Một khắc sau, hắc vụ co rút lại, hiện ra thân hình Phong Liệt và ba gã hắc y nhân.
Chỉ có điều, người đứng chỉ có mình Phong Liệt, còn ba gã hắc y nhân thì ngã lăn ra đất, thân thể không ngừng co quắp.
- A! Cái này...
Ba người Sở Tiểu Điệp nhìn thấy một màn này, hai mắt không khỏi lồi ra, vẻ mặt ngây dại, cái miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Phong Liệt thu hồi trường thương, nhìn thần sắc kinh ngạc của ba thiếu nữ, trong lòng khẽ đắc ý:
- Hừ hừ! Đừng nói chỉ là ba cái Nguyên Khí Cảnh cửu trọng thiên, cho dù
là cao thủ Chân Khí Cảnh cửu trọng thiên, lão tử cũng có thể lột da bọn
chúng.
Vẻ đắc ý trên mặt Phong Liệt chỉ duy trì trong nháy mắt,
bởi vì hắn phát hiện ra Sở Tiểu Điệp và thiếu nữ họ Lâm kia, sau một
thoáng ngốc trệ, đột nhiên ngồi chồm hổm trên mặt đất nôn ọe một trận.
- Ọe..!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Tiểu Điệp trắng bệch một mảnh, ngồi chồm hổm trên
mặt đất, cơ hồ muốn đem mật trong bụng phun ra ngoài, đôi mắt trong veo
tràn đầy nước mắt.
Phong Liệt sửng sốt một lúc, không khỏi cảm
thấy vô cùng hối hận, làm thế nào mà hắn lại quên mất Sở Tiểu Điệp không chịu được mùi máu tanh và cảnh giết chóc.
Ba tên Hắc y nhân kia
bị Phong Liệt giết chết, lúc này có hai tên đầu lìa khỏi cổ, thảm không
nói nổi. Một tên khác thì bị Tế Thiên Thần Thương mở tung ổ bụng, đang
bốc ra khói xanh nhè nhẹ, đúng là có chút máu tanh.
Phong Liệt
không nhịn được muốn lên trước đỡ Sở Tiểu Điệp dậy. Chẳng qua là hắn
chưa kịp chạm vào cánh tay giai nhân liền bị Sở Tiểu Điệp kinh hãi tránh qua một bên, ánh mắt nàng nhìn hắn không thể che dấu sự hoảng sợ.
Phong Liệt khẽ cau mày, đành từ bỏ ý định. Hắn lúng túng lùi về phía sau mấy bước, trong lòng thầm thở dài.
Chẳng biết tại sao, lúc này, hắn cảm giác được một cách rõ ràng, mình và Sở
Tiểu Điệp càng lúc càng không hiểu nhau hơn, cảm giác này khiến hắn rất
khó chịu. Thậm chí, trái tim có một cảm giác đau đớn.
Hưu...
Đúng lúc này, đột nhiên trên không trung, một âm thanh bén nhọn phá không truyền đến, thu hút sự chú ý của mọi người.
Phong Liệt ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một ngôi sao màu đen đang nhanh chóng lao tới, trong chớp mắt đã ở trên đầu bốn người, tốc độ dần chậm lại.
- Phi chu?
Nội tâm Phong Liệt vừa động, trong nháy mắt, hắc vụ tỏa ra, đem bao bọc bản thân hắn vào bên trong, đồng thời Tế Thiên Thần Thương cũng được rút
ra, âm thầm đề phòng, mơ hồ đem ba thiếu nữ ngăn cản ở phía sau.
Sở Tiểu Điệp kiên cường nhịn xuống sự kinh tởm trong lòng, cùng thiếu nữ
họ Lâm dìu nhau đứng lên, sắc mặt khẽ kinh hãi nhìn Lưu Tinh Phi Chu
đang từ từ hạ xuống.
Một khắc sau, lúc Phi Chu hạ xuống cách mặt đất ba mươi trượng, từ bụng Phi Chu đột nhiên xuất hiện một cái cửa nhỏ.
Ngay sau đó, bốn bóng người mặc trang phục đệ tử Ma Long Giáo từ trong cánh
cửa nhỏ nối nhau đi ra, hạ xuống mặt đất cách đám người Phong Liệt không xa.
- Ừm? Là các ngươi?
Phong Liệt nhìn bốn người, ánh mắt không khỏi sửng sốt.
Bốn người này cũng là người quen, hơn nữa vừa vặn mới gặp nhau cách đây
không lâu, chính là Long Khuynh Vân, Long Vũ, Tề Xương Vũ, Nhạc Đông
Thần. Bốn người mơ hồ phát ra khí thế mạnh hơn trước không ít, hiển
nhiên đều đã thu được lợi ích lớn trong Tụ Nguyên Trì.
- Phong huynh! Huynh không sao chớ?
Tề Xương Vũ thấy Phong Liệt, ánh mắt nhất thời sáng lên, bước nhanh tới chào hỏi.
- Ta không sao! Xương Vũ, tại sao các ngươi lại ở chỗ này?
Phong Liệt kinh ngạc nói.
Cặp mắt gian tà của Tề Xương Vũ lặng lẽ quét qua đám người Sở Tiểu Điệp một chút, nét dâm tà trong mắt chợt lóe lên rồi lập tức biến mất, ngoài
miệng vẫn tỏ ra thân thiết như trước:
- Phong huynh, chúng ta vốn đang ở trên một ngọn núi nhỏ cách đây không xa. Lúc trước nhìn thấy
huynh phát ra tín hiệu diễm hỏa. Nghĩ là huynh gặp phải phiền toái, cho
nên mới chạy tới chỗ này xem có thể giúp được gì không.
- Nga,
thì ra là vậy. Các vị thật có lòng. Tâm ý của các vị, Phong mỗ xin được
ghi nhớ. Nhưng mà, tín hiệu vừa rồi là do một người bạn của ta phát ra,
hiện giờ cũng đã không có chuyện gì.
Ngoài miệng thì Phong Liệt
tỏ ra khách khí, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía đám người Nhạc Đông
Thần, Long Khuynh Vân, có chút hoài nghi.
Nếu nói Tề Xương Vũ có
chút hảo tâm, đến xem tình hình thế nào còn có thể miễn cưỡng tin được.
Nhưng Long Khuynh Vân, còn có người hận hắn thấu xương là Nhạc Đông
Thần, nói tới chiếu cố mình, cái này hình như là giỡn hơi quá mức thì
phải.
Sau khi Long Khuynh Vân và Long Vũ xuống tới, chỉ nhìn lướt qua Phong Liệt một cái, sau đó cũng nhìn chằm chằm vào Sở Tiểu Điệp,
sau một thoáng sửng sốt, hai người không tránh được, cùng đông thanh hô
lên:
- Tiểu Điệp! Tại sao muội lại ở chỗ này?
- A! Vân tỷ tỷ! Long đại ca! Tại sao là các người?
Một khắc sau, trong ánh mắt kinh ngạc của Phong Liệt, Sở Tiểu Điệp đâm đầu
vào trong ngực của vị nữ giả nam Long Khuynh Vân, không ngừng khóc lóc
đầy ủy khuất.
- Ô ô... Vân tỷ tỷ!