Còn người
kia thì dáng người yểu điệu khuyến rũ, một đôi lông mày lưu chuyển khiến cho lòng người phải rung động, nàng giống như một ngọn lửa đẹp đẽ vậy,
tuy đẹp nhưng không phải người nào cũng có thể động vào được.
Hai nữ nhân này đều là vưu vật tuyệt sức hiếm có, hai nàng đi bên trong
đám người kia thì trông như hai khỏa mặt trời đang tỏa ra ánh sáng vậy,
khiến cho tất cả đệ tử đi ngang qua cũng nhịn không được mà phải ghé mắt nhìn, mà một số tên công tử thế gia luôn lấy việc theo đuổi mỹ nhân làm niềm vui, thì khi đối diện với hai nữ tử này thì cũng đều phải chùn
bước, chỉ dám nhìn từ xa mà không dám lại gần hai nàng.
Hai nữ tử này không phải ai khác mà chính là Diệp Thiên Tử cùng Sở Tiểu
Điệp, cũng không hiểu vì lí do gì, mà nửa năm trước, sau khi đi ra khỏi
Ám Vũ Phong thì hai người lại cùng nhau gia nhập Long Vũ học viện.
Cái Long Vũ học viện này được xưng là đệ nhất học viện trên đại lục, bối cảnh của nó mạnh mẽ vô cùng, cho dù là mười đại giáo phái Chân Long
cũng không dám coi thường.
Hơn nữa chỉ tiêu tuyển nhận học viên của cái học viện này cũng rất cao,
không phải là người có thiên tư tuyệt thế thì không thu, không phải
người có gia thế hiển hách cũng không thu, cũng may hai người Sở Tiểu
Điệp cùng Diệp Thiên Tử đều phù hợp với hai cái điều kiện kia cho nên
đều thuận lợi trúng tuyển.
- Phong đại ca? Người kia chính là Phong đại ca, nhất định là huynh ấy
đang đi đên Tứ Phương thành. Tiểu Điệp hơi trầm lặng rồi nói, trong đôi
mắt đẹp của nàng cũng lóe ra một tia hưng phấn, nhưng tựa hồ như còn kèm theo một chút gì đó đắng chát.
- Phong Liệt đáng chết! Đến tận đây rồi mà cũng không đến nhìn mặt bổn tiểu thư một chút!
Đôi mày liễu của Diệp Thiên Tử hơi dựng lên, có chút hầm hừ mà tru cái
miệng nhỏ nhắn của mình lại, tựa như nàng đang giận dữ vậy, nhưng trong
khóe mắt này lại không cẩn thận mà chảy xuống một giọt nước mắt.
- Thiên Tử tỷ tỷ, hình như Phong đại ca cũng không biết hai người chúng
ta đã gia nhập Long Vũ học viện thì phải? Sở Tiểu Điệp có chút nhíu mày
mà nói.
Diệp Thiên Tử hung hăng trợn mắt mà liếc mắt nhìn về phía Sở Tiểu Điệp, rồi nói :
- Hả? Tiểu Điệp, ngươi còn chưa gả cho hắn mà đã nói giúp cho hắn
rồi...! Thật sự là không có nghĩa khí! Hừ! Tỷ tỷ nhìn lầm ngươi rồi!
- A? Người ta đâu có?
Sở Tiểu Điệp không vui mà kháng nghị lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mà
xinh đẹp này của nàng lúc này lại hồng như quả táo chín, khiến cho người khác không nhịn được mà muốn tiến lên cắn một cái, mà một số nam học
viên đang đi qua nơi này khi nhìn thấy cảnh đó thì không khỏi cảm thấy
choáng váng.
- Hì hì! Tiểu Điệp ngươi thẹn thùng à nha? Diệp Thiên Tử cười hì hì rồi
véo chiếc mũi xinh đẹp của Sở Tiểu Điệp một cái, khiến cho Sở Tiểu Điệp
gần như phát khóc vậy.
- Thiên Tử tỷ tỷ! Ngươi cố tình khi dễ ta, ta không thèm quan tâm đến
ngươi nữa! Sở Tiểu Điệp hầm hừ mà quay mặt đi chỗ khác, không thèm để ý
đến phản ứng của Diệp Thiên Tử nữa.
Diệp Thiên Tử nhìn thấy Sở Tiểu Điệp thực sự tức giận thì cũng không kinh hoảng, rồi nàng làm như vô ý mà nói ra một câu :
- Ai, ngày mai bổn tiểu thư sẽ đi bái phỏng phủ thành chủ của Tứ Phương
thành, không biết muội có đi không, hay là ta đi một mình vậy?
Khi Sở Tiểu Điệp nghe thấy thế thì thân thể mềm mại của nàng khẽ run lên, rồi lại thở dài một cách nặng nề, nói :
- Thiên Tử tỷ tỷ, ta cảm thấy hơi mệt, ta đi về trước đây.
Vừa dứt lời, nàng đã quay người mà rời đi.
Diệp Thiên Tử cảm thấy hơi sững sờ, rồi nhanh chóng tiến về phía trước
mà vịn tay lên bờ vai thon gầy của Sở Tiểu Điệp, rồi sau đó nàng quát
lớn lên một cách đầy phẫn nộ :
- Tiểu Điệp, ngươi không nên như vậy có được hay không? Tên Phong Liệt
đó thích ngươi, ta có thể cảm nhận chắc chắn điều đó! Hơn nữa ngươi cũng biết rõ, tên Phong Liệt kia có không ít nữ nhân bám theo hắn, nếu như
chúng ta không chủ động một chút, thì nói không chừng hắn sẽ rơi vào
trong vòng tay của những nữ nhân xấu xa kia! Giống như con hồ ly tinh Lý U Nguyệt kia chẳng hạn, mà tên hỗn đản Phong Liệt kia mỗi khi nhìn thấy nàng thì hai mắt dường như sắp rớt ra,cả ngày đắm đuối bên ả, còn
có.....
Diệp Thiên Tử cứ lải nhả lải nhải, rồi sau khi chửi hết một loạt đám
người Lý U Nguyệt, Tiểu Yên Tiểu Lục thì trong lòng mới cảm thấy thoái
mái, nàng giống như một vị oán phụ vì tranh giành tình cảm thất bại mà
oán khí ngút trời vậy.
Sở Tiểu Điệp chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt to mà trong sáng của
nàng lúc này đã chảy đầy nước mắt vì ủy khuất, nàng hé đôi môi nhỏ nhắn
của mình ra mà nói :
- Thiên Tử tỷ tỷ, ta không phải ngươi, ta làm không được! Ta thật sự làm không được! Phong đại ca nhất định cho là trong nội tâm ta đã có người
khác cho nên, từ ngày đó đến giờ hắn không thèm nhìn đến ta nữa, tất cả
đều do ta không tốt! Hu hu hu
- Tiểu Điệp! Ngươi dũng cảm lên một chút cho ta! Ngày mai ta sẽ ngươi đi tìm Phong Liệt, rồi ở trước mặt hắn mà nói rõ mọi chuyện, thật sự là
tức chết bổn tiểu thư rồi! Ai.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Thiên Tử hiện rõ vẻ tức giận, nhưng mà
khi chứng kiến bộ dáng đáng thương của Sở Tiểu Điệp thì cũng không đành
lòng mà phát tác nỗi giận trong lòng nàng, chỉ đành tính toán sổ sách
lên trên đầu Phong Liệt vậy.
Đúng lúc này, đột nhiên, một âm thanh vang lên không đúng lúc một chút nào từ cách đó không xa:
- Ồ? Thiên Tử! Tại sao ngươi lại ở chỗ này? À, Hóa ra Sở tiểu thư cũng ở đây à? Ha ha, thật sự là trùng hợp a! Thiên Tử, đêm nay Triệu gia chúng ta sẽ tổ chức một buổi đấu giá hội cỡ lớn ở tại Thiên Nhất Quán trong
Tứ Phương thành, ta đã bảo hạ nhân giữ lại một gian khách quý, hay là
hai người cùng đi tham gia đấu giá hội với ta nhé?
Người đang nói chuyện chính là một tên công tử có tướng mạo khôi ngô, cả tóc lẫn lông mi của hắn đều là một màu trắng, hắn cao khoảng một thước
tám, khuôn mặt trắng nõn, ngoại trừ các đặc điểm cực kỳ xuất chúng ở bên ngoài. thì hắn còn có dáng vẻ cực kỳ nho nhã lễ độ, điều đó khiến cho
người ta rất dễ sinh ra hảo cảm đối với hắn, chỉ có tinh mang lóe lên
trong đôi mắt hắn khiến cho người ta cảm thấy hắn là một người rất tính
toán.
Nếu Phong Liệt mà ở chỗ này thì có lẽ hắn sẽ cực kỳ kinh ngạc, bởi vì
tướng mạo của thiếu niên này có bảy tám phần tương tự với tên tinh anh
của triệu gia là Triệu Thanh Lâm mà hắn đã tiêu diệt.
Diệp Thiên Tử kéo Sở Tiểu Điệp lùi lại sau lưng mình, hít sâu một hơi,
nàng có chút nhịn không được sự tức giận trong lòng mà quát lên :
- Đủ rồi đấy! Triệu Thanh Thư! Bản cô nương cảnh cáo ngươi lần cuối
cùng, nếu như ngươi còn dám ‘ trùng hợp gặp được ’ bổn tiểu thư một lần
nữa, thì đừng trách ta không khách khí với ngươi!
- Ách?
Triệu Thanh Thư hơi chút ngẩn ngơ, rồi hơi ngượng ngùng mà sờ sờ lên cái mũi của mình, động tác của hắn cực kỳ tiêu sái, hắn cũng không tức giận một chút nào mà khẽ cười nói :