Mấy ngày nay, đám người Hồng Phi Dương luôn chú ý đến đám người Yên Lục
cách đó không xa, nhưng hai bên không xâm phạm đến nhau, vì vậy mọi
người đều bình an vô sự.
Nhưng sau một khắc, đã có vài thanh âm
không hài hòa từ sơn đạo phía dưới truyền đến, khiến Hồng Phi Dương và
bọn người Yên Lục không khỏi nhíu mày.
- Phong Liệt chỉ là hạng
chó lợn mà thôi, có gì đặc biệt hơn người? Hừ! Nếu hôm nay hắn không
giao ra huyền minh trọng thiết tinh của Đông Phương gia ta, bản công tử
nhất định sẽ khiến hắn hối hận!
- Trác công tử, Phong Liệt xác thực có vài phần thực lực, đợi đến lúc động thủ, nghìn vạn phải cẩn thận!
- Hừ! Bản công tử cũng không tin, một tiểu tử nguyên khí cảnh còn có thể
kiêu ngạo ngất trời! Cũng tại Đông Phương Chiến phế vật vô năng, khiến
cho Đông Phương gia chúng ta mất mặt xấu hổ!
Cho tới nay, Hồng
Phi Dương luôn được xem là thiên tài tuyệt thế, dựa vào bát phẩm huyết
mạch, tu luyện gần bốn năm liền đạt được chân khí cảnh tam trọng thiên,
trong viện phái Thiên Vũ viện nổi tiếng, cũng là nhân tài kiệt xuất độc
nhất vô nhị, vị trí đại sư huynh đương nhiên thuộc về hắn.
Theo
thanh âm truyền đến, một lát sau, có một gã thiếu niên lưng đeo một cây
đại kích ám kim sắc mang theo hai gã trung niên thị vệ, dần dần xuất
hiện trong tầm mắt mọi người.
Trên mặt thiếu niên tuấn tú lộ vẻ lười biếng, dáng điệu lỗ mảng, toàn thân tản ra một luồng khí tức lười nhác.
Mặc dù miệng hắn hùng hùng hổ hổ, kiêu ngạo không thôi, nhưng trong đôi mắt lấp lánh tinh mang lại lóe ra vẻ giảo hoạt, vừa nhìn là biết hạng người không dễ dàng gì.
Hai gã trung niên phía sau hắn lại có chút ý vị sâu xa.
Trong đó một người cũng là người quen của Phong Liệt, chính là tên gia nô
cương khí cảnh họ Phương ngày ấy đã đại chiến một trận với Phong Liệt,
tên còn lại mặc dù xa lạ, nhưng trên người mơ hồ lộ ra khí thế, không hề thua kém tên trung niên họ Phương.
Phía sau ba người còn vô số
đệ tử bám theo xem cảnh náo nhiệt, giữ khong cách nhất định, trong đó
một số người biết tình huống đều minh bạch sắp có trò hay diễn ra.
Người trung niên họ Phương tên là Phương Ly, lúc này sắc mặt âm trầm, vừa đi, vừa nhìn lướt qua đám người phía trước Tử Dương đại điện, trong mắt
tinh mang nhấp nháy.
Nói lại ngày đó, sau khi hắn trở về gia chủ
Đông Phương Tiệm chuyện Đông Phương Chiến đánh mất Huyền minh trọng
thiết tinh, kết quảĐông Phương Chiến bị cấm bế ba năm.
Về phần xử lý ra sao để lấy lại huyền minh trọng thiết tinh, Đông Phương Tiệm
dựđịnh để trung bối trong gia tộc xuất thủ, với thân phận của hắn đương
nhiên không có thểđến tận cửa đòi Hồng Phi Dương, như vậy Đông Phương
gia hắn thật quá mất mặt.
Đương nhiên, về phần bên trong rút cuộc thao tác như thế nào thì không thể nói với người ngoài.
Nói ra, vịđại công tửĐông Phương Trác ở trước mặt này, mặc dù có tu vi chân khí cảnh nhị trọng thiên trứ danh, hơn nữa luận về trí mưu thủ đoạn thì hơn xa Đông Phương Chiến gấp trăm lần, nhưng Phương Ly thật sự cũng
không xem trọng.
Bởi vì theo hắn thấy, Phong Liệt thực sự quá ưu tú, ưu tú đến mức đủ cường ngạch để tranh phong với cao thủ cương khí cảnh.
Chỉ là, chức trách hiện giờ của hắn đó là giúp đỡ Đông Phương Chiến đoạt
lại huyền minh trọng thiết tinh, đương nhiên, người ngoài không biết
chuyện này, cũng không thể phát hiện ra chuyện này.
Sau khi Đông
Phương Trác đi lên, đầu tiên là miễn cưỡng nhìn thoáng qua Hồng Phi
Dương đứng cách đó không xa, tỏ vẻ xem thường, không thèm để ý.
Đông Phương gia và Hồng gia phân nhau cai quản Thương Võ viện và Thiên Võ
viện, luôn luôn nước giếng không phạm nước sông, cũng không có giao hảo
gì.
Tiếp theo Đông Phương Trác liếc mắt nhìn đám người Yên Lục,
trên mặt dần hiện lên một nụ cười âm hiểm bất hảo, sau đó chậm rãi đi về phía trước.
Đám người Yên, Lục đã sớm nghe ra vài phần tình
huống trong lời nói của bọn hắn trước đó, lúc này thấy Đông Phương Trác
đi tới, cũng đều âm thầm nhíu mày không thôi, đứng dậy, sắc mặt lạnh
lùng nhìn Đông Phương Trác.
- Các ngươi là người của Phong Liệt sao? Tiểu tử Phong Liệt kia ở đâu?
Đông Phương Trác đi tới mấy trượng, trấn định thân hình, khẽ nghiêm mặt, âm
dương quái khí nói, lúc này bộ dạng của hắn rất lất phất, không có hảo ý liếc nhìn đám người Yên Lục, thực sự khiến kẻ khác chán ghét.
- Hừ! Biết rõ còn cố hỏi! Sư huynh hắn đương nhiên là vào Tử Dương đại điện !
Lục Kiều hừ nói.
- Vậy sao?
Đông Phương Trác âm hiểm cười nói:
- Không phải món lòng chó đó nghe nói bản công tử tới, nên trốn đi sao?
- Ngươi nói cái gì? Ngươi dám....
- Lục!
Đông Phương Trác lười nhác thở dài nói, sau đó hoàn toàn không có hình tượng ngồi xuống đất, đối diện với đám người Yên Lục, đưa mắt dò xét không hề kiêng nể, hoàn toàn không che giấu vẻ dâm tà trong mắt, khiến Lục tức
giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Cách đó không xa Hồng Phi Dương nhìn thấy màn này, trên mặt mơ hồ lộ ra vẻ khinh thường, thấp giọng khẽ thở dài:
- Mặc dù Đông Phương Trác khó chơi hơn Đông Phương Chiến, nhưng thủ đoạn
thật sự hạ lưu, tính ra, ta thật ra rất thưởng thức Đông Phương Chiến !
- Công tử, mặc dù danh tiếng của Đông Phương Trác không tốt, nhưng lại
không dễ chơi, sau này khi ngươi chống lại hắn, nhất định cẩn thận! Lão
phu nghe nói, Đông Phương Trác sinh ra trên chiến trường thiên long vực
cổ, từ nhỏ đã tiêm nhiễm sát khí, hình như hắn đã luyện thành một loại
thần thông cổ quái! Nói chung, cẩn thận cũng không thừa!
Triệu
Đống vội vàng bước lên trước một bước, chặn Lục đang giương nanh múa
vuốt, múa lao tới giáo huấn Đông Phương Trác, cười lạnh nói:
- Hắn là cố ý chọc giận chúng ta, bình tĩnh, tất cả chờđại sư huynh đi ra rồi nói!
- Triệu sư huynh nói không sai! Lục mau trở lại!
Yên cũng nhanh chóng kéo Lục lại.
Lục đầu tiên là sửng sốt, nhìn Đông Phương Trác tỏ ra ung dung, nhất thời minh bạch, trong lòng không khỏi cả kinh.
Mặc dù Đông Phương Trác đã thu liễm uy áp, nhưng mơ hồ lộ ra một luồng khí
thế bình thản, sợ rằng tu vi tuyệt đối không kém, nếu trước đó mình tùy
tiện động thủ, chỉ sợ người chịu thiệt sẽ là mình.
Nghĩđến đây, trong lòng nàng thầm giận không thôi, hung hăng trừng mắt nhìn Đông Phương Trác.
- Thật là mất vui! Bản công tử thật sự muốn nhìn xem Phong Liệt bao lâu nữa có thểđi ra!
Lão giả râu tóc xám trắng sắc mặt trịnh trọng, căn dặn nói.
- Có việc này sao?
Hồng Phi Dương thoáng sửng sốt, không khỏi kinh ngạc nhìn Đông Phương Trác đang tùy tiện ngồi dưới đất.
- Tiểu mỹ nhân, sau này có muốn theo bản công tửđi tung hoành không? Ta
bảo đảm ngươi có tài nguyên tu luyện, long tinh, đan dược, linh bảo dùng không hết, tuyệt đối mạnh hơn Phong Liệt rất nhiều.
Đông Phương Trác liếc nhìn Lục, quang minh chính đại khoét tới góc tường của Phong Liệt.
- Hừ! Tốt nhất ngươi cút được bao xa thì cút.
Lục không nhịn được quát nói.
- Vì sao ngươi có thể không biết tốt xấu như thế? Bản công tử cũng vì thấy ngươi là nữ nhân yếu ớt, mới cho ngươi một cơ hội....
- Ngươi câm miệng! Thứ vô sỉ! Vì sao Đông Phương gia lại có thứ ác tâm như ngươi!
Lục tức giận đến mức sắc mặt đỏ bừng, trường kiếm trong tay đã rút ra nửa thước, nhưng lại bị Yên kéo trở về.
- Lục, đừng chấp nhặt với loại chó điên đó! Chúng ta đi!
Yên khinh thường liếc nhìn Đông Phương Trác, lập tức lôi kéo Lục đi ra xa,
nếu tiếp tục ở lại, sợ rằng Lục thật sự có thể bị tên mặt dày này chọc
cho nổi đ iên.