chỗ sâu trong thành trì, một tiếng rống thảm rung trời đột nhiên truyền đến từ khắp mặt đất, chấn
động tới mức cả tòa thành trì tan hoang một trận ba động rối loạn, trong nháy mắt sụp đổ hơn phân nửa.
Ba người Phong Liệt khỏi con
ngươi cũng không co rụt lại, âm thầm khiếp sợ không thôi, vẻn vẹn nghe
tiếng hô này của Cương Thi Vương liền biết đó cũng không phải là ba
người có thể đối phó.