Một số cường giả tới gần tế đàn may mắn thoát một kiếp ai nấy mặt trắng
bệch toát mồ hôi lạnh, không dám vượt lôi trồi nửa bước nữa.
Trên tế đàn, Phong Liệt mở mắt lạnh lùng liếc đám người, khóe môi cong lên nụ cười trào phúng.
- Thiên phạt? Hừ, trong thần huy này lão tử chính là trời.
Phong Liệt thầm cười nhạt.
Những thần lôi đỏ căn bản không phải cái gì thiên phạt thần lôi, chỉ là ý
niệm của hắn khống chế thần huy biến thành, uy lực to lớn không thể đánh giá.
Đột nhiên hắn nghĩ ra điều gì, từ từ ngước mắt nhìn trời sao phía xa.
Bây giờ hắn nghĩ đến Nhân Hoàng, nhớ điều kiện lúc trước từng hứa với Nhân Hoàng.
- Một ngày nào đó khi bổn hoàng muốn đứng bên cạnh ngươi thì ngươi không thể từ chối.
Nhân Hoàng nói câu đó còn vang bên tai, tuy nhiên nàng đã xa ở chín tầng trời.
- Nhân Hoàng, có lẽ ngươi sớm nghĩ đến ngày này, đáng tiếc ngươi cuối cùng không phải là thần.
Phong Liệt cười khẽ, lại nhắm mắt, thể xác và tinh thần chìm đắm trong thần huy tẩy lễ.
Lúc này tu vi của Phong Liệt đã lại hồi phục đến đỉnh thánh hoàng cảnh,
muốn tiến một bước tiến vào địa nguyên cảnh thì ắt pải lĩnh ngộ ra không gian căn nguyên pháp tắc, do đó ngưng kết không gian bổn mệnh thuộc về
mình.
Trong tất cả căn nguyên cấu thành thế giới này thì không
gian căn nguyên hòa thời gian căn nguyên là huyền ảo nhất, muốn lĩnh ngộ hai loại căn nguyên này khó khăn vượt xa thứ khác.
Một võ giả
muốn lĩnh ngộ không gian pháp tắc thì càn lĩnh ngộ một trong mười pháp
tắc kim, mộc, thủy, hỏa, phong, lôi, băng, ám, quang đến mức tận cùng.
Cùng lúc đó ít nhất với chín pháp tắc khác làm đến hiểu biết sâu, đợi đối
với các đại cơ bản pháp tắc lĩnh ngộ đạt tới trình độ nhất định rồi thì
sẽ tự nhiên diễn sinh ra không gian pháp tắc, thậm chí thời gian pháp
tắc.
Su khi Phong Liệt nuốt hết tu vi của Liêu Thừa Vận thì đã
lĩnh ngộ ám pháp tắc đến cực độ, còn chín pháp tắc khác thì đã nhập môn, cách địa nguyên cảnh chỉ có một bước.
Lúc này, vô tận công đức
thần huy nhập thể, bị ý niệm của hắn khống chế, những năng lượng đặc
biệt hóa thành lĩnh ngộ với mười pháp tắc, khiến hắn tăng nhanh lĩnh ngộ mười pháp tắc.
Chỉ vài giây
sau Phong Liệt đối với kim pháp tắc lĩnh ngộ từ vừa mới nhập môn đề cao
đến tiểu thành cảnh giới, điều này tránh cho hắn khổ tu mấy vạn năm, có
thể xưng thần.
Phong Liệt mừng như điên cũng thầm cảm thán công
đức thần huy thần diệu, đối đạo cảnh tồn tại hư vô tăng thêm phầnguyên
khí ính sợ.
Kim pháp tắc tiến vào tiểu thành nhưng hắn không thỏa mãn, tiếp tục dùng ý niệm khống chế thần huy hóa thành từng cảm ngộ,
dần đẩy cách lĩnh ngộ kim pháp tắc đến đại thành, viên mãn.
Điều này gần như chưa từng có, trực tiếp tạo ra một đỉnh cường giả thánh hoàng cảnh kim hệ.
Tiếp theo là mộc chi pháp tắc, thủy chi pháp tắc, hỏa chi pháp tắc...vân
vân, chín cơ sở pháp tắc đều bị đẩy đến đỉnh, ở trong đầu Phong Liệt dần diễn biến đến cực độ.
Cuối nó ở trong đan điền của Phong Liệt
dần hình thành mười căn nguyên pháp tắc chi văn màu sắc khác nhau, đại
biểu cho kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi, băng, quang, ám, mười cơ
sở pháp tắc.
Mười đạo văn huyền ảo đôi khi dung hợp, đôi khi phân ly, ẩn chứa vô cùng vô tận đại đạo biến hóa.
Khi Phong Liệt lĩnh ngộ quang pháp tắc cuối cùng đến mức tận cùng thì bỗng
mười pháp tắc đạo văn tự dung hợp lại, dần hình thành một pháp tắc đạo
văn gần như trong suốt.
Lúc này Phong Liệt chỉ thấy đầu óc nổ
tung, người biến đổi như thay da đổi thịt, dần có uy nhiếp mạnh mẽ trên
cả hoàng cảnh tỏa ra từ người hắn, cánh cửa lĩnh vực hiện ra trước mặt
hắn, địa nguyên cảnh.
- Thì ra không gian pháp tắc là phụ thuộc vào mười cơ sở cưn nguyên mà tồn tại.
Phong Liệt mừng rỡ, mắt mạnh mở ra, lóe tia sáng chói lòa.
- Tốt lắm, tiếp theo chính là ngưng kết bổn mệnh không gian!
Mười cơ sở căn nguyên pháp tắc này dung hợp hình thành tiệm đạo văn chính là không gian pháp tắc chi văn chỉ cường giả địa nguyên cảnh mới có. Nếu
như hắn muốn thì thân hình có thể tùy ý xuyên qua không gian, tới nơi
nào ở căn nguyên thế giới.
Trong người diễn hóa ra không gian
pháp tắc chi văn, hắn xem như chân chính bước chân vào hàng cường giả
địa nguyên cảnh. Nhưng lúc này hắn xem như là xếp chót nhất trong số
cường giả địa nguyên cảnh, chỉ có ngưng kết ra không gian bổn mệnh thì
mới xứng là cao thủ địa nguyên cảnh thật sự. Vậy nên Phong Liệt định
tiếp tục bắt đầu cấu tạo bổn mệnh không gian.
- Trời ạ, tiểu tử
kia trong ba ngày ngắn ngủi đã tiến vào địa nguyên cảnh! Địa nguyên cảnh nhé, bổn tọa không dám tin, năm đó từ đỉnh thánh hoàng cảnh tiến vào
địa nguyên cảnh ta mất đến ba vạn năm đấy!
- Đâu chỉ như vậy,
tiểu tử này đem tất cả mười cơ sở căn nguyên pháp tắc thôi diễn đến cực
độ, một khi ngưng kết ra không gian bổn mệnh thì có thể trực tiếp tiến
vào trung kỳ địa nguyên cảnh, thậm chí là hậu kỳ còn được.
-
Phong Liệt tiến vào địa nguyên cảnh mà chỉ tiêu hao một phần mười công
đức thần huy mà thôi, nếu nuốt hết tát cả thì không biết sẽ trưởng thành đến mức độ nào nữa, khiến lão phu hâm mộ chết mất.
- …
Từ khi thần huy giáng xuống đến giờ đã qua ba ngày ba đêm.
Ngoài chín tầng trời không có thần huy giáng xuống nữa nhưng xung quanh tế
đàn ngàn dặm thì vẫn bao phủ trong ánh sáng vàng, ngưng mà không tán.
Cường giả các tộc tụ tạp trong cõi trời đất này ngày càng nhiều, không dưới
ba trăm vạn, mọi người đều trông chờ nhìn Phong Liệt bên trên tế đàn,
trong ánh mắt tràn ngập tham lam cùng kiêng kị.
Nhưng dù có không cam lòng cỡ nào thì không ai có gan tiến lên nửa bước, trong lòng mọi
người biết rõ đây là trước giờ chưa từng có thiên đại cơ duyên chỉ thuộc về một mình Phong Liệt, không cho bất cứ ai nhúng chàm.
Phong Liệt lạnh lùng liếc xung quanh, phát hiện đám lão già xem như ngoan, hắn lại khép mắt, nắm chợt thời gian tăng tu vi.
Trong đan điền của hắn có một lũ huyền ảo đạo văn gần như trong suốt chậm rãi di chuyển.
Thời gian trôi qua, lũ đạo văn này nhanh chóng sinh trưởng, mỗi tăng lên một phần là ánh sáng vàng quanh người hắn sẽ bớt một ít.
Một ngày, hai ngày, ba ngày...bảy ngày qua đi trong nháy mắt.
Một phút nào đó bảy ngày sau, đan điền bên trong Phong Liệt một lũ tăng
trưởng đến trăm ngàn trượng không gian pháp tắc chi văn đột nhiên vặn
vẹo biến hình, chậm rãi hình thành lốc xoáy đen bắt đầu điên cuồng thôn
phệ nguyên lực của hắn.
Phong Liệt mừng rỡ, hắn biết rõ có vòng xoáy này là điềm báo hình thành không gian bổn mệnh.
*Vèo vèo vèo vèo!*
Lốc xoáy đen xoay tròn như là cái hang không đáy, nửa canh giờ thôi đã nuốt sạch nguyên lực trong đan điền của Phong Liệt.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
Phong Liệt buồn bực phát hiện vòng xoáy không theo hắn khống chế, nếu không
thỏa mãn yêu cầu của nó thì sợ rằng thân thể của hắn cũng bị nuốt vào.
Phong Liệt bất đắc dĩ đành tăng tốc độ nuốt ánh sáng vàng ngoài người để cung vòng xoáy dùng.
Từ xa nhìn lại ánh sáng vàng bao phủ xung quanh tế đàn đang nhanh chóng
giảm bớt, từ đường kính ngàn dặm giảm dàn đến tám trăm dặm, bảy trăm
dặm, sáu trăm dặm.