Trên mặt đất mênh mông, người ở thưa thớt, có thể dễ dàng thấy những
vùng đất khô căn, khắp nơi tĩnh mịch, xa xôi thỉnh thoảng truyền đến
những tiếng thú rống hung lệ, làm lòng người lạnh lẽo.
- Phong Liệt, ngươi nói Triệu Thanh Thư đã chết rồi à?
Bên trong Huyền Hạo tháp, Diệp Thiên Tử kinh ngạc nói to.
- Không sai! Chính ta đã đưa hắn lên đường, ngươi cứ coi như không biết chuyện này là được.
Phong Liệt nhíu mày nhìn tình cảnh bên ngoài, nội tâm như đang suy nghĩ.
Giết Triệu Thanh Thư, nói lớn thì là lớn, mà nói nhỏ thì là nhỏ. Nếu Triệu
gia đến trước mặt Ma Long giáo chủ làm loạn, Chiến Thiên Ma Vương hoàn
toàn có khả năng gây áp lực cho Lãnh Phi Hồng, đó cũng không phải là
điều Phong Liệt muốn nhìn thấy.
Bất quá, cũng may nhóm người
Triệu Thanh Thư hoàn toàn bị giết sạch, mặc dù Triệu gia có hoài nghi
cũng không thể khẳng định là Phong Liệt làm, dù sao một thiên tài Thần
Thông Cảnh cũng không thể đối phó được bốn gã cường giả Hóa Đan Cảnh,
nói ra chỉ sở cũng không ai tin.
- A! Tốt quá! Cuối cùng cũng thoát khỏi tên khốn kiếp kia rồi! Ha ha ha!
Diệp Thiên Tử thoáng ngẩn ngơ, đột nhiên cao hứng hoan hô, ôm cánh tay Phong Liệt giật giật.
Phong Liệt nhìn nàng một cách bất đắc dĩ, mặc dù biết cô nàng này chưa bao
giờ xem trọng tính mạng con người nhưng vẫn có chút khó hiểu.
-
Phong Liệt, ngươi biết không, một vài lão bất tử trong gia tộc ta rất
đáng ghét, chẳng hiểu bọn họ nghĩ như thế nào, từ khi cha ta lên làm gia chủ, bọn họ thường xuyên thương nghị đưa ta cùng tỷ tỷ đến Triệu gia,
giờ Triệu Thanh Thư cũng đã chết, mấy lão bất tử đó nhất định sẽ rất
thất vọng! Ha ha ha! Thật muốn nhìn bộ dáng khó coi của bọn họ!
Diệp Thiên Tử đắc ý cười nói, đôi mắt đẹp cũng cười tít lại.
Phong Liệt nghe xong Diệp Thiên Tử nói, trên mặt toát lên vẻ suy tư.
Hắn đã sớm nghe ngóng một ít tình huống của hai đại gia tộc Triệu, Sở, từ
đó cũng vô tình nghe được hai đại gia tộc này có một bí mật kinh thiên,
khiến hai đại gia tộc từ nhiều năm trước đã cột chung một chỗ, cùng tiến cùng lùi. Tình huống cụ thể thì không thể biết được rồi.
Lúc này, hắn đột nhiên chú ý thấy Diệp Thiên Tử nhìn mình với ánh mắt cổ quái.
- Sao lại nhìn ta như vậy?
- Hừ hừ! Phong Liệt thối! Ngươi cố ý phải không? Diệp Thiên Tử đột nhiên nói một cách không có hảo ý.
- Cố ý cái gì? Phong Liệt không hiểu.
Diệp Thiên Tử nháy mắt, lập tức cười mỉm, liếc xéo Phong Liệt nói:
- Phong Liệt, ngươi phế Triệu Đống, phá hủy hôn ước của ta và hắn, sau đó giết Triệu Thanh Lâm, phá hủy hôn ước của tỷ tỷ ta, lần này lại giết
Triệu Thanh Thư, ngươi, không lẽ ngươi đã sớm có ý với ta và tỷ tỷ?
“Ực…”
Phong Liệt không khỏi há hốc mồm, sức tưởng tượng của cô nàng này cũng quá
phong phú, bất quá, khi thấy sự giảo hoạt ẩn trong mắt Diệp Thiên Tử,
hắn lập tức minh bạch cô nàng này đang trêu mình.
Hắn cười hắc hắc, nói một cách nửa đùa nửa thật :
- Ngươi nói thế nào thì là thế đó.
- Hả? Phong Liệt thối! Ngươi, ngươi, ngươi thật sự có ý với ta và tỷ tỷ
sao? Không thể được đâu! Tỷ tỷ của ta nhất định sẽ liều mạng với ngươi
đó!
- Thôi được rồi! Đừng nghĩ lung tung được không? Cho dù tỷ
của ngươi có ý với ta ta cũng không có ý với nàng, quan trọng nhất, ta
không có hứng thú làm phi công trẻ.
- Hừ! Mắt ngươi có cũng như không! Tỷ tỷ của ta còn chưa già đâu…
“…”
Đúng lúc này, đột nhiên Huyền Hạo tháp đâm mạnh vào một ngọn núi nhỏ, phát
ra một tiếng nổ mạnh, sau đó nhanh chóng bắn ngược ra.
Nội tâm Phong Liệt chấn động, vội vàng nhìn cẩn thận, sau khi nhìn rõ ràng thì sắc mặt hắn đại biến.
Chỉ thấy phía trước cũng không phải ngọn núi nhỏ gì mà là một thân hình to
như núi, cao hơn ba mươi trượng, thân thể giống như sắt, lân giáp cả
người tản ra sắc đen u lãnh, đầu có một sừng, hơn mười đạo xúc tu vừa
thô vừa dài liên tục uốn lượn vung vẩy, đôi con ngươi đỏ thẫm to tướng
tràn ngập sự khát máu và cuồng loạn, khí tức hung lệ phô thiên cái địa.
Không thể nghi ngờ, đây chính là một con Âm Liêu Thú, hơn nữa đã đạt ngũ giai sơ kỳ, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
- AAAA! Quái vật gì thế này?
Diệp Thiên Tử nhìn Âm Liêu Thú phía trước, không khỏi kinh ngạc, mở rộng miệng nhỏ.
Phong Liệt không rảnh trả lời nàng, bởi vì đầu Âm Liêu Thú kinh khủng này đang giương nanh múa vuốt, giận dữ nhào tới.
“Ngao…”
Một tiếng gầm rú hung lệ, mặc dù Diệp Thiên Tử trốn trong Huyền Hạo tháp
nhưng vẫn bị chấn động đến hoa mắt chóng mặt, gần như thổ huyết.
Phong Liệt tranh thủ thời gian, thu Huyền Hạo tháp vào trong không gian Long
ngục, khiến cú đánh của Âm Liêu Thú rơi vào khoảng không.
Đồng thời, hắn thả Cửu U Vương ra ngoài Long ngục, nếu đã không tránh được thì giết chết nó luôn.
Cửu U Vương cầm Bạo Hổ Thánh Vương Xoa đen như mực, lạnh nhạt nhìn Âm Liêu
Thú cách đó không xa, trong mắt lộ rõ vẻ vui mừng, đối với hắn đầu Âm
Liêu Thú ngũ giai sơ kỳ này quả thật là đại bổ, cầu còn không được.
Mà lúc này, vài dặm bên ngoài, Bán Giang Hồng cũng bắt đầu đọ sức với một đầu Âm Liêu Thú, trông có vẻ cố hết sức.
Bên ngoài hơn mười dặm còn có một đầu Âm Liêu Thú hơi nhỏ hơn đang nhìn không mục đích, tựa hồ tìm con mồi.
Khiến Phong Liệt không tưởng được là, ngay khi Cửu U Vương xuất hiện bên
ngoài, vô luận là đầu Âm Liêu Thú cách đó không xa, hay con đang đại
chiến cùng Bán Giang Hồng đều lập tức trì trệ, ngửa mặt lên trời gào rú, khí thế hung lệ nhanh chóng bành trướng, đôi mắt đỏ thẫm tràn đầy địch ý đều tập trung gắt gao trên người Cửu U Vương.
“Ngao…”
“Ngao…”
“Ngao…”
Ba tiếng tru hung lệ vang vọng đất trời.
Ngay sau đó, ba đầu Âm Liêu Thú gần đó đều buông tha mục tiêu của bản thân, tăng hết tốc độ, đánh thẳng về phía Cửu U Vương.
- Bà mẹ nó! Nhiều thế sao?
Sắc mặt Cửu U Vương nhíu chặt, hắn lập tức thu hồi lòng khinh thị, nắm chặt Bạo Hổ Thánh Vương Xoa trong tay.
Nếu chỉ có một đầu Âm Liêu Thú còn đơn giản, mặc dù chống lại Âm Liêu Thú ngũ giai sơ kỳ hắn cũng không sợ chút nào.
Nhưng giờ lại là ba đầu cùng nhào lên, cũng có chút khó giải quyết.
Lúc này, hắn hạ quyết tâm, tốc chiến tốc thắng!
Bán Giang Hồng cũng chú ý tới tình huống này, tranh thủ thời gian lách mình bay tới, muốn cùng Cửu U Vương chia sẻ áp lực.
“Ngao…”
Đầu Âm Liêu Thú tiếp cận ngũ giai sơ kỳ gần thét, độc giác dài năm trượng
sắc bén như một thanh lợi kiếm, có thể xé rách bầu trời, trong chớp mắt
đâm thẳng tới người Cửu U Vương.
“Muốn chết!”
Cửu U Vương
quát lạnh một tiếng, nguyên lực vận chuyển điên cuồng, Bạo Hổ Thánh
Vương Xoa trong tay hung hăng vung về phía trước!
“Ngao…”
Theo một tiếng hổ rống động trời, một đầu hắc hổ dài ba mươi trượng bất ngờ xuất hiện, lập tức va chạm cùng Âm Liêu Thú.
“Phanh!”
Một tiếng nổ vang.
Hắc Hổ lập tức biến mất, mà thân hình khổng lồ của Âm Liêu Thú cũng bị đánh bay, cày trên mặt đất một khe rãnh dài vài dặm, sâu hơn một trượng.
Chỉ có điều đầu hung thú này dường như không hề tổn thương, chỉ như rơi mất vài miếng lân phiến, lộn vài vòng trên mặt đất rồi lập tức có thể nhảy
dựng lên.