Mặc cho bên ngoài sóng gió thế nào, Phong Liệt lại thoải mái vượt qua ba ngày bình yên bên trong ám thất.
Trong ba ngày này, Phong Liệt cũng không nhàn rỗi, hắn kiểm kê một lần đống
chiến lợi phẩm thu được từ trữ vật giới chỉ của đám người Nhạc Đông
Thần, Thủy Thiên Lưu, Triệu Đống, Lữ Vanh, Lý trưởng lão trong lần thí
luyện này.
Kết quả kiểm kê tự nhiên làm cho Phong Liệt vừa lòng,
trừ tên cường giả Cương Khí Cảnh Lý trưởng lão ra, đám còn lại đều là
thế gia công tử cực kỳ giàu có, tài phú trong tay tất nhiên sẽ không ít.
Chỉ riêng Long tinh cộng lại đã đến hơn hai mươi vạn viên, còn có các loại
Linh bảo sơ giai, trung giai, tổng cộng hơn một trăm món. Thậm chí, hắn
còn bất ngờ thu hoạch được hai thanh trường kiếm Linh bảo cao giai. Tuy
không thể so sánh với Huyết Long Vẫn của Long Khuynh Vân, nhưng cũng có
thể coi là thần binh cực phẩm rồi, đây có thể nói là vui mừng ngoài ý
muốn.
Mặt khác, còn có gần trăm bình đan dược các loại, tổng giá trị gộp vào cũng là một số lượng linh thạch không ít.
Sau khi kiểm kê xong, Phong Liệt lâng lâng phát hiện, hắn rõ ràng đã trở
thành một phú ông không lớn không nhỏ. Lúc này, tài sản trên người hắn
cũng chẳng kém cao thủ Thần Thông Cảnh bao nhiêu, điều này làm hắn không khỏi vui mừng một lúc.
Có lượng long tinh lớn như vậy, lúc nào
hắn cũng có thểđi Luyện Thiên lô ở Tử Dương sơn, luyện chế lại Tế Thiên
thần thương, coi như giải quyết nhu cầu về vũ khí.
Sau khi kiểm
kê chiến lợi phẩm, Phong Liệt còn rất cố sức đả thông một cái lỗ nhỏ lớn chừng cánh tay trên vách đá dày như tường đồng vách sắt để có thể dễ bề chạy trốn.
Hắn đã sớm hạ quyết tâm, một khi có cao thủ tiến đến
dùng biện pháp mạnh để mở ám thất của mình, lúc đó không làm thì thôi,
đã làm thì làm đến cùng, cứ trốn đã rồi tính. Ngồi chờ chết cũng không
phải tính cách của hắn.
Bố trí xong mọi thứ, Phong Liệt đã không
có việc gì làm, tùy ý nằm lên giường nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng lúc này
hắn lại chợt nhớ tới pho tượng Thiên Long quỷ dị kia, vì thế liền cầm ở
trong tay quan sát tỉ mỉ.
Pho tượng Thiên Long này tản ra ô mang nhàn nhạt, rất nặng, rất cổ xưa, tang thương, đâu đâu cũng phát ra khí tức bất phàm.
Hơn nữa, điều làm Phong Liệt kinh ngạc là pho tượng này dường như còn ẩn
chứa một cỗ khí tức cuồng bạo nội liễm. Tuy bề ngoài nhìn như yên lặng
tường hòa, nhưng bên trong pho tượng dường như lại mơ hồ phát ra một cỗ
ma khí mênh mông cuồn cuộn như muốn trấn áp tất cả mọi thứ.
- Chà, đây là một Linh bảo sao?
Phong Liệt nhíu mày nghĩ ngợi, sau đó liền bức ra một giọt tinh huyết tích
lên trên pho tượng. Ngay sau đó hắn thất vọng phát hiện, tinh huyết chậm rãi chảy từ pho tượng xuống, không hề bị hấp thu, đây tự nhiên là nhận
chủ thất bại.
Phong Liệt không khỏi lắc đầu bật cười, ngẫm lại
cũng đúng. Nếu pho tượng này có thể lấy máu nhận chủ, trong miệng Độc
Long Viên nhiều máu như vậy thì chắc đã sớm nhận chủ rồi, đâu đến phiên
Phong Liệt hắn?
Tiếp theo, hắn lại thử chậm rãi đưa một tia
nguyên lực vào pho tượng. Nhưng ngay sau đó, thân hình Phong Liệt đột
nhiên run lên, trên mặt xuất hiện vẻ hoảng sợ.
- Điều này... sao lại như vậy?
Hắn chỉ cảm giác luồng nguyên lực mình vừa điều động đã bị pho tượng hấp
thu ngay lập tức, tốc độ nhanh đến mức khó tưởng tượng, giống như trực
tiếp biến mất vậy.
Dưới sự kinh hãi, Phong Liệt lập tức ném pho
tượng đi, nó rơi trên một thanh trường kiếm Linh bảo sơ giai được để bừa dưới mặt đất, vang lên một tiêng “đinh” giòn tan.
Theo đó, Phong Liệt kinh nghi nhìn hai tay mình, phát hiện không có gì khác thường thì mới thở phào một hơi.
Thật là đáng sợ!
Lúc này, hắn không khỏi sợ hãi nghĩđến việc vừa rồi. Nếu khi đó hắn vận
chuyển nguyên lực toàn thân thì liệu có bị pho tượng kia hút sạch sành
sanh không? Sau đó biến hắn thành một người phàm?
Thật lâu sau Phong Liệt mới dần bình ổn lại, đảo mắt nhìn pho tượng kia, đồng tử không khỏi co rụt lại.
Hắn kinh ngạc phát hiện, thanh trường kiếm Linh bảo sơ giai kia cư nhiên lại trở nên ảm đạm, nguyên khí mât sạch.
Phong Liệt chậm rãi nhặt trường kiếm lên, vuốt nhẹ một cái. Chỉ nghe “phốc”
một tiếng, thanh trường kiếm vốn vô cùng sắc bén đã hóa thành bụi phấn
rơi xuống.
- A...
Phong Liệt nhìn pho tượng Thiên Long trên mặt đất, đột nhiên hít vào một hơi thật dài, trong lòng cực kỳ chấn động.
- Đây rốt cuộc là thứ quỷ gì vậy? Tại sao có thể cắn nuốt được cả nguyên khí ẩn chứa trong Linh bảo?
Sau một hồi trầm ngâm, hắn liền tiếp tục nhặt một thanh trường kiếm Linh
bảo lên, nhẹ nhàng chạm lên pho tượng, đồng thời quan sát cẩn thận mọi
biến hóa.
Tiếp đó, hắn thấy được rõ ràng, thanh trường kiếm trong tay dần trở nên ảm đạm thất sắc như củi mục, tất cả tinh hoa của Linh
bảo đã bị pho tượng nuốt sạch.
Phong Liệt cau mày, nhẹ nhàng nhặt pho tượng lên, trong mắt lấp lóe vẻ kinh ngạc nồng đậm.
Nhưng vào lúc này, việc làm Phong Liệt càng thêm khiếp sợ đã xảy ra!
Chỉ thấy đôi mắt vốn mông lung không rõ của pho tượng Thiên Long chợt bắn
ra một mảnh u mang, chớp mắt đã bao phủ Phong Liệt. Sau đó, Phong Liệt
liền biến mất trong hư không, mà pho tượng thì rơi bịch xuống mặt đất.
Ngay khi Phong Liệt biến mất, một thân ảnh mặc quần áo tả tơi bỗng xuất hiện bên trong ám thât. Đó đúng là thiếu niên mặt đen xuất hiện trên đỉnh Ám Vũ Phong kia, cũng chính là tổ sư gia của Ám Vũ Viện. Nếu Phong Liệt
còn ở đó, không biết có bị dọa chết khiếp vì lão già này đột nhiên xuất
hiện hay không.
- Ừm? Rốt cuộc là thứ gì làm cho lão tử cảm thấy quen thuộc như vậy?
Tiếp đó, hắn quét mắt một vòng quanh ám thất, nhất thời phát hiện ra pho tượng Thiên Long nằm trên mặt đất.
Ngay sau đó, đồng tử hắn bỗng co rụt lại, sắc mặt đại biến. Trong đôi mắt
tang thương chất chứa sự hoảng sợ vô tận, giống như thấy được ác ma kinh khủng nhất trong lịch sử vậy.
- Mẹ kiếp! Nó... nó... sao nó lại
xuất hiện ở đây? Lão tử không thấy gì! Lão tử không thấy gì hết! Đừng
tìm đến lão tử a! Cứu mạng a a a...
Lão già này vừa thất kinh hô
loạn, vừa rất nhanh biến mất khỏi ám thất. Trên Ám Vũ Phong, chỉ vẻn vẹn để lại vài tiếng gào không giống người của hắn, làm cho vô số đệ tử Ám
Vũ Viện không hiểu ra sao.
Mà lúc này, trên Ám Vũ Phong, đám
người Hồ Kiếm Trung thì còn đang đắm chìm trong sự kinh hãi khi tổ sư
gia bỗng biến mất, thật lâu không hồi thần lại.
Vừa rồi bọn họ
còn đang quỳ lạy tổ sư gia của mình, nhưng vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt,
người này đã không thấy tăm hơi. Loại tu vi vô tung vô ảnh này làm đám
cao thủ Thần Thông Cảnh như Hồ Kiếm Trung đều khiếp sợ không thôi.
Bọn họ biết rõ, cho dù là cao thủ Long Biến Cảnh cũng chẳng thể hư không
tiêu thất như vậy. Bởi vì điều này đã chạm đến thiên địa quy tắc trong
truyền thuyết, căn bản không phải người thường có thể tưởng tượng.
Ngay khi đám người Hồ Kiếm Trung vừa hồi phục lại, hai mắt lại chợt máy
động. Chỉ thấy trên đỉnh núi lúc này lại có thêm một đạo thân ảnh. Mọi
người không khỏi biến sắc, nhất tề ngưng mắt nhìn lại.