Ma Long

Chương 99: Chương 99: Cao thủ Chân Khí Cảnh (2)




- Cao thủ Chân Khí Cảnh thất trọng thiên?

Phong Liệt nheo mắt, không khỏi kinh hô ra tiếng.

Hắn vội lắc mình lui về phía sau, rút Tế Thương thần thương ra từ thân cây đại thụ, sau đó lại tiếp tục lùi thêm mười trượng thì mới đứng vững thân mình, lo lắng bị tinh thần lực mạnh mẽ của đại hán do thám được Hắc Ám thân của mình.

Giờ phút này, Phong Liệt thật sự không nghĩ tới việc đối phương lại có cao thủ Chân Khí Cảnh thất trọng thiên xuất hiện, làm hắn cực kỳ kinh hãi.

Lấy tu vi hiện giờ của hắn mà nói, mặc dù biến ảo Ma Long Hắc Ám thân thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống lại cao thủ từ Chân Khí Cảnh ngũ trọng thiên trở xuống, nhưng muốn tiêu diệt bọn hắn thì vẫn không đủ.

Mà đối mặt với cao thủ Chân Khí Cảnh thất trọng thiên, trong lòng hắn lại không hề có chút nắm chắc nào.

Trong khi đề phòng tên Chân Khí Cảnh thất trọng thiên này, Phong Liệt cũng trộm quan sát tình hình chiến đấu chỗ mấy người Lý U Nguyệt, phát hiện quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của hắn. Đám người Triệu Thung tuy ngăn cản có hơi quá sức, nhưng còn không đến mức thua trong thời gian ngắn, làm hắn yên tâm hơn không ít.

Tiếp theo hắn phải toàn lực độc kháng tên cao thủ Chân Khí Cảnh thất trọng thiên này, không thể quan tâm đến họ được.

Giờ phút này, Phong Liệt cũng không dám giấu diếm nữa, hắn lập tức thu hồi viên Dạ Mạc châu bình thường kia, tế ra viên Dạ Mạc châu thượng phẩm cướp được từ Sở Huyền.

Ngay sau đó, một ngọn lửa đen bỗng thay thế hắc vụ lúc trước, bao bọc thật chặt lấy Hắc Ám thân của hắn. Lúc này, hắn nhìn giống như một ngọn lửa đen đang cháy bập bùng, cực kỳ phiêu hốt bất định.

Dạ Mạc châu phẩm chất khác nhau, tác dụng cũng tự nhiên là một trời một vực.

Lúc trước, Phong Liệt sử dụng Dạ Mạc châu loại thường, vẻn vẹn chỉ có thể phóng ra một ít hắc vụ che khuất tầm nhìn, cần không ngừng phát ra Nguyên lực mới có thể duy trì hắc vụ không tiêu tan, hơn nữa còn chẳng phân biệt được địch ta. Trong hắc vụ này, tầm nhìn giữa hai bên đều không cao.

Nhưng Dạ Mạc châu thượng phẩm lại huyền diệu hơn rất nhiều, một khi hắc vụ phóng ra sẽ ngưng mà không tiêu tan, giống như một bộ phận thân thể của mình vậy. Thậm chí còn có thể thu vào trong cơ thể, hơn nữa không chút ảnh hưởng với tầm mắt của chủ nhân, cực kỳ thần dị.

Quan trọng nhất là, sau khi Phong Liệt nghiên cứu, hắn đã biết hắc vụ mà Dạ Mạc châu thượng phẩm phóng thích ra có thêm tác dụng che chắn tinh thần lực. Quả thực đúng là tạo ra vì hắn, chỉ cần phóng ra hắc vụ, Hắc Ám thân của hắn sẽ không bao giờ sợ bại lộ

Nhưng Dạ Mạc châu thượng phẩm như vậy, ở trong tay một Long Vũ giả Nguyên Khí Cảnh nhỏ nhoi như Phong Liệt thì lại phải đề phòng người khác cướp đoạt. Nếu không phải thấy tình huống đã bất đắc dĩ, Phong Liệt cũng không định dùng nó.

- Hử? Dạ Mạc châu thượng phẩm? Hừ hừ! Không ngờ rằng còn có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy!

Đại hán khôi ngô kia ngẩng đầu lên lạnh nhạt nhìn về phía Phong Liệt, trong đôi mắt hơi trắng bệch hiện lên vẻ tham lam. Đối với thực lực của Phong Liệt, hắn không để vaoaf trong lòng chút nào.

Hắn cũng không ra tay ngay với Phong Liệt, đầu tiên là cực kỳ không kiên nhẫn quát mắng đám thuộc hạ đang vây công mấy người Lý U Nguyệt một tiếng:

- Các ngươi nhanh lên một chút! Mấy đứa nhãi con cũng không xử lý nổi, nuôi các ngươi tốn cơm tốn gạo à?

Đám hắc y nhân vừa nghe đại hán nói vậy, lập tức xuống tay sắc bén hơn rất nhiều. Thế nhưng bắt đầu liên tiếp thi triển đấu pháp lấy mạng đổi mạng, làm đám người Triệu Thung khổ không thể tả.

Lúc này, bọn họ cũng đã chú ý tới đại hán thực lực Chân Khí Cảnh thất trọng thiên khí thế vô cùng mạnh mẽ này. Nhất thời cả đám đều biến sắc, trong lòng xuất hiện vẻ tuyệt vọng, đồng thời đều thầm lo lắng cho Phong Liệt.

Nếu chỉ vẻn vẹn là đối mặt với một đám sát thủ Nguyên Khí Cảnh, nếu mọi người không thể địch lại thì có lẽ còn liều chết xông ra một đường máu được. Một khi trốn vào rừng thì cũng không phải không có cơ hội chạy trốn.

Nhưng nếu đối mặt với một cao thủ Chân Khí Cảnh, vậy đó đã không phải số lượng có thể bù lại. Chỉ sợ tất cả bọn họ cộng lại cũng không chịu được một đòn của cao thủ Chân Khí Cảnh. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều thấp thỏm lo âu, trong lòng xuất hiện sự tuyệt vọng.

Chỉ là không biết tại sao, lúc này đám người Triệu Thung lại có một tia hi vọng đối với thiếu niên thiên tài đang ẩn trong hắc vụ kia. Hi vọng hắn có thể sáng tạo kỳ tích thêm một lần nữa.

Lý U Nguyệt đứng trong sự bảo vệ của mọi người, vô cùng lo lắng nhìn Phong Liệt trong hắc vụ. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sầu lo, trong tay cầm chặt lấy một quả pháo hiệu, do dự không thôi.

Lúc này Phong Liệt đã ẩn dấu xong thân hình của mình, rồi thản nhiên bước về phía trước vài bước. Khí thế lẫm nhiên đối mặt với đại hán mặc hắc y, bình tĩnh nói:

- Không biết Phong Liệt ta có ân oán gì với các ngươi? Để cho các ngươi ra tay mấy lần như vậy?

- Hắc hắc, không thể trả lời! Tiểu tử, ta biết ngươi có chút năng lực, nhưng hôm nay ngươi sẽ không thoát nổi đâu! Nếu thức thời thì hãy ngoan ngoãn chịu trói, có lẽ còn bớt được chút khổ sở! Nếu không, đừng trách mình rơi vào kết cục của phế vật!

Đại hán cười lạnh nói.

- Ừm? Các ngươi nhìn trúng huyết tủy của ta?

Phong Liệt lạnh lùng nói. Hắn hơi hơi nheo mắt lại, sát khí trong mắt chợt lóe mà qua.

Theo một câu của đại hán, hắn cũng đã đoán ra tám chín phần mười. Những người này rất có khả năng là tổ chức chế tạo Long Tủy Bổ Thiên dan. Hơn nữa, rất có thể tổ chức này trốn trong Ma Long giáo! Nếu không, bọn họ tuyệt đối không dám làm việc trắng trợn như vậy.

Nghĩ đến đây, trong lòng Phong Liệt không khỏi phát lạnh.

- Hừ hừ, không lâu sau ngươi sẽ biết thôi!

Đại hán cười lạnh một tiếng, rồi đột nhiên hét lớn:

- Hây!

Chỉ thấy trong tay hắn chợt xuất hiện một chiếc thiết côn màu đen dài hơn một trượng, tản ra hắc mang nhàn nhạt.

Ngay sau đó, khí thế cả người hắn bỗng biến đổi, dường như biến thành một chiếc tháp sắt hùng hồn trầm trọng. Khí thế mênh mông toát ra cuồn cuộn, bảy Long ảnh phía sau lưng hắn uốn lượn rít gào, thanh thế kinh người.

- Hừ! Nhìn cũng ghê đấy, hi vọng là trông được cũng phải dùng được.

Tuy Phong Liệt có chút kinh hãi với khí thế của đại hán, nhưng ngoài miệng hắn vẫn châm chọc mà không hề sợ hãi.

Tuy trong lòng không có nắm chắc, nhưng vậy lại càng kích phát khát vọng đánh một trận này của hắn. Nếu muốn đột phá nhanh, chiến đấu chính là con đường ngắn nhất!

Đây xem như là lần đầu Phong Liệt đối mặt trực tiếp với cao thủ Chân Khí Cảnh sau khi trọng sinh. Trong lòng cực kỳ thận trọng, nhưng đồng thời cũng hưng phấn không thôi.

Tiếp đó, Phong Liệt thu Tế Thiên thần thương vào trong trữ vật giới chỉ. Đối mặt với cao thủ Chân Khí Cảnh thất trọng thiên này, hắn biết thương pháp gà mờ của mình sẽ chẳng có công dụng gì, đơn giản là không phải lấy ra cho mất mặt.

Ngay sau đó, trong mắt đại hán chợt lóe vẻ tàn nhẫn, lập tức thân hình nhoáng lên, lướt qua hơn mười trượng đến gần Phong Liệt. Sau đó, thân hình khôi ngô đột nhiên bay lên không trung, một đạo côn ảnh thô to hung hăng vụt về phía Phong Liệt trong hắc vụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.