Phong Liệt thản nhiên đáp.
- Biết rồi, thật nhiều lời!
Tiểu ma nữ chán nản trừng mắt một cái.
Oanh!
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn chợt truyền tới từ phía xa, làm vô số xương khô mục nát ở gần đều chấn thành bụi phấn.
Tiểu Bạch Long nhát gan như chuột lập tức cả kinh nhảy dựng lên, làm tiểu ma nữ không kịp phản ứng bị quẳng lên không trung. May mắn nó phản ứng
nhanh, vội vàng tiếp lấy chủ nhân, nếu không chỉ sợ tiểu ma nữ sẽ bị ngã một cú đau.
Phong Liệt dừng động tác trong tay, đứng dậy nhìn ra phía xa xa.
Nhưng vì khoảng cách quá xa, hắn cũng chỉ thấy được mơ hồ phía ngoài mười dặm có gì đó màu trắng, còn cụ thể là gì thì không nhìn rõ được.
-
Ngươi muốn chết à Tiểu Bạch Long! Ngươi là một con Lục Sí Tuyết Long tàm có thể phi thiên độn địa đấy, đừng có nhát gan như vậy chứ!
Tiểu ma nữ buồn bực gõ đầu Tiểu Bạch Long một cái, gắt giọng mắng nó.
- Tê tê...
- Hừ, hết cách với ngươi luôn!
...
Phong Liệt nhìn tiểu ma nữ quát mắng Tiểu Bạch Long, không khỏi mỉm cười, hắn mở miêng nói:
- Tiểu ma nữ, ta đi đến đó xem.
- Ta cũng muốn đi!
Tiểu ma nữ lập tức nói.
- Ừm, cũng tốt.
Phong Liệt nghĩ ngợi một chút, cũng không phản đối. Sau khi thu hồi Trấn Long Thiên Bi, hai người một tàm liền triển khai tốc độ lao về phía tiếng nổ truyền đến.
Khoảng cách hơn mười dặm đảo mắt đã tới. Ngay sau
đó, một quái vật lớn có bộ lông màu trắng liền xuất hiện trong tầm mắt
của hai người.
- Hả... Đây là một con Băng Hùng? Thật lớn a!
Đồng tử của Phong Liệt co rụt lại, trong lòng ầm ầm đại chấn.
Chỉ thấy con Băng Hùng này chính đang nằm phịch trên mặt đất, khí tức hoàn
toàn biến mất. Thân thể nó cao phải đến trăm trượng, vẻn vẹn một chiếc
móng vuốt cũng đã lớn mấy trượng, rất làm cho người ta rung động.
Chỉ tiếc, một con Băng Hùng khổng lồ như vậy lại rơi vào kết cục chết chóc này.
Nhìn từ phía ngoài, trên người Băng Hùng có hơn mười vết thương thật lớn,
đều là độn khí lưu lại. Nơi bị thương trí mạng nhất là đầu, gần như bị
đập vỡ sọ.
Đôi mắt to tròn của tiểu ma nữ khiếp sợ nhìn quái vật lớn trước mắt. Sau một lát, nàng đột nhiên kinh hô:
- Phong Liệt, nó... Nó là tên Hùng Bá Thiên kia!
- Cái gì? Hùng Bá Thiên?
Thần sắc Phong Liệt sửng sốt, nhất thời nhớ tới đại hán đầu bạc thân cao hơn trượng, một quyền đánh nát cả ngọn núi kia.
- Ba năm trước đây, Hùng Bá Thiên từng đại chiến một hồi với gia gia ở
Tuyết vực, lúc ấy ta từng thấy bản thể của hắn. Trên người hắn còn có
Huyền Lam Băng Diễm xếp thứ mười chín trên Thần Diễm bảng, khí tức rất
dễ phân biệt.
Tiểu ma nữ nói rất khẳng định.
- Không ngờ
rằng một tuyệt thế cao thủ như vậy cũng chết thảm trong Long Hoàng thần
phủ. Xem vết thương kia không giống như cự ngạc gây nên, cũng không biết ai có năng lực giết hắn.
Ánh mắt Phong Liệt hơi lóe lên, trong lòng không khỏi cảm thán.
- Hì hì! Mặc kệ nó! Chúng ta tìm xem có bảo bối nào không đã!
Tiểu ma nữ vỗ vỗ tay, hào hứng chạy quanh thi thể khổng lồ xem xét.
Hai mắt Phong Liệt cũng tỏa sáng nhìn thi thể Hùng Bá Thiên. Tu vi của Hùng Bá Thiên rõ ràng là cao hơn Sở Hóa Long, nói không chừng đã vượt qua
Lục giai. Bản thể của hắn có thể nói là chỗ nào cũng là bảo vật, chỉ sợ
tùy tiện lột một mảnh da cũng có thể so được với Huyền bảo chiến giáp
bình thường, giá trị quả thực khó có thể đánh giá.
Đương nhiên,
thứ Phong Liệt coi trọng nhất vẫn là Nguyên khí mênh mông và huyết nhục
tinh hoa mà thi thể này ẩn chứa. Nếu cho Âm Lão thú ăn nó, không biết Âm Lão thú sẽ tăng trưởng đến mức độ nào?
- Hả? Một con thỏ nhỏ? Thật đáng yêu nha!
Sau một lúc, cách đó không xa truyền đến tiếng kinh hô của tiểu ma nữ.
Phong Liệt nghe vậy liền tò mò đi tới, chỉ thấy tiểu ma nữ đang ôm một con
thỏ lông xanh trong lòng. Bộ lông của nó xù xù nhìn rất đáng yêu, trong
đôi mắt màu đen mang theo vẻ sợ hãi, dán chặt vào lòng tiểu ma nữ.
- Phong Liệt, con gấu ngốc này nghèo rớt mùng tơi, chả có cái gì cả.
Tiểu ma nữ bĩu môi bực bội, vừa nói, nàng vừa lấy mấy viên đan dược ra đưa vào trong miệng con thỏ.
Với việc này, Phong Liệt cũng không quá bất ngờ. Từ dấu vết trên thi thể,
rất có khả năng Hùng Bá Thiên bị cướp giết, sau đó ném thi thể vào trong hồ rồi bị cự ngạc thôn phệ.
Nếu không, trên người một tuyệt thế cao thủ còn sống chắc chắn sẽ không bị ướt như vậy.
Giờ phút này, mắt hắn hơi nheo lại, nhìn chằm chằm vào con thỏ nhỏ kia. Chỉ thấy nó cũng không từ chối đan dược mà tiểu ma nữ đưa đến, miệng hơi
nhai nhai vài cái đã nuốt ực hết đan dược vào bụng.
- Con thỏ này ở đâu ra vậy?
Phong Liệt nghi hoặc hỏi.
- Ta cũng không biết, hình như là trên người Hùng Bá Thiên a. Ta vừa thấy nó đã thích luôn rồi, mà nó cũng rất thích ta thì phải.
- Ta
quyết định, về sau sẽ mang nó theo bên người, dù sao đã có một tên ham
ăn như Tiểu Bạch Long rồi, thêm một con thỏ cũng chẳng sao.
Tiểu ma nữ đắc ý dào dạt, dường như con thỏ này còn hấp dẫn nàng hơn cả thi thể Hùng Bá Thiên.
Nàng nghiêng đầu nghĩ ngợi, sau đó nói với con thỏ:
- Chà, đặt cho ngươi một cái tên a. Nhìn bộ lông xanh của ngươi, vậy gọi là Lam Lam đi. Lam Lam! Lam Lam! Hì hì!
Phong Liệt nhìn mà dở khóc dở cười, không ngờ tiểu ma nữ lại có một mặt yêu thương ngập tràn như vậy.
Nhưng con thỏ nhỏ màu xanh này đúng là có chút khác thường, nhìn rất linh
tính, rất đáng yêu. Phong Liệt bất giác muốn vươn tay sờ nó một cái.
Nhưng vào lúc này, lông xanh trên người con thỏ kia dựng đứng lên, trừng mắt
nhìn Phong Liệt rất đề phòng. Nó há mồm phun ra một luồng sương mù màu
lam về phía Phong Liệt.
Phong Liệt chợt cả kinh, giờ phút này, một cảm giác nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt hiện lên trong đầu hắn.
Hắn vẫn luôn tin tưởng trực giác của mình, hiện giờ hơi cảm thấy không ổn
liền lập tức lắc mình lui lại mà không do dự chút nào. Đồng thời, hắn
còn biến ảo Hắc Ám thân, tế Luyện Hồn ma khải ra, một loạt động tác này
đều hoàn thành trong nháy mắt.
Nhưng ngay sau đó, thân hình hắn lại đột nhiên đình trệ trên mặt đất.
Bởi vì, lúc này hắn thế nhưng đã bị đóng băng.
Rắc rắc rắc!
Sau một loạt thanh âm rất nhỏ, từ đầu đến chân Phong Liệt đã kết một tầng băng màu xanh.
Ngay sau đó, chỉ nghe ầm một tiếng, cả người hắn đổ xuống vỡ thành một đống mảnh vụn.
- A? Phong Liệt? Ngươi sao vậy?
Tiểu ma nữ sửng sốt một chút, nhất thời kinh hãi đến mức hoa dung thất sắc,
ngây ngốc nhìn Phong Liệt hóa thành mảnh vỡ trên mặt đất, tay chân luống cuống. Con thỏ nhỏ kia cũng bị kinh hãi mà trốn sang một bên.
Sau một lúc ngẩn người, tiểu ma nữ liền không nhịn được mà khóc òa lên.
- Ô ô! Phong Liệt, ngươi sao vậy? Tại sao có thể để lại một mình ta? Xú Phong Liệt! Ngươi đừng làm ta sợ a! Ô ô ô!
...
Tiểu ma nữ khóc lớn lên, chỉ chốc lát cả khuôn mặt đã đầy nước mắt.
Chẳng qua nàng khóc còn chưa được bao lâu, mấy khối băng trên mặt đất lại đột nhiên phát ra vài luồng sương đen, dần dần huyễn hóa thành hình dạng
của Phong Liệt.