Phong Liệt theo Thiên Tử tới một tòa tẩm cung tráng lệ đẹp mắt cách đó
không xa, trên đường chứng kiến cao thủ Diệp gia nhiều như mây, vô số
thị nữ theo hầu, nghiễm nhiên đây là hình ảnh đại gia tộc cường thịnh,
tất thảy ánh mắt đám người nhìn về phía Phong Liệt đều toát lên vẻ hiếu
kỳ, nhỏ giọng nghị luận.
Rất nhanh, hai người liền tiến nhập tẩm
cung, Diệp Thiên Tử vung tay ra hiệu mấy chục gã nô tài lui ra ngoài,
dẫn Phong Liệt tiến nhập khuê phòng của chính mình.
Tẩm cung của
Diệp Thiên Tử được bố trí rất tao nhã lịch sự, màn trướng màu hồng tràn
đầy phong cách, chỗ nào cũng có một bồn Linh Mộc Hoa trân quý, hương khí lan tỏa bốn phía.
Phong Liệt hiếu kỳ qua sát chỗ nởi ở nữ nhân của chính mình, trong lòng bất giác toát lên vài cổ tâm tử kiềm diễm.
Thật không ngờ, nguyên bản Diệp Thiên Tử mừng rỡ dẫn hắn tới tẩm cung, liền
lầm bầm buông cánh tay hắn ra, ngồi trên giường nhỏ, chỉ chừa cho hắn
cái bóng dáng mỹ lệ.
- Oạch?
Phong Liệt nhìn tư thế này
của thiếu nữ, lại không biết chính mình biểu hiện trước đó khiến giai
nhân tức giận, hắn ngượng ngùng sờ sờ mũi, tiến lên cười cười nói:
- Thiên Tử, khiến nàng chịu ủy khuất.
- Ta không nghe!
Diệp Thiên Tử hầm hừ nói:
- Nếu như hồ ly tinh Lý U Nguyệt kia muốn thành thân với ngươi, e là
ngươi sớm đã đồng ý? Đến đây ngươi lại khước từ, rõ ràng là. . .Ah! Lưu
manh!
Diệp Thiên Tử đang quay lưng về phía Phong Liệt, ủy khuất
nói, nhưng đột nhiên cảm thấy đôi bàn tay to lớn từ phía sau thò ra,
thập phần chuẩn xác đặt trước bộ ngực mềm mại của chính mình, nàng sợ
tới mức thân thể mềm nhũn, không kiềm chế được kêu lớn một tiếng, nhưng
không trốn tránh.
Dần dần, tùy ý để đôi bàn tay to lớn tác quái, đôi má thiếu nữ phiếm hồng, thổ dốc ồ ồ, đôi mắt đẹp cơ hồ muốn nhỏ lệ.
Đại đa số địa phương trên đại lục Long Huyết bốn mùa đều giống như mùa
xuân, không khí ôn hòa không nóng không lạnh, trên thân thể Diệp Thiên
Tử vẻn vẹn chỉ mặc bộ y phục màu tìm vô cùng mỏng manh.
Không
Liệt không muốn giải thích nhiều, trực tiếp dùng đôi bàn tay an ủi tia
bất mãn trong lòng giai nhân, y phục ngăn cách, đầu ngón tay Phong Liệt
nhẹ nhàng tiếp xúc đỉnh hai tòa sơn phong gồ lên.
- Ah! Không. . .Không nên. . .
Sau khi chạm vào, thân thể giai nhân mềm mại gần như vô lực nhất thời gả
vào trong lòng Phong Liệt, tia oán niệm trong lòng nhất thời bay lên
chín tầng mây.
Nghe giọng nói giai nhân vừa cự tuyệt lại vừa hoan nghênh, Phong Liệt giống như ăn chục cân xuân dược, đại thương rất lâu
chưa từng vận dụng bành trướng thành lớn dường như muốn phá tan quần áo
dính chặt vào đôi mong giai nhân.
- Không. . .Phong Liệt, đây là ban ngày, không. . .Không thể làm như vậy. . .
Thân thê giai nhân khẽ run lên, thanh âm đáng thương nhỏ nhẹ cầu xin nói.
Bất quá, đối mặt với thiếu niên lâu ngày không bạo phát, thanh âm cầu xin
này tựa hồ không chút tác dụng, ngược lại tăng thêm vài phần kích thích.
- Khà khà khà, nếu như chỉ có thể làm chuyện này vào buổi tối, như vậy
bạch nhật tuyên dâm chẳng phải không có đất dụng võ sao, nương tử, nàng
chiều ta đi. . .
Xa cách thắng tân hôn, bảy năm xa cách càng thôi động lòng người.
Phong Liệt hít sâu một ngụm lương khí, mang theo vẻ mặt dâm đãng cười cười,
sau đó vịn thân thể của giai nhân quay ngược lại, nhẹ nhàng đẩy nàng
xuống giường.
Sau đó, hắn dồn nén hỏa diễm trong lòng, cởi từng
chiếc từng chiếc khuy áo trên bộ y phục màu tím, nhẹ nhàng trút bỏ y
phục, cởi chiếc yếm hoa sen hồng nhạt, chằm chằm nhìn đôi mắt lóng lánh
đầy e thẹn của giai nhân, chậm rãi cúi người ngậm lấy đỉnh sơn phong
phấn hồng đã lâu, nhẹ nhàng gặm nhấm, môi dính lưu hương, tuyệt với khó
tả.
Giai nhân tựa hồ biết phản kháng cũng vô dụng, cảm thấy khó
xử che đôi má lại, để Phong Liệt tùy ý hành động, thân thể giai nhân mềm mại thỉnh thoảng khẽ run lên, cắn chặt răng, kìm nén tiếng kêu rên rỉ
trong cổ họng.
Thời gian dần trôi qua, Phong Liệt khó có thể kìm
nén hỏa diểm trong lòng, tâm ý nháy động thu hồi y phục do bổn nguyên
thần đồ hóa thành, toàn thân cường tráng trần như nhộng, nhẹ nhàng đè
xuống. . .
Sau đó, tiếng thở dốc dụ người và tiếng thân thể trạm vào nhau phiêu đãng trong gian phòng, thật lâu không thôi.
Ngoài cửa tẩm cung, một thiếu nữ tuyệt sắc mặc bộ y phục thiên điệp màu trắng đi tới, khuôn mặt thiếu nữ đẹp như họa, khí chất cao quý ưu nhã, có mị
lực làm chúng sinh điên đảo, khiến người khác trông thấy liền yên mến,
chỉ là lúc này, trên trán thiếu nữ mơ hồ toát lên tia phẫn nộ.
- Đại tiểu thư!
Thấy thiếu nữ kia đến, một đám thị nữ ngoài cửa liền chạy theo rối rít thi lễ.
- Uhm, các ngươi sao đều ở bên ngoài? Thiên Tử đâu?
Thiếu nữ này liền nhướng đôi mày thanh tú, liếc mắt nhìn mười mấy ả thị nữ hỏi.
Toàn bộ đám thị nữ đều khẽ ngưng đọng, cuối cùng một ả thiếu nữ dung mạo xuất chúng khom người nói:
- Bẩm đại tiểu thư, nhị tiểu thư và cô da đang ở trong đó, sai chúng ta ở bên ngoài hầu hạ.
- Cái gì? Cô da? Phụ thân ta đồng ý Phong Liệt cầu hôn rồi sao?
- Đúng vậy, chuyện hôn sự này đã định, gia chủ đại nhân đã tuyên cáo toàn tộc.
Thị nữ kia cùng kinh trả lời.
Sắc mặt Diệp Thiên Quyền có chút bất ngờ, lúc trước nàng bị Phong Liệt khi
dễ trước mặt chúng nhân, xấu hổ phẫn nộ muốn chết nhưng không có cách
nào rửa hận, khó chịu nàng một mình chạy tới hậu viện Bí Cảnh trung tu
luyện chiến kỹ hơn nửa ngày, thực sự nhận được tin tức.
Ngay lúc này, đôi mắt đẹp của nàng mơ hồ ẩn chứa tia giận dữ:
- Hừ, không ngờ phụ thân ta lại đáp ứng nhanh như vậy, quả thực để tên
tiểu tặc này chiến tiện nghi! Không được, cho dù phụ thân đồng ý, ta
cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho ngươi!
Đột nhiên, đôi mắt đẹp khẽ nheo lại, tựa hồ nhớ tới cái gì đó, hỏi:
- Thúy Oản, Phong Liệt và Thiên Tử hiện tại đang ở bên trong?
- Oạch? Đúng vậy, đại tiểu thư!
Thúy Oản trả lời nói.
- Hừ! Chuyện này thực không ra thể thống gì! Cho dù phụ thân đồng ý hắn
cầu hồn, hiện tại hôn lễ chưa thành, hắn sao có thể tùy ý tiến nhập khuê phòng của muội muội! Nếu chuyện này truyền ra ngoài, Diệp gia chúng ta
đâu còn mặt mũi?
Diệp Thiên Quỳnh hừ lạnh, phẫn nộ tới cực điểm, nhưng trong đôi mắt đẹp ẩn chứa tia cười nhạt.
Sau đó, nàng mang theo dáng vẻ tra xét tiến nhập tẩm cung, lưu lại đám thị nữ tràn đầy dáng vẻ dò xét phía sau.
- Đại tiểu thử luôn luôn khiêm tốn có lễ nghĩa, hành sự cẩn trọng, ngày
hôm nay sao vậy? Tựa hồ có chuyện tình gì đó nghiêm trọng?
Thúy Oản kinh ngạc nói một câu.
- Hừ. . . Thúy Oản, ngươi đã quên sao, mười năm trước chuyện tình của đại tiểu thư và Triệu Thanh Lâm công tử không phải bị hủy hại trong tay nhị tiểu thư sao?
- Chuyện không chỉ có vậy! Ta vừa mới nghe Diệp
Thuần nói, lúc trước đại tiểu thư tại Tù Thiên Các bị nhị cô da cho rằng là nhị tiểu thư, tiến đến ôm trầm lấy, chiếm hết tiện nghi.
- Ah? Lại có chuyện này? Chẳng trách! E là nhị cô da sẽ gặp phiền phức lớn.
- Hừ! Chuyện này không thể truyền ra ngoài! Nếu không thanh danh của đại tiểu thư sẽ bị tổn hại. . .
Đám thị nữ đang xì xào bàn tán ngoài cửa, bỗng nhiên trong tẩm cung vang lên một đạo âm thanh ầm ầm.
Bịch! Bịch! Bịch!
Tiếng đập cửa bịch bịch vang lên một hồi, toàn bộ tòa tẩm cung khẽ rung lên.