Bọn họ đều biết vị Phong sư huynh này chẳng những thiên phú kinh người, hơn nữa thần thông quảng đại, gần đây ép Tần Trọng tới khó thở,
nếu giờ có thể ôm gốc cây to này, nói không chừng sẽ thoát được dâm uy
của Tần Trọng.
Kỳ thật, chuyện như vậy tại Ma Long giáo cũng không lạ, nếu muốn mở rộng thế lực ở nơi đầy sói đói như này nếu
không có Bá vương khí, có lợi ích, có thủ đoạn đặc thù thì cũng không ai chính thực phục ngươi!
Sử dụng người nhà để uy hiếp
như Tần Trọng tương đối phổ biến trong tầng lớp đệ tử hạch tâm, mà cao
tầng Ma Long giáo cũng một mắt nhắm, một mắt mở.
Lúc
này, Lý U Nguyệt quá mềm lòng đã không nhịn được, mạnh mẽ véo véo cánh
tay Phong Liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ mong chờ khiến cho Phong Liệt cười khổ không thôi.
Phong Liệt thản nhiên quét qua mọi người, nói:
- Các vị, ta cũng rất đồng tình với tình hình của các ngươi, sau khi
trở về ta nhất định sẽ vạch trần việc ác của Tần Trọng với các tiền bối
của Ám Vũ viện! Chỉ có điều bất luận như thế nào hiện giờ Tần Trọng vẫn
là đại sư huynh của Ám Vũ viện chúng ta, quyết định của hắn ta không có
quyền nhúng tay, điều này thực là ta có lòng nhưng không đủ lực!
Sau khi nói xong, Phong Liệt lặng im không nói, nhìn đám đệ tử phía trước, âm thầm cười lạnh.
Nghe Phong Liệt nói như vậy, tất cả đệ tử Ám Vũ viện nhìn nhau, không
khỏi lạnh lòng, bọn họ đều hiểu lời Phong Liệt nói rất đúng, trong lòng
đều cảm thấy tuyệt vọng.
Lúc này, một nữ đệ tử trong đó đột nhiên hai mắt sáng ngời, chỉ vào hơn ba mươi người sau lưng Phong Liệt, nói:
- Phong sư huynh, Trương Tiểu Thanh ta nguyện ý như bọn họ, đi theo
Phong sư huynh, cam nguyện để Phong sư huynh sử dụng, cầu Phong sư huynh có thể thu lưu tiểu muội!
Nữ đệ tử này vừa thốt lên,
mấy người còn lại sau khi sững sờ một chút cũng liền bừng tỉnh. Phong
Liệt tuy không thể sánh với quyền hạn của đại sư huynh như Tần Trọng,
nhưng lời nói lại có trọng lượng đối với thế lực của mình, tất cả hai
mắt sáng dực.
Trong Ma Long giáo, cao tầng bên trên
không ngại để đệ tử hạch tâm bồi dưỡng thế lực của mình, dù sao cũng đều chịu sự quản hạt, không có vấn đề gì lớn cả.
Chỉ có điều đệ tử phổ thông khi gia nhập dưới trướng đệ tử hạch tâm sẽ đánh mất một chút đãi ngộ trong giáo.
Tiếp theo mọi người nhao nhao muốn tuyên thệ thuần phục Phong Liệt.
Nhưng Phong Liệt đột nhiên vung tay, trầm thấp nói:
- Các vị đồng môn, ta không ngại thu nhận các vị. Chỉ có điều Phong
Liệt ta trong thí luyện gặp rắc rối không nhỏ, sau khi trở về vận mệnh
thế nào cũng không rõ. Nếu các ngươi gia nhập dưới trướng của ta, rất có thể sẽ bị liên lụy, ta hi vọng các ngươi suy nghĩ kỹ rồi hãy quyết
định!
Sau khi dứt lời, Phong Liệt cũng không để ý tới
phản ứng của mọi người, kéo bàn tay nhỏ bé của Lý U Nguyệt, quay người
đi, trên mặt mọi người ẩn hiện một nụ cười quái dị.
Nghe được những lời này của Phong Liệt, đám đệ tử Ám Vũ viện sắc mặt trì trệ, trong lòng do dự. Nhưng mắt thấy Phong Liệt đang dần đi xa, trong
lòng lo lắng vạn phần.
Phong Liệt âm thầm cười lạnh,
mặc dù vừa rồi mình có phần nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng trên
thế giới này không có bữa ăn miễn phí!
Hơn nữa hiện giờ để bọn họ lựa chọn, tốt hơn so với khi mình dùng đến mới lựa chọn.
- Triệu huynh, nếu ai muốn theo ta vậy thì dẫn bọn họ tới.
Phong Liệt nhạt nhạt phân phó với Triệu Thung một câu.
Nhưng lời này vừa ra, phía sau lập tức có ngươi phản ứng.
Phong sư huynh, Tiết Kiếm ta nguyện ý đi theo Phong sư huynh, không, là đi theo công tử!
- Công tử! Trương Tiểu Thanh ta nguyện ý đi theo công tử! Mặc dù ngày
sau công tử thất thế, Trương Tiểu Thanh ta cũng tuyệt không hối hận!
- Công tử! Lý Thu Thủy ta cũng nguyện ý!
…
Không lâu sau, trong hơn ba trăm đệ tử Ám Vũ viện thì có 163 người lựa chọn đi theo Phong Liệt, nhao nhao tuyên thệ thần phục.
Những người này tuy rằng không thể so với Triệu Thung, tận mắt chứng
kiến vô số thủ đoạn thần kỳ của Phong Liệt, cảm thấy Phong Liệt như thần nhân nhưng cũng tai nghe mắt thấy rất nhiều điều về sự thần thông quảng đại của Phong Liệt, chính vì thế cũng rất tín nhiệm.
Tuy nhiên lần thí luyện này Phong Liệt tạo thành vô số đại họa, nhưng
những điều này lại càng thể hiện thiên tư kinh thế cùng thủ đoạn xử sự
phi phàm của hắn.
Giống như lúc trước, Phong Liệt phế
đi Triệu Đống trước mặt bao người, nếu là đổi lại người khác không nói
có dám hay không, mặc dù có lá gan kia nhưng cũng cần phải có thực lực,
hai tên thị vệ Chân Khí cảnh kè kè bên người Triệu Đống cũng khiến họ
chùn chân.
Cao tầng Ám Vũ viện không phải kẻ đần, tuyệt đối sẽ không giao thiên tài như vậy ra, mặc dù thế lực khổng lồ như
Triệu gia nhiều nhất cũng chỉ có thể âm thầm ra tay với Phong Liệt.
Phong Liệt xoay người lại, thản nhiên nhìn 163 người này, khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý.
Từ này về sau những người này đã trở thành thế lực tư nhân của Phong
Liệt, mặc dù chấp sự Ám Vũ viện muốn điều động chúng cũng cần xem sắc
mặt Phong Liệt.
Mấy trăm đệ tử hạch tâm như Tề Xương
Vũ, Nhạc Đông Thần cùng Trịnh Nguyên Kiệt kinh ngạc nhìn cảnh này, tất
cả đều hâm mộ muốn chết.
Những công tử thế gia như bọn
họ dựa vào thế gia hiển hách cùng vô số Long tinh, kinh doanh nhiều năm
mới tạo thành một tổ chức mấy trăm thành viên, mà Phong Liệt chỉ trong
nháy mắt, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đã có gần 200 tên Long Vũ giả
làm tư binh, điều này quả thực khiến người ta hâm mộ không còn lời nào
để nói.
Tần Trọng ghen tức không thôi, những việc này đều do một tay hắn thúc đẩy, trong lòng hối hận cũng tức giận.
Giờ khắc này hắn trơ mắt nhìn Phong Liệt thi triển thủ đoạn thu phục
nhân tâm, mấy lần muốn tiến lên ngăn cản, nhưng trong lòng sợ hãi Phong
Liệt, khiến cho hai chân hắn như buộc chì, chậm chạp không dám tiến lên.
Lúc này hắn đột nhiên phát hiện mình hoàn toàn không có dũng khí đối
diện trực tiếp với Phong Liệt. Phong Liệt giống như một tòa núi lớn đặt
ngang trong lòng hắn, dù hắn có đem toàn bộ sức lực ra cũng không có
chút lòng tin rung chuyển được Phong Liệt.
Trong lúc
nhất thời, Tần Trọng trong lòng phức tạp, chỉ là hắn lại không nghĩ rằng ngay từ lúc ban đầu Phong Liệt đã không đặt hắn vào trong mắt.
Phong Liệt thản nhiên tiếp nhận chúng đệ tử tuyên thệ thần phục, sau đó mang theo những đệ tử này rời khỏi chiến trường, không coi ai ra gì đi
về phía sau núi.
Mà lúc này, Phong Liệt náo loạn như
vậy, nguyên bản chiến trường sát khí ngập trời, nhiệt huyết sôi trào
cũng lạnh xuống, nhân mã hai bên đối mắt, đều lắc đầu cười khổ.
Tụ Nguyên trì hiện giờ cũng không còn chỗ tốt gì nữa, mọi người không
cần lấy mạng ra liều, chủ sự hai bên thương nghị một chút, sau đó lui
binh.
Mặc dù ai cũng không ngờ trận chiến sẽ kết thúc
như vậy, không khỏi cảm thấy vô vị, nhất là tràng phân tranh này không
ai chiếm được chỗ tốt, chỉ mình Phong Liệt chiếm tiện nghi.
Sau một hồi, Phong Liệt phân phó mọi người tản ra, sau đó lại bảo Triệu Thung mang theo 163 người kia sắp xếp tiến vào Tụ Nguyên trì.
Kỳ thực tình hình của Tụ Nguyên trì lúc này cũng không giống như lời Tề Xương Vũ, mặc dù nguyên khí không nồng đậm bằng trước, nhưng để 2-3000
người tiến vào là hoàn toàn không có vấn đề.
163 tên đệ tử này nghe nói mình có thể tiến vào Tụ Nguyên trì tu luyện, hưng phấn
muốn chết, âm thầm cảm thấy may mắn vì đã lựa chọn Phong Liệt, lòng
trung thành lại càng tăng lên.
Thời gian tiếp theo,
Phong Liệt ngồi đợi đám đệ tử kia tiến vào Tụ Nguyên trì tu luyện, vừa
cùng đám người Lý U Nguyệt, Triệu Thung tiến vào một động phủ tạm thời
trên núi nhỏ, nắm chặt thời gian củng cố tu vi.
Trong
Tụ Nguyên trì tuy rằng tu luyện thần tốc, nhưng cũng có tai hại cảnh
giới bất ổn, nhất là cường độ thân thể, cảnh giới tâm thần cùng nguyên
lực trong cơ thể không cân đối.
Mà Phong Liệt càng
nghiêm trọng hơn, trong năm canh giờ ngắn ngủi hắn tăng vọt từ Nguyên
Khí cảnh ngũ trọng thiên lên Nguyên Khí cảnh cửu trọng thiên, tốc độ như vậy có thể nói là đệ nhất nhân từ xưa tới nay, không bạo thể bỏ mình,
tẩu hỏa nhập ma đã có thể nói là kỳ tích trong kỳ tích.
Sau khi đi ra khỏi Tụ Nguyên trì, Phong Liệt chưa từng biểu hiện tu vi
của mình ra, đám người Nhạc Đông Thần cũng vô cùng hoài nghi, nếu mà hắn bộc lộ rat u vi Nguyên Khí cảnh cửu trọng thiên, e là có thể hù chết vô số người.
Thời gian đưa thoi, thời gian ba ngày nhanh chóng qua đi.
Một đám đệ tử Ám Vũ viện đi theo Phong Liệt cũng dần dần từ trong Tụ
Nguyên trì đi ra, nét mặt vô cùng hưng phấn, kẻ ngu cũng có thể biết
được bọn họ có thu hoạch không nhỏ.
Phong Liệt cân nhắc đến việc trên núi rồng rắn lẫn lộn, thực không phải nơi có thể an tâm
tĩnh tu, vì vậy bảo mọi người thu thập, sau đó nhanh chóng rời khỏi, trở lại Thanh Thạch sơn bế quan.
Chứng kiến nhóm người
Phong Liệt định rời khỏi, Nhạc Đông Thần cùng với đệ tử hạch tâm chín
viện phái không lộ ra ánh mắt tiễn ôn thần rời khỏi, hận không thể nâng
chén chúc mừng.
Mà Tề Xương Vũ khi biết Phong Liệt sắp rời đi vội vàng chạy tới, sắc mặt chờ mong nhìn Phong Liệt, định nói lại thôi.
- Phong huynh, tiểu đệ… điều này… ha ha…
Phong Liệt mỉm cười nhìn đối phương, trong lòng hiểu ý, vỗ vỗ bờ vai thản nhiên nói:
- Xương Vũ, trải qua thời gian tiếp xúc này, Phong mỗ cũng phát hiện Tề Xương Vũ ngươi là một bằng hữu đáng kết giao, không ngại nói thực cho
ngươi biết đan dược ngày đó cũng không phải độc dược, có lẽ ngươi cũng
cảm giác ra được!
- Hả? Điều này… điều này… là thật sao?
Tề Xương Vũ nghe xong lời này, lập tức như bị sét đánh, hai mắt trợn lên, hàm như sắp rơi xuống.
Khỏa đan dược kia khiến hắn gặp ác mộng nửa tháng, quả thực cuộc sống
khó bình an, như xương cá ở cổ họng! Không ngờ sự thực lại thế này.
Phong Liệt nhìn biểu lộ không khỏi cảm thấy buồn cười, mà Lý U Nguyệt ở cạnh sau khi hiểu rõ mọi chuyện, không nhịn được cười sặc sụa, người
run rẩy, mất hết hình tượng thục nữ, nếu không phải có Phong Liệt đỡ lấy eo nhỏ, e là nàng đã ngã xuống đất cười lăn lộn.