Vài thiếu nữ còn lại mặc dù tư sắc cũng cực kỳ xuất chúng, oanh oanh yến yến, đủ hình đủ dáng, nhưng so với thiếu nữ áo tím này vẫn không
khỏi ảm đạm thất sắc, giống như thiếu đi vài phần thiên sinh lệ chất.
Một khắc sau, đôi mắt đẹp của thiếu nữ áo tím kia nhìn về phía trên đỉnh
tiểu cương, đột nhiên mở to, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, bối rối, mừng rỡ, ái mộ,… cực kỳ phức tạp.
- Là hắn? Thật sự là hắn, Phong
Liệt, lần này ngươi phải trả lại công bằng cho ta, bổn tiểu thư sẽ không để ngươi chạy thoát đâu, hừ hừ.
Thiếu nữ ngốc trệ một lát, khóe
môi đỏ tươi nhếch lên một vầng cong mê người, trong đôi mắt đẹp lộ ra
một tia giảo hoạt, sau đó lặng lẽ nổi lên một mảnh đỏ ửng.
Lúc này, một thiếu nữ mặc váy dài hồng nhạt bên cạnh lau mồ hôi trên trán, bất mãn lầm bầm:
- Ai nha, không ngờ chúng ta vẫn đến chậm một bước, xem ra trò hay này đã kết thúc rồi, Phùng Bất Nhị chết tiệt, báo tin cũng chậm như vậy.
Thiếu nữ vừa nói xong, đôi mắt đẹp đột nhiên máy động, kinh ngạc nhìn Phong
Liệt phía trên, kéo tay áo thiếu nữ áo tím, tức giận hô:
- A?
Thiên Tử ngươi mau nhìn trên kia kìa, chính là tên hỗn đản hủy đi Kim Lũ Kiếm của bổn tiểu thư, hừ, bổn tiểu thư quả đúng là tìm hoài không
thấy, ngẫu nhiên lại phát hiện.
Thiếu nữ này không phải ai khác, chính là thiếu nữ tên Thu Nguyệt mà Phong Liệt đã gặp trước cửa Long Võ học viện.
Thu Nguyệt một bên tức giận nói, một bên xoa tay, giống như muốn lập tức tìm tên kia tính sổ.
- Cái gì? Là Phong Liệt hủy Kim Lũ Kiếm của ngươi?
Thiếu nữ áo tím hơi sững sờ, lập tức, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia vui vẻ cổ quái.
- À? Thiên Tử, tên đó chính là Phong Liệt mà ngươi nhắc đến hàng ngày sao?
Thu Nguyệt ngẩn ra, kinh ngạc đến mức cái miệng nhỏ nhắn mở lớn, mà mấy
thiếu nữ khác cũng đều hiếu kỳ nhìn về phía thiếu nữ áo tím, hiển nhiên
đã từng nghe cái tên Phong Liệt không ít lần trong miệng thiếu nữ áo tím kia.
- Không sai, chính là hắn, nhãn quang của bổn tiểu thư chẳng lẽ có thể sai? Hừ hừ.
Diệp Thiên Tử nhếch miệng, đắc ý hừ hừ nói.
- Cái gì? Tên kia cũng không phải là quá tuấn tú nha, so với Triệu Thanh
Thư còn kém xa, cũng chỉ đẹp trai hơn Phùng Bất Nhị ngu ngốc một chút mà thôi.
Thu Nguyệt từ xa đánh giá Phong Liệt vài lần, nhíu mày nói.
- Hừ, Thu Nguyệt ngươi tốt xấu gì cũng đã lặn lộn cùng bổn tiểu thư nửa
năm rồi, có thể có một chút phẩm vị hay không? Nam nhân đẹp trai thì có
tác dụng gì? Có thể làm cơm ăn sao? Triệu Thanh Thư kia là một tiểu bạch kiểm, ngay cả đầu ngón tay Phong Liệt của ta cũng không bằng.
Hừ hừ, về sau không cho phép các ngươi nói xấu Phong Liệt, bằng không đừng trách bổn tiểu thư trở mặt.
- Ách…
Đám người Thu Nguyệt không khỏi hai mặt nhìn nhau, đồng thanh thốt ra hai chữ:
- Mê trai.
…..
…..
- Người đến dừng bước.
Bên dưới tiểu cương vang lên một tiếng hô lãnh lệ.
Người lên tiếng chính là một quan tước mặc chiến giáp Ô Kim, chính là Đô Úy
Lý Hoài được Trịnh Đạt phân phó suất lĩnh mấy ngàn nhân mã của Đông đại
doanh thành Tứ Phương hiện đang lược trận, là một trung niên nhân tu vi
Thần Thông cảnh nhất trọng thiên.
Lúc này, đứng đối diện Lý Hoài
chính là một bạch phát lão giả mặc phục sức của Băng Long giáo, trên
gương mặt âm tà mang theo vài phần khinh thường.
Người này tên là Lăng Bất Nhạc, có tu vi Hóa Đan cảnh bát trọng thiên, cũng chính là
Thất Thúc tổ trong miệng Lăng Cô Thành, không phải nghi ngờ, hắn đến tìm Phong Liệt, nhưng lại bị thành vệ quân cản lại bên ngoài.
Lăng
Bất Nhạc mắt thấy thành vệ quân thành Tứ Phương cản đường, trên mặt cực
kỳ khinh thường, âm mũi lạnh lùng xuất ra một câu khinh thường:
- Hừ, không muốn chết thì nhanh tránh ra, Phong Liệt bị hiềm nghi là mưu
hại ba vị hộ pháp của Băng Long giáo ta, bổn tọa đến đây là muốn hắn dẫn về tra hỏi, Ma Long giáo các ngươi quản dưới không nghiêm, lại để Phong Liệt tiểu nhi làm xằng làm bậy, nói với giáo chủ các ngươi đến Thiên
Tuyết Cung của Băng Long giáo ta một chuyến.
- Đứng lại, Băng
Long giáo các ngươi thật to gan, dám trên địa bàn Ma Long giáo chúng ta
tự tiện bắt người, quả thực không để Ma Long giáo chúng ta vào mắt…
Lý Hoài quát lạnh một tiếng, lập tức đột nhiên vung tay lên.
Theo động tác của hắn, chỉ thấy 2000 thành vệ quân tinh nhuệ phía sau lưng
hắn đồng loạt giương nỏ, hắc mang đại phóng, tất cả đã sẵn sàng, nhắm
chuẩn vào Lăng Bất Nhạc.
Dường như chỉ cần một tiếng ra lệnh là
vạn tiễn tề xạ, diệt sát tất cả địch nhân trước mặt, một hồi sát khí dần dần tràn ngập trong thiên địa, khiến người vây xem liên tục hoảng sợ
thối lui.
Những tên nỏ này đều không phải tên nỏ bình thường có
thể so sánh, đã đạt đến Linh Bảo trung cấp, tên nỏ bắn ra ẩn chứa nguyên lực khổng lồ, hơn nữa trong mũi tên còn bổ sung thuộc tính phá cương,
lực sát thương cực kỳ kinh người.
Nhất là mấy ngàn cao thủ Chân
Khí cảnh, Cương Khí cảnh cùng bắn, cho dù có là cường giả Thần Thông
cảnh đỉnh phong cũng chỉ có thể nuốt hận, quả thực không thể khinh
thường.
Chỉ tiếc, bọn hắn giờ phút này lại đối mặt một cao thủ
Hóa Đan cảnh bát trọng thiên, không phải là đối tượng mà có thể dùng số
lượng võ giả cấp thấp để đền bù.
- Hừ một đám sâu kiến cũng vọng tưởng ngăn trở bổn tọa, quả thực nực cười.
Lăng Bất Nhạc hừ lạnh một tiếng, lập tức thân hình nhoáng lên, biến mất không thấy.
Lý Hoài biến sắc, cuống quít nhìn xung quanh, lại khiếp sợ phát hiện lão
giả kia đã xuất hiện tại giữa Phục Long Cương, chỉ còn cách Phong Liệt
không đến trăm trượng.
- Không hay, nhanh bảo hộ Thành Chủ đại nhân.
Lý Hoài hét lớn một tiếng, lập tức phi thân muốn đuổi theo.
Nhưng đúng lúc đó, hắn đột nhiên dừng lại.
Chỉ thấy lão già Băng Long giáo mưu toan tiếp cận Phong Liệt đột nhiên kinh hô một tiếng, thân hình nhanh chóng thối lui lên không trung, vẻ mặt
khó coi vô cùng, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi sâu sắc.
Nhất thời, tất cả mọi người đều ngẩn ra, không biết là chuyện gì xảy ra.
Tiếp đó, mọi người lại nhìn thấy bạch y trước ngực Lăng Bất Nhạc đột nhiên nhiễm hồng, dần dần lan rộng.
Mà ở trên tiểu cương chẳng biết lúc nào lại nhiều hơn một đạo thân ảnh màu tím sát khí xung thiên, đôi con ngươi lăng lệ dưới mái tóc hoa râm
khiến người nhìn lập tức tâm thần rung động.
- Bán Giang Hồng? Ngươi tại sao lại cản ta?
Lăng Bất Nhạc vội vàng ngăn cản thương thế trước ngực, phẫn hận quát với thân ảnh màu tím.
- Bởi vì, ngươi đáng chết!
Bán Giang Hồng ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời, sau lưng Bán Giang Hồng đột nhiên xuất hiện hai cánh chim màu
tím cực lớn, nhất thời cuồng phong gào thét, ngàn vạn đạo phong nhận vây quanh cánh chim, uy thế kinh người.
- Già Thiên Thần Dực.
- Viu…
Thân hình Bán Giang Hồng chấn động, lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Ngay sau đó, chỉ thấy Lăng Bất Nhạc vẻ mặt khẩn trương, thân hình bay ngược
lui sau, đồng thời trong tay nhanh chóng kết ấn, từng đạo gợn sóng bạch
sắc ập về phía trước, trên không trung lập tức kết thành từng mảnh huyền băng.
- Xoẹt…
Một tiếng nổ thanh thúy vang lên, một cánh tay bạch sắc bay lên không trung.