Kiếp trước Phong Liệt là cao thủ Thần Thông cảnh, cảnh giới tâm thần
đương nhiên không có vấn đề gì. Mà hắn lại là huyết mạch cửu phẩm, công
pháp Thiên cấp, không muốn tiến giai cũng khó khăn, chỉ riêng cường độ
thân thể lại là một hạn chế khiến hắn không thể điên cuồng tiến giai.
Nhưng Phong Liệt không phải không có biện pháp, lúc này hắn đã biến
thành Hắc ám chi thân, cường độ thân thể Hắc ám chi thân của Nguyên Khí
cảnh lục trọng thiên đã tương đương với cao thủ Chân Khí cảnh lục trọng
thiên, phương diện này cũng không còn là vấn đề gì.
Về
phần sau khi biến ảo lại thành hình người chỉ cần hắn chứa đựng nguyên
lực trong đan điền, bình thường khi động thủ không sử dụng nguyên lực
quá mức cường độ thân thể là được.
Đương nhiên đây cũng không phải kế lâu dài, Phong Liệt đã âm thầm hạ quyết định sau khi trở
về nhất định phải mau chóng sưu tầm linh đan diệu dược có thể đề cao
cường độ thân thể, bù đắp yếu điểm này.
Không lâu sau,
ngoại trừ Phong Liệt và Lý U Nguyệt ở trong đoàn khói đen không hề có
chút động tĩnh, hơn trăm tên đệ tử hạch tâm sắc mặt vui vẻ đi lên trên
bờ, chia sẻ niềm vui tăng cấp.
Nhưng sự tình tiếp theo khiến tất cả các đệ tử trong động phủ đều kinh sợ.
Gào uầm~~~~
Gào uầm~~~~
Gào uầm~~~~
…
Chỉ nghe thấy trong đoàn khói đen kia, cơ hồ mỗi canh giờ lại có một tiếng Long ngâm chấn động đất trời vang lên.
Mỗi tiếng Long ngâm vang lên, đám đệ tử chung quanh liền ngẩn người,
không chớp mắt nhìn chằm chằm vào đoàn khói đen thần bí, trên mặt hiện
vẻ hoảng sợ cũng không tin.
- Trời ơi! Chuyện gì đang xảy ra? Trong đoàn khói đen kia thực chỉ có hai người Phong Liệt và Lý U Nguyệt thôi sao?
- Đúng vậy! Tuyệt đối là vậy! Vừa rồi ta đứng sau lưng Phong Liệt không xa, chưa từng thấy ai tiến vào khói đen! Chỉ có điều, hai người bọn họ
điên cuồng tiếng giai, hẳn là sớm đã bạo thể mà chết rồi chứ?!!
- Hừ hừ! Tên điên! Lúc nào cũng điên cuồng như vậy! Sớm muộn cũng có ngày chết không yên lành.
- Đúng vậy! Ăn nhiều không sợ vỡ bụng! Ta dám đánh cuộc không đầy ba
canh giờ nữa Phong Liệt nhất định sẽ bạo thể mà chết! Hoặc là tẩu hỏa
nhập ma!
…
Xung quanh, chúng đệ tử
hạch tâm nhìn đám khói đen, nhao nhao lộ vẻ hâm mộ, khiếp sợ, ghen ghét, phẫn hận.Nhất là Nhạc Đông Thần, tức giận đến mức nóng nảy, ác độc
nguyền rủa Phong Liệt.
Vừa rồi, hắn còn đột phá nhất
giai trong Tụ Nguyên Trì, đã đạt đến Nguyên Khí cảnh Cửu Trọng Thiên,
hơn nữa nguyên lực hùng hậu hơn rất nhiều so với những đệ tử vừa bước
vào Cửu Trọng Thiên.
Vốn hắn còn đang đắc chí, tự nhận dù không phải đối thủ của Phong Liệt, nhưng cũng đủ để đứng đầu trong số các đệ tử hạch tâm.
Nhưng lúc này, hắn chứng kiến Phong Liệt điên cuồng tiến giai, trong
lòng khó chịu như vừa nuốt phải mười con ruồi, sung sướng vì vừa đột phá đã sớm không cánh mà bay, chỉ còn lại ngọn lửa phẫn hận đố kị tràn
ngập.
Mà lúc này, cách Phong Liệt không xa Lý U Nguyệt cũng tràn ngập lo lắng nhìn hắn.
Trời cao chứng giám, vừa rồi nghe thấy từng tiếng rồng ngâm cao vút,
chỉ có một tiếng là do nàng mà thôi, còn lại đều là động tĩnh từ Phong
Liệt.
Mặc dù nàng không tinh thông võ đạo lắm, nhưng
vẫn biết điên cuồng tiến giai tất nhiên sẽ hậu hoạn vô cùng. Nhất thời
trong cơn lo lắng, nàng hận không thể nhào tới cắn Phong Liệt mấy cái,
oán trách hắn luôn làm cho mình lo lắng.
Bất quá, hắn cũng không làm nàng lo lắng quá lâu. Sau một tiếng rồng ngâm chấm dứt, Phong Liệt chậm rãi thu công, đứng dậy.
Phong Liệt lúc này, đôi mắt đỏ thẫm như máu, khí thế bành trướng như
thủy triều, hắc lân bao trùm nhấp nháy ánh sáng, sau lưng chín đầu Ma
Long hư ảnh dài hơn một trượng dữ tợn gào thét, uy áp kinh người, tản ra vô tận cuồng bạo cùng kiệt ngạo.
Phong Liệt hai con ngươi đỏ thẫm lập lòe, gò mà bao trùm hắc lân lộ ra một chút vui mừng:
- Nguyên Khí cảnh Cửu Trọng Thiên! Không tệ, hắc hắc… Bất quá, có vẻ như hơi lỏng lẻo.
Phong Liệt hiểu rõ, cảnh giới của hắn lúc này mặc dù là Nguyên Khí cảnh Cửu Trọng Thiên, nhưng đến khi trở về hình người, nhiều nhất chỉ có thể phát huy thực lực ở mức Nguyên Khí lục, thất trọng.
Một khi vượt qua giới hạn này, hắn sẽ “Bùm” một tiếng, gân mạch vỡ, nổ tan xác, không có một chút nghi ngờ.
Nhưng nếu như hắn biến ảo thành Ma Long Hắc ám chi thân thì không còn trói buộc này nữa.
Theo cảnh giới tăng lên, uy lực của Hắc ám chi thân cũng sẽ mãnh liệt
tăng thêm mấy lần, vô luận là mức độ kiên cố hay lực lượng đều gia tăng
lên bốn năm lần.
Thậm chí Phong Liệt còn cảm giác được, lúc mình biến ảo Hắc ám chi thân hoàn toàn có đủ khả năng giao tranh
với cao thủ Chân Khí cảnh đỉnh phong.
Nếu gặp lại cao
thủ Chân Khí cảnh thất, bát trọng thiên, hắn tự nghĩ mặc dù dùng Hắc ám
chi thân ngạnh kháng Địa giai chiến kĩ của đối phương, cũng sẽ không có
cảnh bị đánh bạo. Thậm chí ngay cả Đại Thần Thông Thiên Chấn của Long
Khuynh Vân có thể nghiền nát Hắc ám chi thân của mình hay không cũng là
vấn đề.
Kế tiếp, Phong Liệt khôi phục thân người. Hắn thử cảm thụ tình huống thân thể, không khỏi lắc đầu:
- Ai, xem ra phải mau chóng nghĩ cách đề cao cường độ thân thể rồi. Nếu không, vấn đề nghiêm trọng ah!
- Phong Liệt, ngươi không sao chứ?
Lý U Nguyệt chậm rãi đến gần, lo lắng hỏi. Nàng chớp chớp mắt đánh giá
Phong Liệt, trong ánh mắt có vô tận ân cùng cùng kinh ngạc.
Phong Liệt mỉm cười với nàng, nói:
- Yên tâm, ta vẫn tốt. Sao ngươi không tu luyện thêm một chút.
- Phù…
Lý U Nguyệt khả ái thở dài một hơi, tức giận mắng:
- Ngươi người này sao cứ làm người khác lo lắng vậy hả? Ngươi điên
cuồng tiến giai như vậy sẽ chết người đó biết không? Người ta chỉ đột
phá nhất giai đã cảm thấy chịu hết nổi, thực không biết cái quái thai
như ngươi lớn lên như thế nào!
- Ha ha, ngươi cũng nói ta là quái thai mà, phải kỳ quái chút thì mới hợp lý chứ. A… Đau!
- Ngươi còn dám nói!
Tức giận nói, Lý U Nguyệt duỗi ra bàn tay nhỏ bị nước ao nhuộm đen kịt, hung hăng véo hông Phong Liệt, hơn nữa còn xoay một vòng cho bớt giận.
Đau đến mức Phong Liệt nhe răng trợn mắt, nhưng trong lòng thì vô cùng
ngọt ngào.
- Được rồi, lão bà đại nhân, nhanh thả ra! Từ nay về sau ta không dám vậy nữa!
Phong Liệt ngoài miệng bất đắc dĩ xin tha, nhưng bàn tay lại không
ngừng vuốt ve trên cặp mông Lý U Nguyệt, cảm nhận độ đàn hồi kinh người
của giai nhân, trong lòng Phong Liệt thoải mái không thôi, không phải
hiện ra hạ thể đang rục rịch!
- A! Ngươi… ngươi xấu lắm! Còn không bỏ tay ra! Đau chết ngươi!
- Không buông đúng không? Hừ hừ, ngươi cũng chớ hối hận!
Phong Liệt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lý U Nguyệt, âm hiểm cười, đột
nhiên vươn bàn tay đen sì nhẹ nhàng vuốt lên mũi Lý U Nguyệt.
Lập tức, chiếc mũi trắng nõn của Lý U Nguyệt bị biến thành màu đen, khác hẳn với gò má trắng.
- A~~~ Phong Liệt thối! Ngươi dám biến nhân gia thành như vậy, nhân gia sao dám gặp người khác nữa nha! Thật đáng ghét! Hừ! Ta cũng phải vẽ mặt ngươi, không được trốn…
…
Sau một lát, Phong Liệt thu liễm hắc vụ, nắm tay Lý U Nguyệt đi lên trên bờ.
Mà lúc này, từ đầu tới chân hai người tối đen như mực, ngoại trừ hàm
răng trắng tuyết, hai mắt nhấp nháy sáng thì những chỗ khác đều là màu
đen! Giống như là từ đáy nồi đi ra.