- Như thế nào, đã tin chưa? Hừ, Lữ gia các người âm mưu hãm hại thành
viên trọng chức của Ma Long Giáo, đây chính là tội phản giáo. Không
biết, vào lúc này ngày mai, đệ tử Lữ gia có thể hay không thị trưởng lão hộ giáo thanh trừ?
Phong Liệt hữu ý vô ý nhìn hắc châu trong tay, âm trầm nói.
Nghe xong lời nói của Phong Liệt, Lữ Tranh Lữ Vanh hai người thân hình đột nhiên run lên, trên mặt tràn ngập sự sợ hãi.
Ma Long Giáo tuy phân chia ngàn vạn thế lực, phân tranh không ngừng, nhưng cũng tuân thủ một quy tắc bất thành văn. Bí mật đấu với nhau sống chết
thì không sao, nhưng không được vi phạm những quy định mà Ma Long Giáo
đã đặt ra.
Điều quy thứ nhất của Ma Long Giáo. Không được đồng môn tương tàn.
Nhất là giết hại những thành viên trong tổ chức. Nếu vi phạm, hội sẽ dùng tội danh phản giáo để xử lý.
Phong Liệt thân là Đại sư huynh Chưởng ngự Ám Vũ Viện của Ma Long Giáo, dĩ
nhiên là dưới một người trên vạn người ở Ám Vũ Viện. Chỉ cần hắn còn tại vị một ngày, thì đó chính là đại diện cho chính thống Ma Long Giáo.
Giờ khắc này, huynh đệ Lữ thị không khỏi nghĩđến, một khi Phong Liệt đem
chuyện này cáo trạng lại giới cao tầng, Lữ gia nhất định sẽ đụng phải
một đả kích lớn nhất chưa từng có với Ma Long Giáo. Thậm chí sẽ bị trừ
tận gốc, răn đe là vô cùng có khả năng.
Mặc dù có thể sẽ không đến như vậy, nhưng tính mạng của hai người sẽ rất khó bảo toàn.
Trong lúc nhất thời, hai người mồ hôi rơi như mưa, thân thể run rẩy.
Phong Liệt khóe miệng có chút nhếch lên, thú vị nhìn sắc mặt biến ảo không thôi của hai người.
- Phong Liệt, ngươi muốn gì?
Sau một lát, Lữ Tranh rốt cuộc cũng tỉnh táo được một chút, nói với Phong Liệt:
- Đúng rồi, Phong Liệt, ngươi chỉ cần không đem chuyện này kiện lên cấp
trên, chúng ta có thể cung cấp long tinh cho ngươi. Ngươi muốn bao nhiêu cũng được. Ngươi không phải là muốn luyện chế thần binh hay sao? Chúng
ta có thể cung cấp đầy đủ cho ngươi.
Khục khục!
Lữ Vanh
cũng không chờđợi được, muốn dùng long tinh bịt miệng Phong Liệt, nhưng
cuối cùng bị Lữ Tranh đá một cước, đem lời sắp nói nuốt vào trong.
Lúc này, Lữ Tranh đã tỉnh táo lại. Y dần dần hiểu được, Phong Liệt không có vội vã rời đi, hiển nhiên là còn mưu đồ khác.
Y bình tĩnh nhìn Phong Liệt, âm trầm nói:
- Phong Liệt, ngươi ra giá đi.
Phong Liệt khẽ mỉm cười lắc đầy, thầm nghĩđôi huynh đệ này phản ứng thật là quá chậm.
Lữ Tranh nghĩ không sai. Phong Liệt vốn chưa rời đi, đích thật là muốn hai người này phải trả một cái giá.
Trong lòng của hắn rất rõ ràng, mặc dù chuyện ngày hôm nay có tố cáo lên Lãnh Phi Hồng, cũng rất khó mà làm khó được Lữ gia. Bởi vì tình hình kinh tế của hắn căn bản không có chứng cứđể sử dụng.
Lữ Tiêu kia tuy bị
mình giam trong không gian Long Ngục, nhưng đã bị ông ta nhìn thấy Trấn
Long Thiên Bi, tất nhiên là không có khả năng để ông ta hiện thế, tránh
bại lộ lá bài tẩy của mình.
Hơn nữa, đả kích Lữ gia đối với chính mình chỗ tốt cũng có hạn. Địch nhân của mình không chỉ có một mình Lữ
gia. Chi bằng lừa bịp kiếm một món lợi.
- Hừ, không phải là tar a giá như thế nào, mà là muốn xem các người có thể khai ra cái giá bao
nhiêu mới có thể khiến Phong Liệt ta dàn xếp ổn thỏa?
Phong Liệt cười lạnh nói.
- Sao?
Lữ Tranh sững sờ, nhíu mày, hơi chút trầm ngâm, sau đó nói:
- Mười vạn Long tinh, như thế nào?
- Hahaha, mười vạn Long tinh? Lão tử còn thiếu mười vạn Long tinh sao?
Hoặc là nói an nguy của Lữ gia các ngươi chỉđáng giá mười vạn Long tinh?
Phong Liệt tức cười nói.
Lữ Tranh sắc mặt thoáng chốc khó coi vô cùng. Trong lòng y rất rõ ràng,
mười vạn Long tinh đối với người bình thường mà nói thì đó là một con số rất lớn, nhưng đối với cái tên Phong Liệt này hất tay lên đã có được ba mươi vạn Long tinh thì quả thật là hơi ít một chút.
- Vậy ngươi rốt cuộc muốn bao nhiêu?
Lữ Vanh sốt ruột nói.
Phong Liệt thấy không sai biệt lắm, liền khẽ hừ một tiếng, nói:
- Ta muốn cái này….”Lữ Tự Hành”
- Không được!
- Không được, ngươi đây là công phu sư tử ngoạm đấy.
Lữ Tranh Lữ Vanh ánh mắt cả kinh, không do dự một ngụm từ chối.
Nói thật, Lữ Tự Hành là một trong những sản nghiệp của Lữ gia tại Ma Long
Giáo, chủ yếu kinh doanh binh khí, áo giáp và các loại nguyên liệu khác. Hàng năm mang lại cho Lữ gia không dưới bách vạn Long tinh, chính là
một trong những tài nguyên chủ yếu của Lữ gia. Tầm quan trọng của nó
không cần nói cũng biết.
Nếu mất đi Lữ Tự Hành, chỉ sợ mặc dù
Phong Liệt không giết chết bọn chúng thì Lữ gia cao thấp ngàn vạn người
cũng không để cho huynh đệ hai người sống yên.
- Hắc hắc, đã như vậy thì không cần nói chuyện nữa. Chúng ta sau khi quay trở lại, có lẽ sau này sẽ không còn gặp lại. Hahaha….
Phong Liệt càn rỡ cười to vài tiếng, lập tức mang theo Diệp Trì ra bên ngoài.
Chứng kiến Phong Liệt muốn đi, Lữ thị huynh đệ sắc mặt liền khẩn trương. Bọn
chúng đều biết một điều, một khi Phong Liệt rời khỏi cánh cửa này, hậu
quả của bọn chúng sẽ như thế nào. Vì vậy đều không chút do dựđuổi theo,
mềm giọng cầu xin.
- Phong Liệt, chuyện gì cũng từ từ mà. Ngoại trừ Lữ Tự Hành thì những cái khác đều được.
- Hai mươi vạn Long tinh? Ba mươi vạn Long tinh? Nếu không thì ta dùng
linh bảo Thanh Lê kiếm của ta cho ngươi. Ta còn có mười tuyệt sắc mỹ nữ
chưa từng hưởng qua, cùng một lúc đưa cho ngươi. Dù sao ta cũng không
còn dùng được nữa rồi.
Mắt thấy Phong Liệt sắp rời khỏi
cửa, hai người đều gấp đến độ muốn khóc lên. Nếu không phải bọn chúng
nghĩ rằng mình không phải là đối thủ của Phong Liệt, bọn họ thậm chí đều không ngại giết người diệt khẩu. Sau đó đến trước mặt Ma Long Giáo Chủ, tranh luận với Ám Vũ Viện.
Nhưng khi hai người sắp sụp đổ, Phong Liệt bỗng nhiên dừng bước, lạnh lùng báo ra một số lượng:
- Một bách vạn! Ngay lập tức!
- Sao, một….một bách vạn!
Hai người sắc mặt cả kinh, nhìn nhau, nhưng khi Phong Liệt sắp mất đi tính
nhẫn nại thì hai người vội vàng gật đầu liên tục, nhưng trong lòng lại
đau như cắt.
Một bách vạn Long tinh, đây là một con số rất kinh
người. Toàn bộ gia sản của Long võ thế gia tam đẳng cộng lại cũng chưa
chắc gì vượt qua bách vạn Long tinh.
Lữ Tranh Lữ Vanh trong nội
tâm quả thực là hối hận muốn chết, không nghĩ tới kế hoạch không sơ hở
chút nào của mình lại bị thất bại, lại còn phải mất đi một bách vạn Long tinh cùng tính mạng của ão tổ Hóa Đan Cảnh của Lữ gia. Đây quả thật là
rối tinh rối mù.
Sau một lát, Phong Liệt cùng mọi người rời khỏi
Lữ Tự Hành, mang theo nét mặt đắc ý khó có thể che giấu. Diệp Trì đã
được giao cho đám người Trương Đại Tài chăm sóc.
Lúc này, trong
trữ vật giới chỉ của hắn đang có được sáu mươi vạn Long tinh của Lữ thị
huynh đệ dâng lên, cùng với các loại linh bảo có giá trị hơn năm mươi
vạn. Tâm trạng quả thật là tốt đến cực điểm.
Còn huynh đệ Lữ thị ở đằng sau thì thất hồn lạc phách ngã phịch xuống mặt đất, vẻ mặt ngốc trệ.
Hôm nay, toàn bộ Long tinh và linh bảo của Lữ Tự Hành đã bị Phong Liệt lấy
đi hết. Bọn chúng trong nội tâm suy nghĩ về sau nên báo cáo với gia tộc
như thế nào đây.