Nhưng Thủy ngục cũng có chỗ đáng khen.
Những nơi nó đi qua, vô số vết nứt không gian trong thiên địa đều được san bằng, khiến cho Thiên long vực ổn định rất nhiều.
Trong lòng Phong Liệt hiểu rằng, tình hình này không thể tiếp tục quá lâu,
nếu như đến lúc Thuấn di cạn kiệt nguyên lực, đến lúc đó nhất định không thoát khỏi độc thủ của Thủy ngục.
- Chết tiệt! Muốn lão tử từ bỏ Huyền thiên thần tháp? Thật là đáng ghét.
Nếu không phải bất đắc dĩ, Phong Liệt nhất định không cam bỏ đi ba tầng
thần tháp đã vào tay mình. Lần này đúng là xôi hỏng bỏng không, chuyện
này đồn ra ngoài thì thiên hạ người ta cười cho thối mũi.
Khi
Phong Liệt bị Thủy ngục đuổi tới mức không còn đường nào để chạy nữa,
địa ngục không cửa lại đột nhiên gặp phải một sự khủng bổ tồn tại còn
không thể tưởng tượng được.
Trong một cái hạp cốc sâu trong Thiên long vực, thân hình Phong Liệt lại xuất hiện.
Lúc này sắc mặt hắn tái nhợt., đương nhiên là nguyên lực tiêu hao đi quá nhiều.
Hắn vội vàng lấy một lọ đan, cho vào trong miệng, muốn nguyên lực nhanh hồi phục.
Nhưng lúc này động tác của hắn trở nên chậm lại, ánh mắt hung hăng co rụt.
Chỉ thấy biên giới Tiểu cốc, có một thanh kiếm gãy màu đen đang cắm một tảng đá lớn trắng muốt.
Thanh kiếm này dài ước chừng hơn một trượng, có vết máu loang lổ, tơ máu đỏ
thẫm như ẩn như hiện, giống như đang thở, lóe ra một màu hào quanh bảy
màu.
Nhìn thanh kiếm màu đen đã bị gãy với máu tươi rói như thế, trong lòng Phong Liệt lại chấn động.
Hắn nhận ra đó chính là thanh kiếm bị Lăng Dung đập một chưởng bay tới cường giả Đồ Thành viễn cổ.
Đương nhiên, thanh kiếm này thực ra cũng là một bộ phận của Huyền thiên thần
tháp, hiện nay nó bị kinh hồn của Đồ Thành sống nhờ vào đó, cho nó khí
linh để tu luyện.
Phong Liệt giật mình, không khỏi cười đau khổ,
trong lòng phiền muộn, không thể tưởng tượng rằng Thiên long vực to lớn
như thế này, mình đánh bậy bạ mà cũng có thể xoong vào được dưới Đồ
Thành, cái này thật sự là may mắn chứ không phỉa là bình thường.
Đồ Thành tuy không phải là đối thủ của Lăng Dung, nhưng Phong Liệt hiểu rõ rằng, viễn cổ tuyệt đối không có khả năng gây chuyện với mình.
Hơn nữa, tên này nghe tên xong đã biết rõ, tuyệt đối không phải là lương
thiện, Phong Liệt không hy vọng rằng hắn ta sẽ thờ ơ với bảo vật trên
người mình.
Lúc này Phong Liệt không chút do dự thúc dục Thần đồ, muốn thừa dịp đối phương chưa kịp phản ứng thoát khỏi nơi này.
Nhưng sau đó sắc mặt Phong Liệt biến đổi, khiến hắn khiếp sợ vô cùng, không
biết từ lúc nào Hư không đã bị phong tỏa, Thuấn di đã không còn tác
dụng.
- Chết tiệt. Lại là không gian tỏa định, lão này nhất định là cường giả Địa nguyên cảnh.
Phong Liệt căng thằng, không khỏi thầm mắng một tiếng, đồng thời tranh thủ thời gian xuất ra Ám chi lệnh bài.
Lúc trước mặc dù bị Thủy ngục đuổi rất lâu,đều không xuất ra Ám chi lệnh
bài, cũng bởi vì hắn vô cùng kiêng dè, sợ rằng sẽ gây phiền toái tới
Long huyết giới.
Nhưng hiện tại hắn cũng không quản nhiều nữa, nếu để cho Đồ Thành động thủ thì hắn muốn chạy trốn cũng không dễ dàng.
- Thế nào? Vừa đến đã muốn đi.
Đúng lúc này một giọng nói khô khan trầm đục vang lên, khiến cho phạm vi mấy trăm dặm trong Hư không lắc lư không thôi.
Phong Liệt nheo mắt, hắn lập tức nghe ra âm thanh này chính là Đồ Thành.
Phong Liệt im lặng, nhưng trong lòng thì thầm tính toán.
Sau một lát, Đồ Thành thấy Phong Liệt vẫn không nói gì, hắn tức giận hừ lạnh lùng nói:
- Hừ, Phong Liệt tiểu nhi, nói cho ngươi biết, bổn tọa theo dõi ngươi
không phỉa một hai ngày, thủ đoạn nhỏ này của ngươi tốt nhất là không
nên làm xấu mặt nữa! Ngươi đã không coi trọng thì bổn tạo cũng không
khách khí nữa.
Dứt lời, thanh kiếm màu đen khẽ chấn động.
- Ầm ầm.
Bảy dải kiếm quang từ từ phát tán ra, hướng về phía Thiên sinh đại ấn.
Nhưng lúc này từ phía xa đột nhiên truyền đến tiếng nước chảy, tiếng chảy
hùng vĩ khiến cho hư không đại chấn, vậy mà tiếng rít của cuồng phong
bên trong đều được áp xuống.
- Ầm ầm.
Trong chớp mặt, một
dải ngân hà dài xuất hiện trong Thiên địa, vọt cấp tốc tới phía trước,
ánh mặt trời chiếc xuống, nắng chói chang khiến cho người ta không mở
mắt ra được.
- Ồ, đây là Thủy ngục? quả nhiên là Thủy nguc! Ha ha ha ha! Thật tốt quá, đúng là chuyện tốt thành đôi, không ngờ ngay cả
Thủy ngục của Cửu thiên còn đến tận đây, bổn tọa hôm nay thật là may
mắn. ha ha ha ha!
Đồ Thành sau một phút sững sờ, sau đó mừng rỡ cười to một hồi, cả Thiên địa đều bị chấn động.
Nghĩ lại trước đây hắn ở Ma long sơn mạch, hắn bị Lăng Dung dùng một chưởng
đánh cho thiếu chút nữa thì hồn xiêu phách lạc, may mắn thoát được một
mạng, nhưng cũng bị dọa cho khiếp vía, hắn luôn sợ Lăng Dung sẽ tìm tới
tận nơi nên không dám ở lại Long huyết giới, vì thế hắn hoảng hốt trốn
vào Thiên long vực, mấy năm qua vẫn ở trong này.
Nhưng hôm nay,
không những là Phong Liệt thân đầy bảo vật xông vào địa bàn của hắn mà
ngay cả Thủy ngục Cửu thiên mấy vạn năm cũng đến tận đây, quả thực khiến cho hắn vui mừng khôn tả.
Trong lòng Đồ Thành nghĩ rằng, chỉ cần mình dung hợp Thủy ngục và mấy thứ bảo vật trên người Phong Liệt, thực
lực của mình sẽ tăng lên gấp trăm lần, nói không chừng còn có thể phân
cao thấp với Lăng Dung cô nương, cũng không cần phải trốn chui trốn lủi
mãi nữa.
Chuyến này tính toán hoàn toàn không tồi, nhưng tiếng cười của hắn rất nhanh liền bị dừng lại.
- Rầm rầm rầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Đồ Thành kinh ngạc xem xét, dải ngân hà đã xé rách phong vực mà hắn đã bố
trí, còn tấn công mạnh mẽ về phía tiểu cốc, tất cả núi đá, cỏ cây đều bị ngân hà mang đi, cả một vùng đất đai tối đen.
- To gan, một kẻ ngu xuẩn mà cũng dám mạo phạm bổn tọa sao!
Đồ Thành thấy Thủy ngục rào rạt, tức giận gầm lên một tiếng, tàn kiếm màu đen động thời chấn động!
- Ầm ầm!
Chỉ trong phạm vi mấy ngàn dặm đột nhiên xuất hiện những đợt phong nhận sắc bén. Những tiếng “ xùy xùy” xé trời, nhanh chóng bay về phía ngân hà.
- Rầm rầm ầm ầm!
Phong Liệt và ngân hà đụng nhau, vang lên những tiến nổ chát chúa, hư không
như bị xé ra thành vô số mảng. Sau đó tất cả phong nhận đều bị chôn vùi
trong ngân hà.
- Tốt lắm! Ha ha ha ha! Quả nhiên không hổ danh là tầng thứ nhất linh trí thần tháp, thực lực của ngươi càng ngày càng
mạnh, dung hợp ngươi sẽ càng tốt cho ta sau này! Ha ha ha ha!
Tàn kiếm màu đen tỏa ra những tiếng chửi tục tằng của Đồ Thành.
Sau đó tàn kiếm màu đen bỗng biến thành một đạo dài mấy trăm dặm bảy dải kiếm quang chém về phía ngân hà.
Những nơi Bảy dải kiếm quang đi qua, Hư không lập tức nổi lên từng mảng hư vô, phạm vi mấy trăm dặm đều trở nên vô hình.
Thần khí chi uy.
Tàn kiếm màu đen thực ra cũng là một bộ phận của Huyền thiên thần kiếm, hơn nữa là tổ hợp của Phong ngục, Lôi ngục, Băng ngục, Thổ ngục, Mộc ngục,
Hồn ngục, Quang ngục.
Một cường giả Địa nguyên cảnh đỉnh phong có không gian pháp tắc của Đồ Thành thi triển ra, uy lực lớn mạnh không
thể nào tưởng tượng được.
Chỉ sợ mặc cường giả Thiên nguyên cảnh
sơ giai mới chỉ lĩnh ngộ pháp tắc thời gian cũng phải kiêng kỵ ba phần
khi đối mặt với Đồ Thành.
Đây cũng chính là điều mà trước nay Đồ Thành vẫn dựa dẫm vào.