Nửa năm qua đi, trong lòng Diệp Trì đã dần dần đón nhận cô bé này, đón nhận sự ôn nhu cùng thể thiếp của nàng.
Hắn từng âm thầm thề, ở trên thế giới này, nàng cùng mẫu thân chính là
hai người mà hắn dù chết cũng phải bảo hộ, chỉ cần Diệp Trì hắn còn sống một ngày, người nào cũng không thể thương tổn các nàng!
Nhưng trời có bất trắc phong vân!
Trước đó không lâu, nàng lại bị một người không coi ai ra gì mạnh mẽ bắt đi trước mắt hắn.
Mà địch nhân, cũng là người mà Diệp Trì hắn không đắc tội được, là một
người mà hắn trăm triệu lần không thể đắc tội! Thậm chí, hắn không dám
nổi lên chút tâm tư phản kháng nào!
Bởi vì, địch nhân kia chẳng những có thể nắm giữ được vận mệnh của mình, còn có thể nắm giữ vận mệnh của mẫu thân hắn!
Diệp Trì bất lực trơ mắt nhìn người trong lòng của mình bị mang đi,
lòng như đao cắt, nhưng lại không thể ra sức, trong lòng hắn tràn ngập
hận ý, cơ hồ muốn đem chính mình đốt thành tro bụi!
Dưới sự
tuyệt vọng, Diệp Trì đột nhiên nghĩ đến một người, một người mạnh mẽ ở
trong đại hạp cốc này giống như lưu tinh quật khởi! Một kẻ điên không sợ trời không sợ đất! Một thiên tài chẳng những có được chiến lực mạnh mẽ, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn, không ai không cố kỵ!
Hắn suy đi nghĩ lại, hôm nay, ở trong đại hạp cốc nơi này người có thể giúp được mình chỉ có một người là hắn!
Cho nên, Diệp Trì liền tới Thanh Thạch Sơn này, là vì nữ nhân mình yêu
thích, là vì một nữ nhân ngốc nghếch luôn luôn yên lặng chịu đựng khổ sở vì mình, trong cuộc đời của hắn lần đầu tiên mở miệng cầu xin người
khác!
Gió mát nhẹ nhàng thổi qua, đem một sợi tóc dài đơn điệu
trên trán của Diệp Trì thổi sang một bên, lộ ra con ngươi lờ mờ vô thần, hiện đầy tia máu, thân hình thẳng đứng không hề lung lay lộ ra vẻ quật
cường cũng là làm cho vô số đệ tử Ám Vũ Viện tới lui ở đó âm thầm động
dung.
-Di? Ai vậy a? Quỳ ở chỗ này để làm chi? Uy, ta đang hỏi ngươi đó!
Một thanh âm thanh thúy kinh ngạc vang lên từ bên cạnh Diệp Trì.
-Thiên Tử tỷ tỷ, có phải hay không hắn làm sai chuyện gì đó nên ở chỗ này chịu phạt a?
Một thanh âm của người khác trong suốt như suối nhỏ giọng nói.
-Hừ, Phong Liệt chết tiệt luôn thích giả thần giả quỷ, khiến cho chính
mình giống như viện chủ đại nhân vậy, bổn tiểu thư nhìn cũng không thoải mái!
Diệp Trì sau khi nghe được thanh âm đó, chậm rãi thay đổi
cái cổ cứng ngắc, hướng về phía có tiếng nói nhìn lại, nhất thời, ánh
mắt của hắn không khỏi nhẹ nhàng phát sáng, một tia kinh diễm không thể
ức chế được mà lộ ra.
Chỉ thấy lúc này, đang có hai thiếu nữ tuyệt sắc vô song, nghiêng nước nghiêng thành đang dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình.
Hai thiếu nữ này đều có bộ dạng chừng mười lăm mười sáu tuổi, một người dáng dấp yểu điệu như lửa, giống như Tinh Linh; một người khác không
nhiễm lửa khói nhân gian, trời sanh đoan trang, hai thiếu nữ xinh đẹp
đứng ở trước mặt mình, quả thực giống như hai khỏa mặt trời chói mắt,
khiến cho Diệp Trì không dám nhìn gần.
Nhân gian tuyệt sắc như
vậy, lúc bình thường muốn gặp một người cũng khó khăn, nhưng lúc này,
thế nhưng thoáng cái lại gặp được hai người, không khỏi khiến cho Diệp
Trì người này chưa từng trải qua những việc trong đời phải kinh ngạc.
Bất quá, chỉ trong một cái chớp mắt, kinh ngạc trong mắt Diệp Trì liền
biến mất, lần nữa trở nên yên tĩnh, yên lặng quay đầu nhìn về cửa động
phía trên.
Hai nàng này tự nhiên chính là Diệp Thiên Tử cùng Sở
Tiểu Điệp, hai nàng trở lại sau cuộc chơi đùa ở dưới khu rừng ở Thanh
Thạch Sơn.
Hôm nay có Phong Liệt che chở, chung quanh Thanh
Thạch Sơn này thật sự trở thành chỗ vui chơi không buồn không lo của hai nàng, chẳng những khiến cho tất cả những tiểu nhân vật phải tìm đường
vòng mà đi, ngay cả một chút thú dữ cường hãn cũng không thấy bóng dáng, hai nàng giống như đi du xuân du lịch, khiến cho ai thấy cũng sợ.
Lúc này, Diệp Thiên Tử thấy Diệp Trì thế nhưng không để ý tới mình,
khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi hơi giận, lập tức liền muốn bộc phát tính
tình của Đại tiểu thư, nhưng vào lúc này, phía trên có ba đạo nhân ảnh
dần dần đi ra khỏi cửa động, đưa tới sự chú ý của mọi người.
Phong Liệt mặc dù không muốn để cho Tiểu Yên, Tiểu Lục đở, nhưng bất quá không muốn khước từ ý tốt của hai nàng, cuối cùng trong vòng vây của
hai nàng, chậm rãi đi ra khỏi động phủ, đi tới phía dưới.
Thật
ra thì thân thể hắn lúc này một chút vấn đề cũng không có, chẳng qua là
tinh thần có chút không tốt lắm, giống như một người vừa say mèm mới
tỉnh.
Diệp Trì thấy Phong Liệt xuất hiện, vốn là đôi mắt ảm đạm
vô thần chợt sáng ngời, bắn ra tinh mang khiếp người, thân thể cũng kích động có chút run rẩy, Phong Liệt đã sớm trở thành hy vọng duy nhất
trong lòng hắn!
Mà Diệp Thiên Tử ở một bên thấy sắc mặt Phong
Liệt tái nhợt, bộ dạng đi lại vô lực, lại không nhịn được tức giận vô
cùng hừ lạnh một tiếng, nói với Sở Tiểu Điệp bên cạnh:
-Tiểu
Điệp, ngươi thấy gì chưa? Ta đã nói Phong Liệt hắn không phải là người
tốt gì, ban ngày ban mặt phóng túng vô độ không nói, thế nhưng đi đường
mệt mỏi cũng phải cần người đỡ! Sau này ngàn vạn lần cách hắn xa một
chút! Biết không?
-Nga, biết rồi! Bất quá, tại sao chỉ có Phong sư huynh mệt mỏi, Tiểu Yên Tiểu Lục hai vị tỷ tỷ không mệt a?
-Ách.
Diệp Thiên Tử không khỏi có chút há hốc mồm, do dự một chút sau, tức giận nói:
-Cái này ta làm sao biết được, ngươi nếu muốn biết, chính mình đi hỏi Phong sư huynh của ngươi đi.
-Người ta mới không cần đâu! Khanh khách!
Phong Liệt từ xa đã nghe được tiếng nói của Diệp Thiên Tử, Sở Tiểu Điệp lại một lần ở bên cạnh bôi nhọ chính mình, vốn là sắc mặt trắng bệch
dần dần giận tới mức có chút xám ngắt, hận không thể đem cô nàng Diệp
Thiên Tử này lột sạch giữa ban ngày hoang dâm vô độ một phen.
Bất quá, khi hắn thấy Diệp Trì vô cùng thê thảm, liền mạnh mẽ đè nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng trợn mắt nhìn Diệp Thiên Tử một cái, liền
không để ý tới nàng nữa.
-Diệp Trì, đứng lên rồi nói!
Phong Liệt lạnh nhạt nói.
Trong lòng hắn đối với Diệp Trì thật ra thì cũng không còn nhiều cảm
giác lắm, chỉ cảm thấy tính cách tiểu tử này có chút đặc biệt, thuộc về
loại thiếu niên có chí có thể chịu cực khổ, hơn nữa thành tựu ngày sau
của tiểu tử này sẽ không có hạn lượng, ban đầu bố thí một viên Diệu Xuân Đan cũng là có ý nghĩ kết lấy một cái thiện duyên a.
-Phong sư
huynh! Diệp Trì có một chuyện muốn nhờ, mong rằng Phong sư huynh giúp
Diệp Trì một lần! Sau khi giải quyết xong chuyện này, mạng của Diệp Trì
từ nay liền thuộc về Phong sư huynh! Tuyệt không đổi ý!
“Phanh! Phanh! Phanh! ..."
Diệp Trì ánh mắt kiên quyết, chẳng những chưa từng đứng dậy, ngược lại
nặng nề dập đầu cầu xin, khiến cho cả vùng đất cũng khe khẽ rung động.
Hắn cũng không vận chuyển nguyên lực, đầu mỗi một lần cùng núi đá đụng
vào nhau đều bắn ra một tia máu huyết, trong chớp mắt trên mặt đất liền
nhiễm đỏ một mảnh.
Chung quanh tất cả mọi người không khỏi cả
kinh, Diệp Thiên Tử, Sở Tiểu Điệp cùng với hai nàng Tiểu Yên, Tiểu Lục
cũng nhịn không được lên tiếng kinh hô.