Sắc mặt Phong Liệt sửng sốt, lập tức nghi hoặc nói:
- Diệp gia và Triệu gia thông gia nhiều năm thì liên quan quái gì đến lão tử? Ừm?
Chẳng lẽ sư thúc nói đến Diệp Thiên Tử? Thiết! Con nhóc kia được nuông
chiều từ bé, không hề có chút thục nữ nào, căn bản không hợp khẩu vị của lão tử.
- Suỵt... Đừng có lên tiếng!
Tề Sơn bỗng xoay người đưa một ngón tay lên môi.
- Có gì mà không thể nói chứ, ta và Diệp Thiên Tử vốn đã không hợp nhau. Hơn nữa, lão tử còn rất chung tình... Ừm? Có sát khí?
Phong Liệt vẫn tiếp tục nói tiếp, lại bỗng cảm thấy bên cạnh đang có một cỗ sát khí nồng đậm, làm hắn không khỏi nhíu mày lại.
Phong Liệt vội vàng xoay người nhìn, cũng không khỏi ngẩn ngơ.
Chỉ thấy cách đó mấy trăm trượng đang có một cô gái xinh đẹp mặc trang phục màu bạc, nhưng lúc này khuôn mặt tuyệt mỹ kia lại đang tức giận đến
trắng bệch, lông mày dựng thẳng, mắt hạnh trừng trừng, nghiến răng
nghiến lợi nhìn chằm chằm Phong Liệt, thanh bảo kiếm màu đen trong tay
chính đang phun ra nuốt vào u mang lạnh lẽo.
- Tử Phong Liệt! Ngươi... Ngươi dám bêu xấu thanh danh của bản tiểu thư! Ngươi đi chết đi cho ta...
Cô gái vô cùng phẫn nộ quát một tiếng, đồng thời quơ bảo kiếm trong tay vọt lên.
- Con bà nó! Vừa nhắc đã xuất hiện ngay rồi! Tề sư thúc, đệ tửđi trước một bước đây!
Sau khi cả kinh, Phong Liệt vội vàng tung người chạy trốn bằng tốc độ trước giờ chưa từng có, chớp mắt đã biến mất không thấy.
- Ài, thật là một đôi oan gia a...
Tề Sơn nhìn hai đạo thân ảnh dần dần biến mất, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chắp hai tay sau lưng chậm rãi đi về phía trước.
- Đệ tử Phong Liệt bái kiến Viện chủ đại nhân, Phó Viện chủ đại nhân, cùng với các bị tiền bối!
- Miễn lễ!
- Cảm ơn Viện chủ!
...
Trong Ám Vũ đại điện, Viện chủ tân nhậm Lãnh Phi Hồng ngồi phía trên, Phó
Viện chủ Trịnh Thông và mười mấy vị hộ pháp, trưởng lão bên dưới đều
nhất tề nhìn về phía Phong Liệt, ánh mắt đều kinh ngạc vô cùng.
Lúc này Phong Liệt duỗi tay đứng giữa đại điện, tất cả mọi người ở đây đều
có thể cảm nhận được rõ ràng, Phong Liệt đúng thật là Long Vũ giả Nguyên Khí Cảnh cửu trọng thiên, không thể nghi ngờ.
Nghe nói là một chuyện, thấy tận mắt lại là một chuyện khác.
Tuy cảđám người đây đều đã không nhỏ tuổi, nhưng trí nhớ thì tuyệt đối không kém.
Bọn họ đều nhớ rõ ràng, tám tháng trước, khi Phong Liệt lần đầu đứng trong
đại điện này, vẻn vẹn chỉ có tu vi Nguyên Khí Cảnh tam trọng thiên.
Trong các đệ tử Nguyên Khí Cảnh, một năm có thể tăng hai bậc thì đã là thiên tài!
Mà lúc này, mặc cho mọi người nằm mơ cũng không nghĩ tới, chỉ trong tám
tháng ngắn ngủi này, Phong Liệt vậy mà liên tiếp tăng thêm sáu bậc, cứ
vậy đột phá đến Nguyên Khí Cảnh cửu trọng thiên.
Đây là loại tốc độ thế nào!
Đây quả thực đã không thể dùng thiên tài để hình dung!
Không nói đến việc Phong Liệt có thực lực diệt sát cường giả Chân Khí Cảnh
hậu kỳ, dù chỉ là tốc độ tu luyện kinh khủng này đã đủ để làm những
người ngồi đây đều không dám khinh thường chút nào.
Lúc mọi người đánh giá Phong Liệt, tất nhiên Phong Liệt cũng âm thầm đánh giá những
nhân vật ngồi trong đại điện, trong lòng không khỏi thầm than.
Quả là vua nào thì thần nấy, Hồ Kiếm Trung vừa xuông đài, đám người trong
đại điện cũng chớp lấy cơ hội mà thay máu một lần. Phỏng chừng phần lớn
những tên không hay ho đều đã bị phái đi chiến trường.
Nhưng điều làm hắn vui mừng là hơn mười người ở đây đều nhìn hắn với ánh mắt
thưởng thức, chỉ có mấy người mặt lộ vẻ khinh thường, còn có một lão giả nhìn mình rất là bất thiện, làm Phong Liệt có chút không hiểu sao.
- Phong Liệt, nghe nói khi ở trong Dạ Mạc đại hạp cốc, ngươi từng đánh
chết hơn mười cao thủ Chân Khí Cảnh, phếđi chín đệ tử hạch tâm của Ma Vũ Viện, có việc này không?
Sau một lát, Phó Viện chủ Trịnh Thông tò mò hỏi.
Phong Liệt ngẩng đầu nhìn Trịnh Thông một cái, phát hiện trong mắt hắn cũng không có ý chất vấn, liền vội vàng cung kính đáp:
- Hồi bẩm Phó Viện chủ, đúng là có việc này. Bất quá, nguyên do dẫn đến
xung đột đều đến từ Ma Vũ Viện, đệ tử cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi.
- Ha ha, làm tốt lắm! Trách nhiệm do ai không sao cả, quan trọng nhất là làm cho đám cháu trai này... ách, khụ khụ!
Hai mắt Trịnh Thông sáng lên, thô cuồng mắng một câu, nhưng lập tức phát
hiện trường hợp thế này làm vậy có vẻ không ổn, lại ngượng ngùng ngậm
miệng lại. Chỉ là vẻ thưởng thức trong mắt hắn khi nhìn về phía Phong
Liệt lại tăng thềm vài phần.
- Phong Liệt, từ giờ trở đi, ngươi
chính là Chưởng ngựĐại sư huynh đời thứ sáu trăm tám tư, ngươi có thểđảm nhiệm chức trách này không?
Lãnh Phi Hồng thần sắc lãnh lệ, lạnh nhạt hỏi.
- Đệ tử...
- Chậm đã!
Phong Liệt đang muốn đáp lời, bên cạnh lại đột nhiên đứng ra một lão giả sắc mặt âm tà, quát lạnh một tiếng cắt đứt Phong Liệt.
Phong Liệt ngưng mắt nhìn lại, đây đúng là lão giả vừa rồi nhìn hắn một cách
rất không ưa, trong lòng không khỏi tăng thêm vài phần cảnh giác.
- Nhạc hộ pháp, ngươi có gì dị nghị sao?
Lãnh Phi Hồng khẽ nhíu mày nói.
- Bẩm viện chủ, Phong Liệt đánh bại đệ tử các viện phái khác, làm rạng rỡ Ám Vũ Viện chúng ta, điều này đích xác là muốn khen ngợi. Nhưng chẳng
những hắn ra tay tàn nhẫn với đệ tử viện phái khác, hơn nữa còn không để ý tới tình đồng môn với đệ tử Ám Vũ Viện chúng ta, mặc ý sinh sát. Tâm
tính như lang sói như vậy, không phải người thích hợp cho vị trí Chưởng
ngựĐại sư huynh a.
Lão giả vô cùng đau đớn nói.
Lão già
này tự nhiên chính là người phụng mệnh Hồ Kiếm Trung xuống núi bắt Phong Liệt, nhưng rồi lại bị Tuế Nguyệt lão ma tát một cái bay khỏi Ám Vũ
Phong – Nhạc Lập Trung.
Nhạc Lập Trung, người cũng như tên, đây
là một tên ba phải hàng thật giá thật, ai đắc thế thì theo kẻ đó. Nhưng
thực lực Thần Thông Cảnh thất trọng thiên của hắn thì không ai có thể
khinh thường.
Cảđám Hồ Kiếm Trung bị quét khỏi Ám Vũ Viện, quan
hệ trước kia của người này với Hồ Kiếm Trung và Lãnh Phi Hồng đều không
gần không xa, cuối cùng cũng không bị dính đến.
Theo lý mà nói,
hiện giờ thanh thế của Phong Liệt đang thịnh, chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra hắn là tâm phúc trong mắt tất cả cao tầng Ám Vũ
Viện, thậm chí cả Tử Long hộ pháp chí cao vô thượng cũng dặn dò Lãnh Phi Hồng quan tâm nhiều hơn, tình huống như vậy mà lại đắc tội Phong Liệt
thì thật đúng là không khôn ngoan.
Tuy rằng Nhạc Lập Trung cũng
hiểu điều này, nhưng hắn vẫn canh cánh trong lòng việc Phong Liệt giết
cháu gái Nhạc Sắc Vi của mình. Hơn nữa, lấy thân phận cảu hắn, cũng đích xác là không cần cố kỵ một Phong Liệt nhỏ nhoi, lúc này mới đứng ra
“bênh vực lẽ phải” như vậy.
Đương nhiên, tất cả mọi người ở đây đều hiểu lão già này đang giả việc công làm việc tư.
Bất quá, nếu Phong Liệt thật sự giết Nhạc Sắc Vi mà không có lý do chính đáng, rắc rối này cũng đúng là không nhỏ.
Giờ phút này, trong mắt mọi người ngồi đây đều hơi lóe lên, âm thầm trầm ngâm.
- Phong Liệt, có phải ngươi đã giết đệ tử hạch tâm Nhạc Sắc Vi của Ám Vũ Viện chúng ta không?
Lãnh Phi Hồng mở miệng hỏi.