Phong Liệt vẫn đưa mắt nhìn hai tỷ muội hoa dần dần biến mất, mới thu hồi rồi tầm mắt.
Từ đầu đến cuối, hắn cũng không nói một câu với Diệp Thiên Quỳnh.
Sau khi tiễn hai tỷ muội Diệp gia, Phong Liệt liền xoay người hướng vào trong đại điện đi tới, đồng thời đối với quản gia phân phó nói:
- Trương Phúc, để cho Phong Tiểu Đao triệu tập mọi người đến đây gặp ta!
- Dạ!
Trương Phúc cung kính đáp một tiếng, khom người lui xuống.
Phong Liệt đem Diệp Thiên Tử chuyện tạm thời để xuống, trong lòng bắt đầu tính toán tình huống kế tiếp.
Hành trình đi đến Thiên Nhân Thành này, chém giết Kim Long giáo đệ nhất thiên tài Kim Sở Ngạn cùng Triệu gia Triệu Thanh Thư cùng với hai gã
thuộc hạ của Thiết Chỉ Vương, có thể nói là dương danh lập vạn, thu
hoạch không tệ.
Chỉ bất quá, tam phương thế lực này cũng tất
nhiên cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, kế tiếp tất nhiên sẽ làm ra một chút bố
trí, nghênh đón các phương diện trả thù.
Đối với Kim Long
giáo, hẳn là không đến mức giết đến Tứ Phương thành tìm hắn gây phiền
phức, nhưng cũng phải phòng bị bọn họ giận lây sang Phong gia tại Thiên
Lân thành.
Ban đầu, mặc dù là Phong Liệt bị trục xuất khỏi
gia tộc, thiếu chút nữa vứt bỏ mạng nhỏ, nhưng hắn cũng hiểu được Kim
Long thiên triều ra lệnh như thế, một cái Phong gia với cửa nhỏ nhà
nghèo cũng là bất đắc dĩ.
Hơn nữa nếu không phải Thiết Dực
trưởng lão hạ thủ lưu tình, mình cũng tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết. Huống chi, Phong gia còn có một Tam thúc cùng mấy vị cô cô rất thương
yêu mình, cùng với đường muội Phong Tiểu Vi, những thứ thân tình này đều làm hắn khó có thể dứt bỏ.
Cho nên, hắn tính toán phái một
nhóm người đi trước Kim Long thiên triều, để cho Phong gia tránh được
thì nên tránh, Nếu không được, thì dời nhà đến Tứ Phương thành, tin
tưởng là có che chở của mình, Phong gia cũng không có đại phiền toái gì.
Bên phía Thiết Chỉ Vương, Phong Liệt cũng không e ngại quá nhiều, mặc
dù lão nhân kia quyền cao chức trọng, ở Đằng Long quận có ảnh hưởng cực
kỳ rộng lớn.
Nhưng nói cho cùng, trên cái thế giới này vẫn là cường giả vi tôn.
Tin tưởng sau khi Thiết Chỉ Vương phát hiện mình giết chết hai tên thủ
hạ cường hãn của hắn, tất nhiên sẽ có cố kỵ, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là không còn đến mức cùng mình vạch mặt.
Hắn lo lắng
nhất cũng là Triệu gia, trong gia tộc khổng lổ này có cao thủ nhiều như
mây, thậm chí nếu có cường giả Long Biến Cảnh trấn giữ cũng không kỳ
quái chút nào, đây là một đại địch mà Phong Liệt kiêng kỵ nhất.
Lần này hắn đập nát thế lực của Triệu gia ở Tứ Phương thành, lại chém
giết Triệu Thanh Thư cùng bốn vị cường giả Hóa Đan Cảnh, không thể nghi
ngờ cho nhổ răng cọp, tương lai tất nhiên sẽ gặp được Triệu gia cường
thế đả kích, không thể không sớm làm chuẩn bị.
Trong lúc
Phong Liệt đang suy suy nghĩ đối, đột nhiên, hắn cảm thấy một cổ Kiếm Ý
vô cùng mạnh mẽ khóa chính mình, làm tâm thần hắn không khỏi căng thẳng.
Kế tiếp, Phong Liệt vừa muốn hóa thân Thôn Phệ Tuyền Qua, nhưng lại đột nhiên ngừng lại.
Hắn cảm giác được đối phương mặc dù khóa lại chính mình, nhưng trong cổ Kiếm Ý này cũng có không chút địch ý nào, hơn nữa, chỉ là một thoáng,
lại biến mất không thấy.
- Hử!? Thủ hộ giả!
Phong Liệt hơi sửng sờ, ánh mắt không khỏi nhìn về cách đó không xa một ngọn tháp cao trăm trượng. Đó là Phòng Ngự Tháp.
- Tới lâu như vậy, cũng đúng là nên xem một chút.
Hơi chút nghĩ ngợi, Phong Liệt mang bước hướng về tòa Phòng Ngự Tháp kia đi tới.
Tòa tháp cao này toàn thân đen nhánh, giống như đúc bằng sắt, tản ra
hào quang u tối, năm tháng qua đi mà không hề dính chút dấu tích nào.
Trong lòng Phong Liệt âm thầm cảnh giác, chậm rãi đi vào trong đại sảnh tầng một.
Sau một khắc, hắn ánh mắt khẽ co rụt lại, chỉ thấy một gã lão giả lưng
còng đứng trước ở cuối đại sảnh, một đôi con ngươi tinh quang nhấp nháy
nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Lão giả lưng còng này có chút
khô gầy, nhưng khí thế lại cực kỳ kinh người, rõ ràng đã đạt đến Hóa Đan Cảnh hậu kỳ, lão nhẹ nhàng đứng ở đó, giống như một gốc cây tùng vạn
năm đứng vững vàng trên đỉnh núi, to lớn bất động, mà trong đôi mắt hắn
lơ đãng phát ra tinh mang, giống như một thanh kiếm chuôi nhỏ mà lưỡi
kiếm đầy sắc bén, hàm chứa tia kiếm đạo áo nghĩa.
- Thiếu chủ, ngươi đã đến rồi.
Lão giả đánh giá Phong Liệt chỉ chốc lát sau, nhẹ nhàng gật đầu, dùng tang thương thanh âm nói.
- Thiếu chủ?
Phong Liệt không khỏi sửng sốt.
- Ngươi là người phương nào? Tại sao gọi ta Thiếu chủ?
-Lão nô là kiếm bộc của Tử Long chủ công, ngươi thân là chủ công đồ đệ, tự nhiên là là Thiếu chủ của lão nô.
Lão giả chậm rãi nói.
- Hử!? Ngươi là nói, ngươi là kiếm bộc của ta sư tôn?
Phong Liệt không khỏi trong lòng chấn động, trên mặt rất là ngoài ý muốn.
- Không sai! Vốn là chủ công đem ngươi an bài ở Tứ Phương thành này,
chính là để cho lão nô chiếu cố an nguy của Thiếu chủ, nhưng hôm nay xem ra, cũng là chủ công quá lo lắng, thực lực của ngươi đã vượt ra khỏi
tưởng tượng của mọi người.
Lão giả trong mắt khẽ lộ ra một tia vẻ tán thưởng.
Nghe được lời của lão giả, trong lòng Phong Liệt nhất thời hiểu được.
Thì ra là, ban đầu để cho hắn tới Tứ Phương thành lĩnh nhiệm chức thành chủ, dĩ nhiên là sư tôn Tử Long hộ pháp ý tứ, hơn nữa Tử Long hộ pháp
đã sớm an bài ở chỗ này một vị Hóa Đan Cảnh hậu kỳ cường giả chịu trách
nhiệm an nguy của hắn.
-Thì ra là như vậy, sau này an nguy của tại hạ còn cần tiền bối phí tâm, không biết tiền bối xưng hô như thế nào?
Phong Liệt khẽ mỉm cười, đối với lão giả chắp tay nói.
- Lão nô không dám nhận lễ của Thiếu chủ, Thiếu chủ gọi lão nô Kiếm Cửu được rồi, chiếu cố Thiếu chủ là bổn phận của lão nô.
Lão giả thu liễm toàn thân khí thế cùng tinh mang trong mắt, khẽ khom người nói.
Giờ khắc này, Kiếm Cửu đã biến thành một vị gần đất xa trời còng lưng
lão giả, phảng phất một trận gió là có thể quét đến Tây Thiên.
Phong Liệt không khỏi mừng thầm trong lòng, không nghĩ tới, đột nhiên
nhiều hơn một vị siêu cấp hộ vệ, nhìn khí thế người này, sợ rằng so với
Thiết Chỉ Vương cũng không yếu hơn.
Chỉ bất quá, tựa hồ trong cơ thể người này có chút vết thương cũ, trên mặt lộ ra nhiều tia xám trắng không khỏe mạnh.
Lúc này, chỉ nghe Kiếm Cửu tiếp tục nói:
- Thiếu chủ, lúc trước chủ công từng truyền lời cho lão nô, muốn công tử quay về Ám Vũ Phong một chuyến."
-A? Ta sư tôn có nói chuyện gì không?
Phong Liệt hơi sửng sờ.
-Chuyện cụ thể lão nô không biết, nhưng chủ công từng nói về sự kiện
trước kia, hơn nữa chủ công muốn ngươi trước khi sử dụng tấm lệnh bài
kia, không làm cho bất luận kẻ nào thấy.
Kiếm Cửu trịnh trọng nói.
- Ồ!? Trước kia nói cho ta biết cái kia sự kiện? Chẳng lẽ…
Phong Liệt ánh mắt hơi động một chút, trong lòng không khỏi sôi trào không dứt.
Hắn nhớ được sư tôn từng nói qua, hắn còn thời gian trăm năm mới rời đi, nhưng hôm nay mới qua không tới hai năm.
Rốt cuộc là chuyện gì để cho sư tôn thay đổi kế hoạch đã nói trước?
Phong Liệt không khỏi âm thầm buồn bực, trầm ngâm một chút sau, hắn liền cáo từ Kiếm Cửu, rời đi Phòng Ngự Tháp.
...
- Bái kiến công tử!
- Bái kiến công tử!