- Cái gì? Thần khí? Ông trời ơi! Chẳng lẽ thần khí Băng Hỏa Giám lại xuất hiện trên nhân gian?
- Không không không! Tục truyền rằng Băng Hỏa Giám đã bị tiêu hủy hoàn
toàn ở thời đại thượng cổ! Ta đoán, rất có khả năng là Thiên Binh Thần
Phù xuất thế!
- Thiên Binh Thần Phù? Thật sự có thứ tốt đến như vậy? Nếu chúng ta có thể có được... Khụ khụ! Tại hạ có việc gấp, cáo từ trước!
...
Phong Liệt nhìn thoáng qua vị nam tử trẻ tuổi đang nhiệt tình chém gió ở bên
cạnh, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia cười lạnh. Tên nam tử này hắn
đã gặp qua, chính là một gã phục vụ trong hậu viện của Phiêu Miễu Các.
Người của Phiêu Miễu Các ở bắc thành lại chạy đến nam thành làm kẻ tuyên truyền, điều này cũng có chút ý nghĩa sâu xa.
Nếu như Phong Liệt đoán không lầm, sợ rằng rất có thể chuyện này là âm mưu
của đám đệ tử Phiêu Miễu Thiên Cung Tống Ngọc. Mục đích gì sao? Tự nhiên là muốn mượn sức người trong thiên hạ để tìm ra mình.
- Hừ! Dựa vào trò hề của các ngươi mà cũng muốn bức lão tử lộ diện, đúng là trò cười!
Phong Liệt khinh thường thầm hừ một tiếng. Hắn giương mắt nhìn sắc trời một
chút, chỉ thấy mặt trời đỏ rực đã lên cao quá ngọn sào, đã sắp đến buổi
trưa.
- Ừm! Thời gian cũng không còn nhiều lắm, trước tiên đi
tham gia đại chiến lựa chọn đã. Dù sao sau này cũng sẽ có cơ hội, không
cần phải nóng lòng nhất thời.
Trong lòng Phong Liệt đã có tính toán, liên theo dòng người đi về phía Tuyên Vũ Môn.
Ngoài Hoàng Thành Tuyên Vũ Môn có một quảng trường trống trải chiếm diện tích hơn mười dặm. Ở trung tâm quảng trường đã sớm bố trí ba trăm cái Truyền Tống Trận, trùng trùng điệp điệp, lần lượt được đánh số từ một đến ba
trăm.
Lúc này, trong vòng trăm dặm xung quang quảng trường đã sớm chật ních người. Từ xa nhìn lại, tất cả đều là đầu người san sát với
những mảng màu tóc bất đồng, mãnh liệt như biển rộng.
Chín phần
mười những người này đều là những nhân tài kiệt xuất đến từ khắp các nơi trên đại lục, toàn bộ đều mang một sắc mặt kích động, tất cả đều chăm
chú nhìn về phía Truyền Tống Trận, không thể kiềm chế sự kích động.
Chỗ này đã được xem là ở ngoài chủ thành của Hoàng Thành, không cấm phi hành trên bầu trời.
Mặc dù Phong Liệt đã rất nhẹ nhàng, nhưng khi hắn tiến vào trong đám đệ tử
của Ma Long Giáo vẫn đưa tới một hồi oanh động không nhỏ.
- Gặp qua Đại sư huynh!
- Phong sư huynh tới!
...
Mấy trăm đệ tử tinh anh của Thập bát viện Ma Long Giáo rối rít làm lễ ra
mắt với Phong Liệt, ánh mắt đầy vẻ sùng kính và nhiệt huyết. Đám người
đứng đầu các viện như Hồng Phi Dương, Đông Phương Chiến, Tề Xương Vũ...
cũng rối rít hướng về không trung chắp tay hỏi thăm Phong Liệt.
Phong Liệt hoàn lễ với mọi người, sau đó liền tiến về phía đội ngũ của Ám Vũ Viện, gia nhập với các huynh đệ Ám Vũ Viện.
Cùng lúc đó, từng đạo ánh mắt bén nhọn từ nơi xa bắn tới, chăm chú nhìn Phong Liệt.
- Người kia là ai? Thật cao ngạo!
- Dừng! Ngươi ngay cả Ma Long Giáo Phong Liệt cũng không nhận ra, đúng là kiến thức hạn hẹp quá đi!
- Cái gì? Hắn chính là thế hệ trẻ đệ nhất nhân của đại lục Phong Liệt? Ân ân, quả nhiên có chút bất phàm a!
- Nói nhảm! Đâu chỉ là có chút bất phàm? Ngươi đúng là loại người ngang
bướng. Lát nữa, nhất định phải đánh bóng bảng hiệu cho tốt biết chưa?
Phong Liệt tiến vào Truyền Tống Trận nào, chúng ta ngàn vạn lần không
thể vào Truyền Tống Trận đó, nếu không nhất định sẽ sớm bị đá ra.
- Đúng vậy đúng vậy! Không chỉ là Truyền Tống Trận mà Phong Liệt lựa
chọn, những Truyền Tống Trận mà những thiên tài cao thủ khác của của
Thập đại Chân Long Giáo phái tiến vào chúng ta cũng ngàn vạn lần không
thể vào a!
...
Phong Liệt giương mắt nhìn chung quanh một
chút, chỉ thấy đệ tử của Thập đại Chân Long giáo phái cũng đều đứng trên quảng trường, trang phục khác nhau, phân biệt rõ ràng, cũng là những
người đứng gần Truyền Tống Trận nhất. Những đệ tử của tiểu môn tiểu phải cùng với một vài đệ tử gia tộc khác cũng tự giác đứng ở phía sau, cách
xa hơn mười dặm.
Ở đám người phía trước, Phong Liệt phát hiện ra
những nhân vật đứng đầu các môn phái như Kim Sở Ngạn, Tề Vân Hạc, Mộc
Thiên Tình, tiểu ma nữ, Thủy Vô Khuyết, Lội Vạn Quân, Nguyệt Vô Song,
Long Nghịch, Tống Ngọc, Thi Lâm, Liêu Tiểu Độc...
Đội hình như
vậy cũng đã hội tụ đủ chính phần mười tuyệt thế thiên tài trẻ tuổi trên
Long Huyết đại lục, số lương không sai biệt lắm. Có thể nói chưa từng có đội hình nào xa hoa đến như vậy. Nếu những người này đồng loạt bỏ mạng, có thể nói, thế giới Vũ Giả của Long Huyết đại lục chắc chắn sẽ rơi vào một thời đại u ám.
Đột nhiên, Phong Liệt tựa hồ nhớ ra một cái gì đó, ánh mắt dư quang khẽ quét qua đám người Ma Vũ Viện.
Chỉ chốc lát sau, một gã thiếu niên sắc mặt âm trầm tuấn dật rơi vào trong tầm mắt của Phong Liệt.
Gã thiếu niên này nhìn qua ước chừng có tu vi Cương Khí Cảnh hậu kỳ, đứng
giữa đám cao thủ Thần Thông Cảnh của Ma Vũ Viện như Lý Phong thật không
có chút tương xứng nào.
Phong Liệt lặng lẽ quan sát người này.
Dưới ánh mắt của Phong Liệt, người này khẽ nhíu mày, trên mặt tựa như
đang suy nghĩ điều gì đó. Nhưng hắn hoàn toàn không biết Phong Liệt đang theo dõi mình.
- Hừ! Sở Huyền! Chờ sau khi ngươi giúp lão tử tìm được Thiên Long Giới, đến lúc đó ngươi cũng không cần sống nữa. Thiên
Long lãnh thổ sẽ là nơi táng thân của ngươi.
Phong Liệt hu hồi ánh mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, trong lòng thầm hừ lạnh một tiếng.
Kể từ sau khi Cửu U Vương tấn nhập Long Biến Cảnh, Phong Liệt đã sớm nghĩ tới muốn trừ đi cái mầm tai họa Sở Huyền này.
Có điều, hắn nghĩ đi nghĩ lại, trước tiên đợi Sở Huyền tìm được Thiên Long giới chỉ đã, giữ lại cái mạng nhỏ của hắn có lẽ còn có chỗ để dùng.
- Văn Huy, lần đại chiến chọn lựa này có quy tắc gì?
Phong Liệt hỏi Liêu Văn Huy ở phía sau.
- A! Đại sư huynh! Huynh thậm chí còn không biết quy tức chọn lựa? Khụ khụ!
Sắc mặt Liêu Văn Huy không khỏi ngẩn ngơ, ánh mắt nhìn Phong Liệt hết sức cổ quái, nhưng ngay sau đó hắn vội vàng giải thích.
- Đại sư huynh, quy tắc chọn lựa là như thế này. Huynh có nhìn thấy ba
trăm cái Truyền Tống Trận kia không? Mỗi cái Truyền Tống Trận này dẫn
đến một không gian diễn vũ. Chỉ cần dưới năm mươi tuổi, người nào cũng
có thể tiến vào. Những cái Truyền Tống Trận này sau khi mở ra cho mọi
người tiến vào, sau ba ngày sẽ đóng lại. Cuối cùng, người còn xót lại
trong mỗi cái không gian diễn vũ sẽ có tên trong danh sách tiến vào
Thiên Long lãnh thổ.
- Nga? Không kể sống chết?
Ánh mắt Phong Liệt khẽ động một chút.
- Đúng vậy! Lúc đối chiến không có bất kỳ quy tắc nào khác. Có điều, nếu
như muốn nhận thua, chỉ cần trực tiếp chạm vào tường kết giới trong
không gian diễn vũ là tự động được dịch chuyển ra ngoài.
Liêu Văn Huy nói.
Phong Liệt lanh nhạt gật đầu, cũng không có cảm giác gì. Lấy thực lực của hắn hôm nay, bất kể quy tắc thế nào, hắn cũng có lòng tin sẽ chiếm được một vị trí trong danh sách.
Đột nhiên, trong lòng hắn hơi động một
chút, ánh mắt lơ đãng quét qua đám người Kim Sở Ngạn, Long Ngịch, Tề Vân Hạc, Tống Ngọc, khóe miệng hơi lộ ra nụ cười lạnh.
Sau khi trầm ngâm một chút, nhất thời hắn nảy ra một chủ ý.